Khói đen cuồn cuộn tỏa ra khắp nơi.
Mẫu thân vừa khóc vừa hét lên: “Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi!” Bà không ngừng đẩy và kéo ta.
Ta nằm rạp dưới đất, ôm chặt lấy đôi chân của vị tiểu thư mà mẫu thân yêu thương nhất.
Ngọn lửa bốc cao, lưỡi lửa liếm vào lưng ta.
Nhưng ta vẫn không buông tay.
Nếu phải chết, vậy thì chết cùng nhau!
Cuộc đời ta vốn chẳng tốt đẹp gì, muốn giành được sự tin tưởng của Nam Cung Triệt cũng không dễ dàng gì.
Lão hoàng đế dường như chẳng còn sống được bao lâu.
Mỗi ngày ta đều thấp thỏm bất an, chỉ sợ rằng, “Thỏ khôn đã chết, chó săn rồi cũng sẽ bị giết thịt.”
Kiên trì đến bây giờ, chẳng qua vì ta không cam lòng!
Vì cớ gì mà ta sinh ra đã phải làm nô tài, sinh ra đã phải bán mạng cho những kẻ quyền quý đó?
Ta không cam tâm!
4
Nhớ lại những chuyện kiếp trước, ta nhìn theo Văn Lưu Tô rời đi cùng đám Cẩm Y Vệ.
Mẫu thân ngồi bệt dưới đất, ánh mắt ngơ ngác.
Ta không đến đỡ bà dậy.
Chỉ chờ đến tối, đến chỗ núi giả đào lấy số tiền lẻ ta từng cất giấu.
Mẫu thân là nhũ mẫu của Văn Lưu Tô, còn ta thì làm việc trong bếp.
Qua thời gian, ta cũng gom góp được khoảng mười lượng bạc.
Trước khi phủ bị tịch thu, Văn phu nhân đã trả lại khế ước bán thân cho mẫu thân.
Ta nghĩ, dù sao cũng phải sống tiếp.
Nhưng vừa chạm vào số tiền, mẫu thân đã tìm đến.
Bà giơ tay định tát ta.
Ta nhẹ nhàng né tránh, khiến bà có chút ngạc nhiên vì ta có thể tránh được.
Sau đó, ta lặng lẽ giấu đi một phần, rồi đưa phần lớn còn lại cho bà, nói: “Đây, mẫu thân. Người đói chưa? Trước hết mua chút đồ ăn đi.”
“Con ngoan biết thương mẫu thân. Được rồi, để ta nghĩ xem làm thế nào kiếm tiền cứu tiểu thư.”
Những thứ tốt đẹp thì không bao giờ dành cho ta. Bà lại đang mơ tưởng hão huyền, muốn chuộc Văn Lưu Tô ra ngoài.
Hai mẹ con vội vàng ăn mỗi người một cái bánh bao, rồi tìm một quán trọ nhỏ để nghỉ tạm.
Miệng bà cứ liên tục lẩm bẩm cách kiếm tiền.
Ngày hôm sau, khi trời sáng, bà đã chuẩn bị kéo ta đi bán thân, ánh mắt đầy quyết đoán.
Bà sinh ra để làm nô bộc, còn ta được sinh ra từ bụng bà.
Dù thế nào, bà cũng muốn vắt cạn giọt máu cuối cùng từ ta.
Nghĩ đến đây, ta chủ động nói:
“Mẫu thân, con biết nhà Lưu Ngự sử ở phía nam thành đang cần mua nô tỳ, giá lại cao hơn chút. Chúng ta đến đó đi, để sớm gom đủ bạc cứu đại tiểu thư.”
“A Ngọc, con đúng là nữ nhi ngoan của ta! Chờ ta chuộc tiểu thư ra, nhất định sẽ cảm ơn con.”
Ha, xem kìa! Đến cả một lời hứa hẹn đẹp đẽ, bà cũng không thèm vẽ ra cho ta.
Nhị tiểu thư nhà Lưu Ngự sử, Lưu Yên Yên, ba năm nữa sẽ tham gia tuyển tú.
Đương kim hoàng đế đã đến tuổi tri thiên mệnh.
Nhưng Hoàng đế đương triều đã ngoài năm mươi, những quan viên thương con gái đều không nỡ đưa con vào cung.
Vì vậy, gần đây Lưu Ngự sử luôn tìm kiếm một cô nương thích hợp để thay thế con gái mình.
Ta sinh ra cũng coi như có chút nhan sắc, mẫu thân và quản sự thương lượng giá cả nhiều lần, cuối cùng bán ta vào nhà họ Lưu với giá ba trăm lượng bạc cùng khế ước bán thân vĩnh viễn.
Cũng giống như kiếp trước, lần này bà vẫn cầm lấy bạc rồi vội vàng rời đi, sợ nhà họ Lưu đổi ý.
Ta đứng từ xa nhìn bóng lưng bà khuất dần.
Mẫu thân, ta đã cho người vô số cơ hội.
Nhà họ Lưu để giữ kín bí mật, chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu.
Mẫu thân, tạm biệt.
Nhà họ Lưu một lần mua hơn chục cô nương, ta là người chăm chỉ và cố gắng nhất trong số đó.
Lão hoàng đế yêu thích ca vũ, ngày ngày từ sáng đến tối ta đều luyện tập không ngừng.
Để giữ gìn dáng vóc , ta hầu như không ăn tối.
Lưu phu nhân hỏi vì sao ta lại cố gắng đến vậy.
Ta chỉ đỏ mắt nói: “Mẫu thân không cần con nữa, con không muốn bị bỏ rơi thêm lần nào nữa.”
Bà ngẩn người, cúi đầu, không dám nhìn ta.
Con người, nếu trong lòng có chút áy náy, thì phải biết tận dụng nó triệt để.
Ta giả vờ ngây thơ, không biết mẫu thân đã bị giết. Mang theo nụ cười lấy lòng và vẻ ngây thơ, ta nhìn bà mà cười, nói:
“Lưu phu nhân, nếu con được tuyển chọn, có thể đưa thêm một khoản bạc cho mẫu thân được không?”
“Bản thân con không muốn gặp bà sao?”
Ta cúi mắt, nước mắt lấp lánh nói: “Mẫu thân không thích con.”
Bà đưa tay định lau nước mắt cho ta, nhưng dừng lại giữa chừng rồi rút về.
Làm một nữ nhi ngoan ngoãn, ta rất giỏi.
Những lúc rảnh rỗi, ta thường đích thân xuống bếp làm các loại bánh mới lạ cho Lưu phu nhân.
Ban đầu bà có chút ngạc nhiên, ta chỉ nói rằng nghe các nữ quan đã xuất cung dạy ta trò chuyện rằng muốn giữ trái tim một nam nhân thì trước hết phải giữ lấy dạ dày của hắn.
Kiếp trước, để làm vừa lòng Nam Cung Triệt, ta đã luyện tay nghề nấu nướng đến mức sau này hắn gần như chỉ ăn được đồ ăn do ta nấu.
Chỉ là, khi trò chuyện cùng các tỳ nữ thân cận, ta lại có một cách nói khác.
“Dù Lưu phu nhân mua ta về là để đưa vào cung, nhưng ta thực sự rất ngưỡng mộ tình yêu thương sâu sắc bà dành cho lưu tiểu thư. Một khi đã bước vào cửa cung sâu như biển, e rằng sau này khó có cơ hội gặp lại họ. Hơn nữa, nếu không có họ, chỉ e rằng ta đã chẳng biết trôi dạt nơi nào.”
Những lời gan ruột này khiến Lưu phu nhân đối với ta ngày càng có thiện cảm.
Số bạc mỗi tháng của ta tăng lên gấp đôi. Ta tranh thủ tìm kiếm một số loại dược liệu mà kiếp trước ta quen thuộc, chế thành thuốc ngâm mình hàng ngày.
Dần dần, làn da của ta càng thêm trắng mịn, trong suốt như ngọc.
Việc đưa ta vào cung gần như đã là chuyện chắc chắn.
Chỉ là điều ta không ngờ tới, ba tháng trước khi đại tuyển diễn ra, Lưu Ngự sử và Lưu phu nhân lại tìm đến ta.
Họ nói ta vẫn còn cơ hội để chọn lựa.
Không ngờ vở kịch này lại đóng đến mức khiến họ nảy sinh chút chân tình.
Ta dịu dàng hành lễ, nói: “Người khác đi liệu có được an toàn như ta không? Chỉ khi ta đi, mới có thể giữ bí mật này mãi mãi.”
“Ngươi, con nha đầu này!”
“Yên tâm đi! Chúng ta sẽ gửi thêm một khoản bạc cho mẫu thân ngươi,” Lưu phu nhân tránh ánh mắt của ta, nói.
Ta vội vàng quỳ xuống, nước mắt lưng tròng: “Lưu phu nhân ân đức to lớn, cả đời này con khó lòng quên được.”
Một màn cảm động tận tâm can, Lưu phu nhân lại nhét thêm một khoản bạc để ta dùng vào việc đút lót.
5
Dưới sự giúp đỡ của Lưu Ngự sử, trong một buổi yến tiệc, ta trình diễn một điệu múa Lục Yêu.
“Chỉ sợ không thể giữ được, bay vút đi như chim phượng hoàng trong cơn gió.”
Lão hoàng đế lập tức phong ta làm Lưu Quý Nhân.
Hoàng đế ta bế ta lên, ta tựa vào vai ngài.
Đúng lúc ta đối diện với ánh mắt dò xét của Nam Cung Triệt.
Ta len lén đáp lại hắn một ánh mắt chết lặng, như tro tàn.
Ba năm ở nhà họ Lưu, Lưu phu nhân ngày càng tin tưởng ta, thỉnh thoảng ta còn có thể ra ngoài.
Dựa vào những mối quan hệ từ kiếp trước, ta dần dần có tin tức rằng Nam Cung Triệt chưa hoàn toàn khôi phục ký ức.
Chỉ nghe nói hắn thường xuyên mơ thấy một nữ nhân tên là “Thanh Ngọc”.
Nếu đã vậy thì lại càng thú vị hơn, ta chỉ mong hắn sớm nhớ lại mọi chuyện.
6
Ta được cho là được sủng ái trước mặt lão hoàng đế.
Nam Cung Triệt chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ.
Vài lần gặp ta trong yến tiệc, hắn đều nói trông ta rất quen mắt.
Hắn hỏi liệu trước đây ta có từng gặp qua hắn không.
Khi ấy, Văn Lưu Tô đã trở thành thị vệ thân cận của hắn.
Khác với kiếp trước, kiếp này Nam Cung Triệt không hề thử thách hay làm khó nàng.
Hắn trực tiếp giữ nàng bên cạnh, để nàng ta bán mạng vì hắn.
Ta đại khái đã đoán được nguyên nhân.
Nhưng chuyện thú vị như thế này, đương nhiên phải để đến cuối cùng mới vén bức màn bí mật.
Mỗi khi Nam Cung Triệt tìm cơ hội gặp ta, Văn Lưu Tô lại xen vào với một câu “trung ngôn, nghịch nhĩ”*, bảo rằng ta là yêu phi không đáng tin.
*là câu thành ngữ trung quốc chỉ sự khuyên bảo, nói lên khuyết điểm của người khác( để nguyên sẽ hay hơn).
Ta không hề phản bác, chỉ dùng ánh mắt đau buồn đến tột cùng nhìn hắn.
Sau đó, khi Nam Cung Triệt tranh giành một mỏ bạc ở Giang Nam với Nhị hoàng tử.
Ban đầu, lão hoàng đế đã có ý định đưa cho Nhị hoàng tử.
Khi ta đang ngây thơ mài mực bên cạnh, liền cảm thán: “Vậy là nhà của Thục phi nương nương đã đủ vàng bạc rồi!”
Chỉ với một câu nói này, hoàng đế đã thay đổi ý định.
Đương nhiên, trong hậu cung không có bí mật nào được giữ kín.
Vì thế, ta bị Thục phi ghi hận sâu sắc.
Không lâu sau, ta vô tình va phải một vị Thường tại đang mang thai trong Ngự Hoa Viên.
Đêm đó, vị Thường tại kia liền gặp sự cố động thai.
Ta bị Thục phi ra lệnh đánh hai mươi trượng trước mặt mọi người, rồi phạt quỳ trong Phật đường suốt ba ngày ba đêm.
Khi Nam Cung Triệt lén đến gặp ta.