Tạ Quân Ngự tự biết mình đuối lý, hai tai lập tức đỏ bừng.
Trời ơi! Khi ôm ta lúc nãy thì mặt hắn chẳng chút xấu hổ, giờ lại đỏ mặt cái nỗi gì!
Tạ Quân Ngự lần nữa leo lên giường, quay lưng về phía ta mà nằm xuống.
Ta tưởng lần này sẽ bình yên vô sự, nào ngờ nửa đêm lại bị hắn ôm chặt vào lòng.
Ta giống như cá chết, từ bỏ mọi ý định phản kháng.
Đại hội Tứ Hải năm năm tổ chức một lần nay đã đến, các thế lực giang hồ nườm nượp kéo tới.
Còn ta, vốn là người biết thấu hiểu cho phu quân mình.
Quyết định cùng hắn làm một phen vang danh thiên hạ.
Những kẻ thuộc võ lâm thế gia khi nhìn thấy Tạ Quân Ngự đều như gặp Diêm Vương, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh hoàng.
Ai mà chẳng biết, Ẩn Quân Lâu của Tạ Quân Ngự đã bị liệt vào sổ đen giang hồ, cấm tham gia mọi sự kiện của võ lâm.
Tứ Hải Đại Hội là nơi người trong giang hồ tụ họp, giao lưu, so tài.
Đương nhiên không hoan nghênh sự hiện diện của Tạ Quân Ngự.
Nhưng lần này, chúng ta không lấy danh nghĩa của Ẩn Quân Lâu mà đến.
Bầu không khí trong yến tiệc khác thường, ta kéo tay áo Tạ Quân Ngự, khẽ hỏi:
“Ngươi nói xem, họ sẽ ra tay với ngươi, hay sẽ bắt ta để uy hiếp?”
Tạ Quân Ngự nhàn nhạt đáp: “Có gì khác biệt?”
Ta trợn mắt nhìn hắn: “Dĩ nhiên khác. Lỡ họ bắt ta thì sao?”
“Chúc nàng bình an.”
Ta đạp mạnh lên chân hắn, Tạ Quân Ngự đau điếng, sắc mặt biến đổi, vội vàng chữa lời:
“Ta sẽ không để họ có cơ hội đó.”
Ta cười hài lòng, vỗ vỗ vai hắn: “Thế mới đúng.”
Hàn Minh chủ trông thấy chúng ta, lạnh lùng nói: “Chốn này không hoan nghênh người của Ẩn Quân Lâu.”
Ta nhướng mày đáp: “Minh chủ nói vậy sai rồi. Hôm nay chúng ta không đến đây dưới danh nghĩa của Ẩn Quân Lâu.”
Hàn Minh chủ khinh thường hất tay áo: “Vậy các ngươi lấy thân phận gì để dự tiệc?”
Ta nắm tay Tạ Quân Ngự, thản nhiên tuyên bố:
“Tự nhiên lấy danh nghĩa Ngọc Chiếu Thành mà đến.”
8
Lời vừa dứt, cả sảnh yến tiệc cười ồ lên.
Hàn Quy Trúc bước đến bên cạnh Hàn Minh chủ, cau mày nói: “Thanh Ly, đây không phải nơi nàng làm càn. Ngọc Chiếu Thành đâu phải ai cũng có thể bám vào.”
Các khách nhân cũng hùa theo: “Làm trò hề, đúng là trò hề!”
“Ngọc Chiếu Thành, giờ chỉ có Tô cô nương mới đủ tư cách gia nhập.”
“Thật là chuyện nực cười nhất thiên hạ.”
Bị điểm danh, sắc mặt Tô Dĩ Hòa thoáng chút khó coi.
Không đợi ta lên tiếng, Tạ Quân Ngự đã trầm giọng: “Thì đã sao?”
Bàn tay hắn siết chặt tay ta hơn, giọng nói đầy cương quyết:
“Chỉ cần nàng muốn, Ngọc Chiếu Thành có sụp đổ ta cũng lấy nó dâng cho nàng.”
Mọi người không khỏi hít một hơi lạnh.
Dám công khai đối đầu với Ngọc Chiếu Thành, khắp thiên hạ chỉ có mình Tạ Quân Ngự.
Xem ra thực lực thực sự của hắn đã vượt xa sự tưởng tượng của thế nhân.
Không ai để ý rằng lúc này trên trán ta đầy vạch đen. Nếu Tạ Quân Ngự biết sự thật đằng sau, liệu có tự vả hai cái không nhỉ?
Hàn Minh chủ đập mạnh xuống bàn, tức giận hét lên: “Người đâu, đuổi bọn chúng ra ngoài!”
“Xem ai dám động vào đại đương gia của chúng ta!”
Phương Trĩ và Hồ Sinh dẫn đầu huynh đệ trong trại bước vào bảo vệ ta.
Ôi trời ơi, đúng là huynh đệ tốt của ta!
Sắc mặt Hàn Minh chủ từ xanh chuyển tím, hẳn đã rõ mối hận giữa ông ta và Phương Trĩ lâu nay.
Biết rằng huynh đệ trong trại người nào cũng võ công cao cường, lại được Ngọc Chiếu Thành bảo hộ, Hàn Minh chủ lúc này không biết phải làm gì tiếp theo, đúng lúc ấy, một bóng dáng cao lớn từ cửa bước vào, tiếng bước chân thong thả vang lên đầy uy nghi, giọng nói ấy vang lên lần nữa, mang theo chút ý cười nhưng lại ẩn chứa áp lực:
“Ngươi dám nói chuyện như thế với bổn tọa sao, ú lão?”
Mọi người xung quanh lập tức dời ánh mắt về phía cửa, chỉ thấy một người mặc trường bào màu lam, mặt mày tuấn tú nhưng mang theo khí thế bức người.
Ta hơi nhướn mày, không ngờ tới người này lại thực sự xuất hiện ở đây.
Đó chính là thành chủ của ngọc chiếu thành – Lam Chấn Vũ.
Ú lão vừa nhìn thấy Lam Chấn Vũ, sắc mặt liền tái mét, vội cúi người thi lễ:
“Thuộc hạ không biết thành chủ giá lâm, thất lễ rồi.”
Lam Chấn Vũ chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi chuyển ánh mắt về phía ta: “mạnh cô nương, đã lâu không gặp.”
Ta cười nhẹ, khẽ chắp tay hành lễ: “Lam thành chủ, hữu lễ.”
Những vị khách vừa nãy còn cười nhạo ta lập tức tái mặt, lặng thinh không dám nói gì.
Hàn minh chủ thì sững sờ, không thể tin nổi vào mắt mình.
“Mạnh cô nương, nghe nói ngươi nhận lời làm đại đương gia của sơn trại, xem ra ngươi quả thật có tài năng.” Lam Chấn Vũ nhìn ta, ánh mắt đầy hàm ý.
Ta thản nhiên cười đáp:
“Cũng chỉ là tình thế bắt buộc mà thôi, không thể so bì với thành chủ ngài cai quản một phương.”
Lam Chấn Vũ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua ú lão: “Ta nghe nói, ngươi lấy danh nghĩa của ta làm chuyện bất chính, còn định động thủ với người của ngọc chiếu thành. ú lão, ngươi có biết tội không?”
Ú lão lập tức quỳ xuống, giọng run rẩy:
“Thành chủ, thuộc hạ không dám, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi!”
Lam Chấn Vũ không buồn nghe giải thích, phất tay ra hiệu cho hộ vệ đứng sau: “Người đâu, bắt ú lão lại, đưa về thành xử lý!”
Thị vệ lập tức tiến lên trói ú lão lại, ông ta cố kêu oan, nhưng không ai dám lên tiếng cầu xin cho ông ta.
Ta đứng một bên nhìn cảnh này, trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Lam Chấn Vũ sau đó quay sang Hàn minh chủ, giọng điệu nhạt nhẽo nhưng lại khiến người nghe không rét mà run:
“Ta hy vọng từ nay về sau, võ lâm minh không còn gây khó dễ cho sơn trại của Mạnh cô nương nữa.”
Hàn minh chủ cúi đầu, không dám trái ý:
“Đương nhiên, đương nhiên rồi.”
Mọi chuyện cuối cùng cũng lắng xuống, Lam Chấn Vũ chỉ để lại một câu chúc mừng, rồi rời đi như một cơn gió.
Ta nhìn theo bóng dáng Lam Chấn Vũ, khẽ cười: “Quả nhiên không hổ danh Lam thành chủ, khí thế thật bức người.”
Tạ Quân Ngự bên cạnh đột nhiên nắm chặt lấy tay ta, kéo ta lại gần.
“Ta mới là phu quân của nàng, không cần để ý tới hắn.”
Ta bật cười, ánh mắt tràn đầy ý trêu chọc: “Gì thế, Tạ Quân Ngự, ngươi ghen à?”
Hắn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ta, nhưng ánh mắt lại lộ ra một chút bất mãn, ta nhướn mày, cố nín cười.
“Được rồi, được rồi, trong lòng ta, ngươi là nhất.”
Tạ Quân Ngự cuối cùng cũng nguôi giận, nhưng vẫn không buông tay ta ra, đi bên cạnh hắn, ta không khỏi nghĩ, người này cũng có lúc đáng yêu như vậy.
Lời còn chưa dứt, ú lão đã cứng người tại chỗ khi nhìn thấy người vừa tới.
Ông ta lật đật bò lại gần, khuôn mặt nở nụ cười lấy lòng: “Triệu đại nhân, ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?”
Hàn minh chủ không tin nổi mà dụi mắt, đây là lần đầu tiên ông ta thấy ú lão nịnh bợ như thế, xem ra người tới có thân phận không tầm thường.
“Dĩ Hoà, mau đến chào Triệu đại nhân, ngài ấy là đại tướng uy dũng nhất của ngọc chiếu thành.” Ú lão vội vàng gọi Tô Dĩ Hoà.
Còn chưa kịp để Tô Dĩ Hoà mở miệng, Triệu Quyết đã không kiên nhẫn mà phất tay: “Không cần, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Hàn minh chủ đảo mắt nhanh nhạy, lập tức bẩm báo rằng ta và Tạ Quân Ngự lấy danh nghĩa của ngọc chiếu thành để gây rối.
Triệu Quyết nhướn mày, tay khẽ chạm vào chuôi kiếm bên hông, sau đó bước về phía ta và Tạ Quân Ngự.
Những người xung quanh đều lộ vẻ hả hê, chắc chắn rằng lần này chúng ta tiêu đời.
Tạ Quân Ngự đột nhiên đứng chắn trước mặt ta:
“Đừng sợ.”
Xin hỏi, ngài thấy mắt nào ta đang sợ vậy?
Tạ Quân Ngự tiếp tục truyền âm cho ta:
“Người này võ công cao cường, lát nữa nàng đi trước, ta sẽ đối phó ông ta.”
Ta thực sự không nhịn được nữa, liền kéo Tạ Quân Ngự ra phía sau.
Mặc cho vẻ mặt ngơ ngác của hắn, ta chắn trước hắn như một con gà mẹ bảo vệ gà con.
Triệu Quyết chỉ còn cách ta một bước, thanh kiếm bên hông ông có thể lấy mạng ta bất cứ lúc nào.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, ta không phải đối thủ của Triệu Quyết.
Nhưng tại sao ta và ông ấy phải đối đầu?
Hồ Sinh và Phương Trĩ định tiến lên, ta lập tức ngăn họ lại.
“Ngài ấy nói tiêu diệt bọn họ chính là giải quyết tai họa cho giang hồ.” Hàn minh chủ vẫn không quên thêm dầu vào lửa.
Triệu Quyết liếc nhạt qua Hàn minh chủ, bàn tay buông thõng bên hông khẽ động, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào ông ấy, chờ đợi một màn ngoạn mục tiếp theo.
“Thuộc hạ triệu quyết bái kiến thiếu thành chủ.”
Không khí đột nhiên đông cứng lại.
Mọi người ngỡ ngàng nhìn Triệu Quyết quỳ một chân trước mặt ta, vẻ mặt hắn đầy cung kính.
Ta cúi xuống đỡ ông ấy dậy: “Triệu thúc thúc mau đứng lên.”
Triệu Quyết đứng dậy, ánh mắt quét một vòng khắp xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người ú lão và Hàn minh chủ.
“Vừa rồi, ai dám bất kính với thiếu thành chủ?”
Ú lão và Hàn minh chủ không hẹn mà cùng rụt cổ lại, ta giả bộ ấm ức, giọng nói mang vẻ uất ức:
“Triệu thúc thúc, bọn họ vừa bắt nạt ta và phu quân, suýt nữa ta chẳng còn cơ hội gặp lại thúc.”
Triệu Quyết là tâm phúc của cha ta, cũng là người nhìn ta lớn lên, dĩ nhiên rất thương ta.
“Thiếu thành chủ đừng buồn, thuộc hạ sẽ thay ngài đòi lại công bằng.” nói xong, Triệu Quyết rút thanh kiếm bên hông ra.
Đội thị vệ của Ngọc Chiếu Thành do Triệu Quyết dẫn đầu lập tức bao vây toàn bộ buổi tiệc.
Cục diện ngay lập tức xoay chuyển.
Ú lão thầm mắng một tiếng, nhưng ngoài mặt lại cúi đầu kêu oan: “Triệu đại nhân, tất cả là do Hàn gia bịa đặt, lão phu bị lừa dối thôi!”
Hàn minh chủ không ngờ Ú lão lại trở mặt, vội vàng bước lên một bước: “Triệu đại nhân, trong chuyện này chắc chắn có sự hiểu lầm.”
Triệu Quyết chĩa kiếm về phía hàn minh chủ:
“Hiểu lầm? nếu hôm nay ta không đến, chẳng phải các ngươi định giết thiếu thành chủ và thiếu phu nhân sao?”
Tạ Quân Ngự nghe hai chữ “thiếu phu nhân” thì cả người cứng đờ.
Hàn Quy Trúc, từ đầu vẫn im lặng, bước đến trước mặt ta, khẽ mở miệng:
“Nàng là thiếu thành chủ Ngọc Chiếu Thành?”