Người kinh thành đồn rằng, nhị tiểu thư của Mạnh gia sau khi du học trở về, giống như hóa điên.
Có người gọi nàng là tri thức tiên tiến, có kẻ mắng nàng là đồ điên.
Nàng mặc váy Tây Dương rộng thùng thình, chạy khắp phố xá, chuyện gì cũng can dự.
Nàng không cho nông dân trồng lúa, muốn họ chuyển sang dệt vải, phát triển công nghiệp.
Nàng bảo chỉ có như vậy, đất nước mới thoát cảnh lạc hậu, người dân mới có thể được ngồi tàu hỏa, gửi điện báo.
Nhưng những thứ như xe lửa hay điện báo chỉ là viễn vông trong mắt dân chúng.
Khi nàng nói đến việc phổ biến chúng, ai nấy đều cho rằng Nam Kiều chỉ là đang mơ mộng hão huyền.
Nàng chạy khắp nơi, kêu gọi cấm phụ nữ bó chân, còn khuyến khích thê tử nhà họ Vương ở phía bắc thành, người ngày ngày bị chồng đánh đập, hoà ly.
Nhưng thê tử nhà họ Vương nghe vậy thì sợ hãi, không khách khí đẩy nàng một cái, chửi thẳng mặt:
“Đừng tưởng ngươi du học về thì hơn người! Phu thê ta sống thế nào, cần gì ngươi xen vào? Nếu hoà ta ly, mặt mũi tổ tiên ta để đâu! Dù có bị đánh chết, ta cũng không bao giờ hoà ly !”
Nam Kiều muốn phụ nữ được học hành, được đọc sách.
Mặc dù nền giáo dục đã có cải tiến, nhưng phần lớn nữ tử vẫn bị loại khỏi trường học.
Nam Kiều chân thành nói:
“Thế giới bên ngoài rất mới mẻ, nữ tử cũng nên đọc sách, hiểu biết. Chúng ta không nên chỉ biết những điều như thêu thùa, sinh con.”
Những người nữ nhân ấy lại cười khẩy, nhìn nàng như nhìn một kẻ lập dị.
“Ta chỉ biết chăm sóc chồng thật chu đáo, sinh vài đứa con trai khỏe mạnh, vậy là đời sống tốt đẹp rồi!”
Nam Kiều dần mất tinh thần.
Nàng mang theo tất cả những lời mắng chửi, trên người nồng nặc hơi rượu, thất thểu trở về nhà.
“Đại tỷ, ta cảm thấy mình ở đây như một kẻ câm, muốn nói mà chẳng ai hiểu.”
Nàng bỗng ngẩng đầu lên nhìn ta.
Nhìn chiếc áo dài, váy rộng trên người ta, nhìn bông hoa nhung cài trên tóc ta, nhìn quyển Nữ Huấn trong tay ta.
Giọng nàng vang lên trong trẻo, như một viên đá rơi vào mặt hồ phẳng lặng trong tim ta.
“Đại tỷ, tất cả những phong cảnh đẹp đẽ mà ta từng thấy, ta đều muốn chia sẻ với tỷ.
Ba năm tha hương nơi đất khách, chưa lúc nào ta không nhớ tỷ. Những phong cảnh ấy cũng thuộc về tỷ.
Đời tỷ không nên bị giam cầm trong bốn bức tường, không nên bị trói buộc bởi những thứ quy củ gò bó này!”
Nam Kiều giật phắt lấy quyển Nữ Huấn từ tay ta, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn.
Nàng vừa nói, vừa rơi nước mắt.
“Lần trước, cơ hội du học là tỷ nhường cho muội. Lần này, bất luận thế nào, muội cũng muốn giúp tỷ giành lấy tự do.”
Giọng nàng nghẹn lại, những giọt lệ lớn rơi lã chã.
“Đại tỷ của muội, Mạnh Nguyên Lê, là một nữ tử đầu đội trời chân đạp đất, là ngọn núi cao và con suối mát của muội. Những lễ giáo cũ kỹ này muốn nuốt chửng tỷ, đừng hòng! Dù muội phải dốc hết máu thịt, cũng sẽ thay tỷ phá tan những xiềng xích ấy!”
Đêm đó, Nam Kiều ngồi cạnh mấy hũ rượu, say khướt, miệng nói toàn những lời hùng hồn khi say, nhưng vẫn không quên ngước nhìn ta mà hỏi:
“Đại tỷ Nguyên Lê, tỷ và vị thị vệ kia thế nào rồi? Khi nào chàng sẽ thành tỷ phu của muội?”
8
Ở kinh thành, không ai là không biết đến phong thái của đại tiểu thư nhà họ Mạnh.
Mạnh Nguyên Lê, mẹ mất sớm, cha bận rộn, nay đây mai đó lo chuyện triều chính.
Vậy mà nàng vẫn kiên cường mang theo muội muội, hai chị em nương tựa nhau trưởng thành.
Đứa trẻ lớn mang theo đứa trẻ nhỏ, đồng thời lo toan mọi việc trong phủ ngăn nắp, khiến người người kinh ngạc.
Ai ai cũng phải nể nàng ba phần.
Khi ấy, ở kinh thành, những gia đình có con gái vừa chào đời đều treo ảnh nàng trong nhà.
Họ mong rằng con gái mình sẽ ngày ngày nhìn vào nàng, học theo sự thông minh và kiên nghị ấy, dù có muôn vàn khó khăn, vẫn có thể phá bỏ trở ngại, mạnh mẽ tiến lên.
Ta lớn lên trong ánh mắt ngưỡng mộ của muôn người như thế.
May mắn thay, ta không phụ trách nhiệm và kỳ vọng trên vai, miễn cưỡng trưởng thành theo đúng nghĩa một “nữ tử hoàn mỹ” trong mắt thế gian.
Cầm kỳ thi họa, ca múa thi từ, ta đều tinh thông.
Trên biết quốc sử, dưới biết bếp núc, nhưng điều ta giỏi nhất, vẫn là đọc tiểu thuyết.
Nhưng nếu ngươi hỏi ta thích nhất quyển sách nào, ta sẽ làm bộ nghiêm túc mà trả lời:
“Ta thích nhất là Nữ Tắc và Nữ Huấn.”
Nếu ngươi hỏi nguyện vọng lớn nhất đời ta, ta sẽ đáp:
“Nguyên Lê không có chí hướng cao xa, chỉ mong cùng phu quân hòa hợp đến già, khai chi tán diệp cho nhà chồng.”
Nếu ngươi hỏi ta tin tưởng điều gì, ta sẽ mỉm cười:
“Nguyên Lê chỉ tin phu quân mình, chỉ biết rằng phu quân là lẽ sống của thêtử , phải phụng sự phu quân cho chu toàn.”
Những câu trả lời hoàn hảo ấy, ta đã thuộc lòng.
Trong các dịp lễ tết, hay những buổi tiệc xa hoa của vương tộc, ta không ít lần bị hỏi đủ thứ như vậy.
Ta ứng phó khéo léo, đáp lời đâu ra đấy.
Những câu hỏi ấy như bài thi mở sách, chẳng qua chỉ là hình thức.
Ta sớm đã là học sinh xuất sắc được định sẵn.
Mà học sinh xuất sắc, phải lần nào cũng đạt điểm tuyệt đối. Một lần sơ suất, tất cả đều tan thành mây khói.
Nhưng vào năm ta mười sáu tuổi, trong dáng vẻ đoan trang chuẩn mực của một quý nữ thế gia, ta đã che giấu tất cả để bắt đầu một mối tình lãng mạn đầy ngông cuồng.
Ngày ta gặp Lục Ly, ta đang giả vờ chăm chú đọc Nữ Huấn.
Bỗng nhiên, một cơn mưa đột ngột trút xuống, hắn xuất hiện.
Quyển Nữ Huấn trong tay ta bị hắn giật phắt lấy, cầm lên nghịch ngợm với vẻ thích thú.
Giọng nói đầy giễu cợt vang bên tai ta:
“Đại tiểu thư Mạnh gia Nguyên Lê, hóa ra cũng thích đọc những quyển tiểu thuyết ngông cuồng này.”
Hắn lật lật trang sách, tiểu thuyết rơi bịch xuống bàn.
Cúi nhìn một chút, hắn đột nhiên bật cười lớn, giọng vang vọng như muốn cả thế gian nghe thấy:
“Ồ! Tây Sương Ký! Mắt nhìn của đại tiểu thư thật xuất sắc!”
Lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy nhục nhã.
Mặt đỏ bừng, ta giằng lại trang sách từ tay hắn, vừa đỏ mặt vừa nói dối không chớp mắt:
“Ngươi nói bậy! Ta chưa từng đọc những thứ đó! Ta chỉ đọc Nữ Huấn thôi!”
Vừa cuống quýt nhét những trang sách vào tay áo, ta vừa chạy ra hồ gần đó, vứt tất cả xuống nước.
Nghiến răng, ta ngẩng đầu lớn tiếng hét lên:
“Có trộm! Có trộm!”
Hắn nhìn ta, cười ranh mãnh, ngạo nghễ nhếch cằm, trong mắt còn vương chút kiêu ngạo bất kham.
Khung cảnh trước mắt khiến ta bất giác rùng mình: khắp mặt đất là gia đinh nằm la liệt, bất tỉnh không biết gì.
Ngay cả Xuân Đào, luôn đứng bên cạnh ta như hình với bóng, giờ đây cũng đã gục xuống, ngủ say như chết.
Đây là lần đầu tiên ta thực sự quan sát Lục Ly.
Không thể không thừa nhận, hắn quả là một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, toàn thân tỏa ra vẻ rực rỡ như ánh mặt trời.
Hắn giơ một ngón tay, cười sáng lạn, giọng cười vang dội khi tay vung vẩy trước mặt ta.
“Đại tiểu thư Nguyên Lê, gia đinh nhà ngươi thật là vô dụng.”
Dù ta vốn trầm ổn, kiềm chế, vẫn bị nụ cười rực rỡ của hắn làm chao đảo, suýt chút nữa để lạc tâm trí.
Ta nắm chặt vạt áo, lùi lại nửa bước, thận trọng hỏi:
“Ngươi muốn cướp của hay cướp sắc?”
Lục Ly không nhịn được bật cười lớn, bỗng chốc tiến sát lại gần, làm ra vẻ trịnh trọng mà nói:
“Tiểu sinh không cướp của, cũng chẳng cướp sắc. Tiểu sinh chỉ muốn chiêm ngưỡng dung nhan đại tiểu thư, cùng tiểu thư hẹn ước trăm năm, tạo nên một câu chuyện giai thoại lưu truyền hậu thế.”
Lời hắn nói, rõ ràng là đang mỉa mai chuyện ta vừa đọc Tây Sương Ký.
Hắn đến gần ta đến mức ta có thể nhìn thấy ánh sáng bừng bừng như lửa trong mắt hắn.
Lục Ly mỉm cười nhìn ta, rồi khẽ nhún chân, thân hình đã vút lên không trung. Chỉ còn lại giọng nói vang dội như sấm, vọng vào tai ta:
“Không đùa ngươi nữa, khóc lên thì hỏng mất. Cô nương, gặp lại sau!”
Ngày hôm ấy, giống như thần tiên đang trêu đùa ta, trao cho ta cuộc gặp gỡ kỳ lạ và đẹp đẽ nhất đời.
Sau đó, ta sai người tìm hắn suốt một thời gian dài, nhưng không có lấy chút tin tức nào.
Những gia đinh được phái đi đều than khổ:
“Đại tiểu thư, bọn thuộc hạ chưa từng thấy hắn, cũng không biết hắn họ gì tên gì, làm sao mà tìm đây?”
“Đại tiểu thư, chẳng lẽ người này đã mạo phạm tiểu thư sao?”
Ta nắm chặt khăn tay, cắn răng, bực bội nói:
“Phải! Ta hận hắn đến tận xương tủy, muốn bắt sống hắn về để lột da, róc xương, nướng sống hắn!”
Lời ta nói nghe như nghiến răng nghiến lợi, thật như muốn nuốt sống hắn.
Nhưng trong thời đại phong kiến, khi lễ giáo đè nặng, một nữ tử được coi là chuẩn mực như ta, bất chấp tất cả để tìm tung tích một nam tử, vốn đã là chuyện không bình thường.
Thế nào là hận, thế nào là yêu?
Khi ấy, ta không phân rõ được.
Ta chỉ biết một điều, rằng ta muốn gặp lại hắn một lần nữa.
Có lẽ ông trời thương xót, lần gặp lại này không đến quá muộn.
Nam Kiều từ nhỏ đã ham chơi.
Nàng thường chạy khắp kinh thành, và ta lại dẫn theo Xuân Đào đi khắp nơi tìm muội.
Chuyện này dường như đã trở thành một thói quen thú vị.
Hôm nay ta vừa ôm sách vừa mơ mộng:
“Các thiếu nữ xinh đẹp và thư sinh tuấn tú đều gặp gỡ nhau tại chùa khi cầu phúc. Khi nào ta mới có được một câu chuyện lãng mạn như vậy?”
Ngày hôm sau, Nam Kiều mất tích, cuối cùng được tìm thấy ở ngôi chùa ấy.