Trương Cảnh và phụ thân ta không hề tức giận, thậm chí còn vui vẻ đồng ý.
Họ vào trong kho, ta và Sở Tịch Nhan đương nhiên không rõ diễn biến bên trong.
Một lúc lâu sau, cả nhóm người đi ra.
Sắc mặt phụ thân ta đen như phủ mực,
Thậm chí, đến lúc tiễn khách cũng không giấu nổi vẻ khó chịu.
Từ xa nhìn qua, ta và Sở Tịch Nhan thấy họ dường như đã cãi nhau vài câu.
Phụ thân vung tay áo bỏ đi.
Ta giữ vẻ mặt trầm tĩnh, nhưng trong lòng bắt đầu bất an.
Buổi tối, Sở Tịch Nhan gửi tin cho ta:
Hàng trong kho không có vấn đề.
Mặt ta trắng bệch.
Không có vấn đề? Làm sao có thể?
Những chi tiết khác trong sách ta có thể quên, nhưng điều này thì chắc chắn không sai.
Trong truyện, khi Tống Hàm cuối cùng công bố tội trạng của Ôn gia, khởi nguồn chính là từ đây.
Ta không tin, chắc chắn bên trong có vấn đề.
Có lẽ không biết từ khi nào đã động đến dây thần kinh cảnh giác của Trương Cảnh, khiến hắn có phòng bị.
Mọi việc dần trở nên mất kiểm soát.
Sau khi lô hàng đầu tiên đến, phụ thân đã ký hợp đồng với “người bạn thân” của Trương Cảnh. Sau khi thanh toán khoản tiền đặt cọc lớn đầu tiên, từng thuyền vải bông hỏng từ khắp nơi trong Đại Hạ được vận chuyển đến, chất đầy hơn chục kho hàng cả Nam lẫn Bắc.
Trong một buổi tiệc rượu, khi thanh toán nốt số tiền còn lại, toàn bộ số vải vô dụng ấy chính thức thuộc về Ôn gia.
Tồi tệ hơn, phụ thân còn kéo theo không ít bạn bè thân quen ở Tô Châu cùng tham gia.
Khi ca ca ta kịp trở về, mọi chuyện đã không thể cứu vãn.
Ngày thanh toán tiền, ta cũng có mặt.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của phụ thân, lòng ta chỉ ngập tràn sự bi ai.
Khi mọi khoản thanh toán hoàn tất, Trương Cảnh mang theo tiền rời đi.
Như trong sách đã viết, vụ việc cuối cùng “nổ tung”.
Một cơn mưa lớn kéo đến.
Kho hàng phía Bắc đã cũ kỹ, một tia sét đánh trúng, xà nhà bị gãy, lửa bùng lên rồi bị mưa dập tắt.
Tiểu đồng trông coi kho hoảng hốt không biết làm gì.
Ngày hôm sau, khi kiểm tra kho, những bó vải bông thượng hạng đều biến thành những mảnh vải hỏng không thể sử dụng.
Phụ thân tức giận đến mức gần như phát điên, vừa ra lệnh phong tỏa tin tức, vừa cho người kiểm tra từng kho hàng.
Kết quả, tất cả số vải bông từ Nam đến Bắc đều là đồ phế phẩm.
Sợ hãi vì bị lừa, phụ thân lập tức sai người truy tìm.
Cuối cùng, vụ kiện ầm ĩ kéo dài, thậm chí đưa đến tận tri phủ.
“Ôn lão gia, ngài chớ nên nói bừa. Trên giấy trắng mực đen đã ghi rõ ràng là vải bông hỏng do ngâm nước biển, chữ ‘hỏng’ ấy ngài đã đọc kỹ rồi mới ký tên. Giờ lại ầm ĩ chuyện này là sao?”
“Ngài cũng là người buôn bán, chắc hẳn biết rõ giá trị của vải bông thượng hạng. Dù bị ngâm nước có chút tì vết, thì giá cả cũng không thể nào thấp như vậy được.”
Vụ kiện bị thua.
Phụ thân ta tức giận đến mức hai mắt trợn đỏ, dường như không thể tin rằng người bạn chí thân lại có thể lừa gạt mình như vậy. Ngay tại chỗ, ông thổ huyết rồi ngất đi.
Chỉ còn lại một đống tàn cục.
Lạc Gia Hi kịp thời cho người gọi đại phu đến, nhờ vậy phụ thân mới không gặp nguy hiểm gì nghiêm trọng.
“Ôn tiểu thư, không phải phụ thân ta không muốn giúp đỡ, mà thực sự giấy trắng mực đen đã ghi rõ ràng. Dù phụ thân ta là tri phủ, cũng phải làm việc công bằng, thật sự không thể làm gì khác. Mong tiểu thư thông cảm.”
Ta lắc đầu:
“Lạc công tử không cần phải nói như vậy. Ngược lại, Như Nguyệt lấy làm áy náy. Việc này xét đến cùng đều do phụ thân ta quá tham lam mà ra, chẳng thể trách tri phủ đại nhân.”
“Ôn gia hiện tại thế nào?”
Ta thở dài:
“Ta cũng không rõ, chỉ còn cách đi đến đâu tính đến đó thôi.”
“Nếu có việc gì Gia Hi có thể giúp, xin cứ nói.”
“Đa tạ Lạc công tử.”
Lúc này, khi người khác đều tránh xa, hắn lại nói như vậy. Ta cúi người, hành lễ đáp tạ.
Số nợ quá lớn, ngay cả Ôn gia cũng khó lòng xoay xở.
Từ đó, những kẻ đến nhà đòi nợ không ngừng gõ cửa.
“Thưa các vị thúc bá, xin hãy cho Ôn gia thêm chút thời gian. Ôn gia nhất định sẽ gom đủ tiền trả lại các vị.”
…
Cây đổ thì khỉ tan, những người bạn cũ từng thân thiết cũng bắt đầu nghi ngờ Ôn gia.
Thương nhân vốn trọng lợi ích.
Nửa năm sau, khi Ôn gia không thể giao hàng, những mối quan hệ tốt đẹp nhất cũng chẳng thể cản họ tận dụng cơ hội xâu xé Ôn gia.
Phải mất bao nhiêu lời lẽ, ta mới tiễn được bọn họ đi.
Khi ca ca ta nghe tin chạy về đến nhà, trời đã khuya, trăng lên cao. Biết được cả ngày hôm nay một mình ta ở nhà ứng phó những người kéo đến, huynh không khỏi đưa tay xoa đầu ta:
“Nguyệt nhi, vất vả cho muội rồi.”
“Không có gì, muội cũng là người Ôn gia. Ca ca mới là người vất vả.” Ta lắc đầu, nhìn thấy mồ hôi trên trán huynh, liền đưa cho huynh một chén nước.
“Phụ thân thế nào rồi?” Huynh uống một ngụm nước, hỏi.
“Đại phu nói tạm thời không sao, nhưng cần tĩnh dưỡng. Mẫu thân đang chăm sóc ông.”
“Phụ thân lần này thật hồ đồ quá.”
“Muội đã khuyên phụ thân rằng việc này cần cẩn thận. May mắn là giờ vẫn còn hơn nửa năm để giao hàng, ca ca chắc sẽ phải vất vả thêm rồi.” Ta quay lại, nói với huynh.
“Vất vả cũng không sao. Vải bông mịn cũng không khó tìm. Chỉ là phụ thân lần này đã rút quá nhiều bạc trong nhà, còn vay một khoản lớn. Nếu muốn bù đủ, e rằng phải bán cả gia sản tổ tiên.” Huynh thở dài.
Ta cúi đầu:
“Gia đình vẫn còn là tốt rồi.”
Lời thì nói vậy, nhưng bóng đen trong lòng ta mãi chẳng thể xua tan.
Ta muốn tìm Tống Hàm tâm sự, nhưng nghe nói hắn đã rời phủ, không biết đi đâu, chỉ biết rằng hắn thường xuất hiện cùng Sở Tịch Nhan.
Trong tiệc sinh nhật nhị tiểu thư Lạc phủ, ta được mời tham dự.
Mọi người vây quanh Sở Tịch Nhan và nhị tiểu thư Lạc phủ, thái độ với ta không thể coi là tốt, phần nhiều là lạnh nhạt.
Giữa buổi tiệc, nhị tiểu thư Lạc phủ bỗng cười tươi kéo ta ra một chỗ khuất, gương mặt đang cười lập tức sầm lại:
“Ôn Như Nguyệt! Ta cảnh cáo ngươi, tránh xa nhị ca của ta ra. Ngươi không nhìn lại xem bản thân có xứng đáng không? Lại dám mơ cao nhị ca của ta!”
“Nhị tiểu thư Lạc gia, Ôn gia ta dẫu hiện giờ sa sút, nhưng không đến lượt ngươi tùy tiện sỉ nhục như vậy.”
“Ngươi trước đây chẳng phải lúc nào cũng quấn lấy Tống Hàm sao? Ai biết được các ngươi đã…”
“Tiểu Âm! Không được vô lễ với Ôn tiểu thư!”
Không biết từ lúc nào, Lạc Gia Hi đã bước tới, sắc mặt tối sầm lại.
“Nhị ca.” Lạc Nhị tiểu thư hơi tái mặt, rồi cắn môi, bướng bỉnh nói:
“Chẳng lẽ những lời ta nói không đúng sao? Khắp Tô Châu ai chẳng biết, Ôn gia đại tiểu thư từ nhỏ đã luôn bám lấy Tống Hàm.”
“Im miệng!”
“Im miệng? Tại sao ta phải im miệng? Hiện giờ chẳng qua vì nhà nàng ấy sa sút nên mới cố bám lấy huynh!”
“Lạc Tiểu Âm!”
Lần đầu tiên, ta thấy Lạc Gia Hi thể hiện vẻ mặt lạnh lùng đến vậy. Hắn hít sâu một hơi, nghiêm giọng:
“Tiểu Âm! Nghe kỹ cho rõ, là ta yêu mến nàng ấy! Là ta đuổi theo nàng ấy! Không liên quan gì đến nàng ấy cả. Nếu ngươi còn ăn nói hàm hồ, đừng trách nhị ca không khách khí!”
“Nhị ca…” Lạc Tiểu Âm ủy khuất đến mức sắp khóc, bĩu môi gọi một tiếng, rồi quay đầu bỏ chạy.
Nhìn theo bóng nàng rời đi, ta trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thở dài, quay sang Lạc Gia Hi, ánh mắt phức tạp:
“Thực ra huynh không cần làm vậy. Những gì nàng nói cũng không phải là sai.”
“Nguyệt nhi, nhưng lời ta nói cũng đều là từ trong lòng.”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ cười khổ, lắc đầu:
“Ta… ta rốt cuộc có gì đáng để huynh đối đãi như vậy? Lạc công tử, ta không dám nhận, Ôn gia ta cũng không thể nhận.”
“Nếu chuyện gì cũng cần lý do, nhân quả rõ ràng, thì e rằng mọi thứ sẽ quá nhạt nhẽo.
Đối với ta, chỉ cần là nàng là đủ.
Nàng tựa như vầng trăng sáng trên cao, trong mắt ta chỉ có nàng, không thể nhìn thấy ai khác.”
“Ta biết tình cảm giữa nàng và Tống huynh rất sâu nặng.
Ta cũng không phải kẻ vô liêm sỉ chen chân vào.
Vì vậy, ta tránh, ta lùi.
Nhưng nay, hắn đã động lòng với người khác.
Ta không đánh giá việc làm của hắn, nhưng ta nghĩ đây là cơ hội của ta.
Ta muốn đấu tranh một lần cho bản thân.
Nguyệt nhi, trong mắt ta, nàng chính là ánh trăng xa trên trời cao.
Về tài văn chương, ta không bằng hắn, từng thua hắn nhiều lần, nhưng chỉ riêng nàng, ta không muốn thua!”
“Nhưng nhà ta hiện giờ…”
Chưa đợi ta nói hết, hắn đã ngắt lời:
“Ta biết Ôn gia hiện tại khó khăn, nhưng cũng chỉ là nhất thời mà thôi.”
“Nguyệt nhi, nàng có tin ta không?”
“Tin…?” Ta tròn mắt nhìn hắn.
“Ta có thể giúp nàng.”