Kiếp trước, mẫu thân của ta là một tỳ nữ trung thành trong phủ Thái sư.
Ngày phủ bị tịch thu, mẫu thân đã nhẫn tâm dùng ta thay thế cho thiên kim tiểu thư duy nhất của Văn Thái sư.
Nào ngờ, mẫu thân mang theo tiểu thư Văn Lưu Tô lưu lạc khắp chốn, ngày ngày sống trong sợ hãi không yên.
Cuối cùng, để đổi lấy một bữa cơm, vị thiên kim tiểu thư duy nhất của Thái sư ngày nào phải bán thân, rơi vào chốn phong trần.
Còn ta, sau khi vượt qua những cực hình trong ngục tối, một bước lên mây trở thành tâm phúc bên cạnh thái tử được sủng ái và tín nhiệm nhất.
Khó khăn lắm ta mới tìm được họ trong lầu xanh, vậy mà Văn Lưu Tô như kẻ điên, nhân lúc ta bất cẩn liền hạ độc
Sau đó, một ngọn lửa lớn đã thiêu rụi tất cả.
Chúng ta quay trở lại ngày phủ bị tịch thu.
1
Lần này, mẫu thân lại muốn tái diễn trò cũ, nhưng bị một giọng nói mềm mại cắt ngang: “Đại nhân, ta mới là đích nữ của phủ Thái sư, Văn Lưu Tô.”
Nực cười thật.
Hóa ra, thân phận tự do đối với nàng ta còn không đáng giá bằng việc trở thành chó săn cho người ?
Khi Văn Lưu Tô từ trong thùng gạo bò ra, ta đang bị mẫu thân bịt miệng, ép đưa đến trước mặt một vị đại nhân khoác áo gấm thêu chim phi ưng với hoa văn tinh xảo, tay cầm thanh đao túc trực.
Mẫu thân lập tức biến sắc, hốt hoảng.
Người vội đẩy mạnh ta lên trước, nói: “Đại nhân, nàng mới đúng, còn nha đầu kia là con gái của ta.”
Người lo lắng đến mức đôi mắt đỏ hoe, sợ rằng đám Cẩm Y Vệ sẽ giết nhầm người.
Nhưng nào ngờ, Văn Lưu Tô chẳng thèm nhìn người lấy một lần, chỉ lấy từ thắt lưng ra một miếng ngọc bội, nói:
“Đại nhân, đây là ngọc bội gia truyền của Văn gia, Văn Lưu Tô ta không phải kẻ sợ chết.”
Nghe đến đây, mẫu thân liền ngã quỵ xuống đất, vẻ mặt như trời long đất lở.
Từ đầu đến cuối, ta không nói một lời.
Chỉ đứng nhìn màn kịch này.
Thật thú vị! Xem ra, Văn Lưu Tô cũng đã trọng sinh.
2
Kiếp trước, ta chẳng có sự lựa chọn nào, bị mẫu thân đẩy vào con đường chết, trở thành thế thân.
Khi người dẫn Văn Lưu Tô rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không để lại cho ta.
Ta bị giam trong ngục suốt ba tháng, đến khi nhắm mắt chờ chết.
Thái tử Nam Cung Triệt ban cho lũ trẻ như ta một cơ hội – trở thành tử sĩ.
Trên núi Mai Sơn, ba trăm đứa trẻ, cuối cùng chỉ còn sống sót ba người.
Ta chính là một trong số đó.
Sau này, ta vì Nam Cung Triệt mà vào sinh ra tử vô số lần, thân thể gần như không còn chỗ nào lành lặn.
Hắn mới bắt đầu tin tưởng và trọng dụng ta.
Người đời đều đồn đại rằng ta là nữ nhân được Nam Cung Triệt sủng ái nhất, tương lai không chừng còn được phong phi.
Chỉ có ta biết rõ.
Hắn cần ta, không phải vì tình yêu, mà vì ta là con chó trung thành nhất của hắn.
Khi tình cảm còn đậm sâu, hắn nhìn thấy vết thương đầy mình của ta, ánh mắt thoáng qua một tia chán ghét, đến giờ ta vẫn nhớ như in.
Những đêm dài sau đó, dù ngủ chung phòng với hắn, ta cũng chỉ là kẻ gác đêm bên mép giường, bảo vệ hắn khỏi nguy hiểm.
Có lẽ thời gian là liều thuốc chữa lành.
Trong những ngày tháng khó khăn ấy, trong lòng ta chỉ còn lại hai điều: sự căm hận dành cho mẫu thân, và một câu hỏi day dứt — tại sao bà có thể nhẫn tâm đến thế?
Rõ ràng ta mới là nữ nhi ruột của người mà!
Một lần theo Nam Cung Triết đi xử lý việc tại Giang Nam, ta tình cờ gặp lại họ trong Thanh lâu lớn nhất Kim Lăng — Hoa Mãn Lâu.
Khi đó, Nam Cung Triệt đã nắm quyền lớn trong tay, người dưới trướng cũng coi trọng ta, gọi một tiếng “Ngọc cô nương”.
Ta ngồi dưới uống rượu, Văn Lưu Tô hầu rượu bên cạnh một vị đại học sĩ tóc bạc trắng có gương mặt phúc hậu.
Ban đầu, ta không để ý đến nàng.
Nhưng nàng lại nhận ra ta ngay lập tức.
Nàng mượn cớ dâng vũ đến gần ta, bất ngờ rút trâm cài trên đầu, đâm về phía ta, hét lên:
“Tiện tỳ! Ngươi đắc ý lắm đúng không?”
Nàng nhận ra ta cũng không có gì lạ. Quan viên Kim Lăng, mười người thì chín người đã từng ghé qua Hoa Mãn Lâu này.
Cận thần của Thái tử – Triệu Thanh Ngọc – không ai là không biết.
Văn Lưu Tô với thân phận hoa khôi, tất nhiên cũng từng nghe danh ta.
Hai chữ “tiện tỳ” này, kể từ khi ta đỡ một mũi tên cho Nam Cung Triệt tại Tái Bắc, đã không còn ai dám gọi ta như vậy nữa.
Ta hơi nghiêng người tránh né, sau đó tung một cước đá nàng ngã xuống đất.
Rút kiếm định kết liễu nàng.
Đúng lúc đó, một bà lão tóc bạc lao ra, ôm chặt lấy chân ta, khóc lóc:
“Ngọc Nhi, không được! Đừng giết!”
Đó là mẫu thân ta.
Dung mạo của mẫu thân đã thay đổi rất nhiều, nhưng tình cảm bà dành cho Văn Lưu Tô vẫn như xưa.
Ta không khỏi cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ những người như chúng ta sinh ra đã mang theo bản tính hèn mọn hay sao?
Như mẫu thân đối với Văn gia.
Như ta đối với Nam Cung Triệt.
Nam Cung Triệt từng rất đắc ý khi biết được thân thế của ta.
Hắn nói, chẳng trách ta lại trung thành đến thế.
Dù sao, mẫu thân của ta cũng là một người hầu trung thành, ngay cả con gái ruột cũng có thể đem đi làm thế thân chịu chết.
Khi đó, ta đang bị trọng thương vì bảo vệ người phụ nữ mà hắn yêu. Lần ấy bị thương nặng như vậy là vì hắn dùng ta để đổi lấy vị lương đệ trẻ tuổi kia. Trước mặt kẻ thù lớn nhất của hắn, hắn nói rằng ta theo hắn nhiều năm, là người quan trọng nhất đối với hắn.
Sau đó, khi ta còn nằm trong tay kẻ kia, mũi tên của cung thủ đã bắn trúng ta.
Ta nằm trên giường suốt bảy ngày bảy đêm, hắn hỏi ta có hận hắn không?
Ta chỉ mỉm cười nhàn nhạt, đáp:
“Được hy sinh vì Thái tử, đó là vinh hạnh lớn nhất của đời thần.”
Ngày đó, hắn rất vui, như đang khen ngợi một con chó nhỏ, vỗ nhẹ lên đầu ta, nói: “A Ngọc, ngươi rất tốt.”
Nhưng ta không phải trung thành với hắn!
Ta là trung thành với quyền lực.
Ta nghĩ, nếu đã phải làm một con chó.
Vậy thì cũng phải làm con chó của kẻ mạnh nhất thế gian này.
Như thế, ngoài hắn ra, tất cả mọi người đều phải cúi đầu trước chân của con chó này.
Ta chỉ tò mò về mẫu thân, tò mò vì sao bà lại mang bản tính nô lệ ấy.
Nhưng chính sự tò mò này đã lấy đi mạng ta.
Hôm ấy, mẫu thân làm một bàn đầy món ăn, toàn là những món mà Văn Lưu Tô thích.
Bà đích thân bóc một con cua, đưa cho ta, nói:
“A Ngọc, cua ở Kim Lăng còn béo ngon hơn ở Thuận Thiên Phủ nhiều. Con mau nếm thử đi.”
Ta nhận lấy thịt cua, đặt xuống bàn, giọng điềm nhiên nói: “Mẫu thân, người quên rằng trước đây con từng suýt chết vì ăn gạch cua hay sao?”
Không khí trên bàn ăn bỗng chốc lặng ngắt.
Mẫu thân hít sâu vài hơi, cười lấy lòng mà nói:
“Đều là lỗi của ta, ta quên mất! Nhưng A Ngọc, nay con được hưởng phúc , chẳng phải cũng nhờ đại tiểu thư hay sao? Con phải nhớ ơn nàng! Nếu được, con nên tìm cách giúp nàng kiếm một chức nữ quan trong cung, chẳng phải là chuyện nên làm hay sao?
Ta không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn hai người họ. Hóa ra, bất kể thời gian có thay đổi thế nào, kẻ khinh thường ngươi sẽ mãi khinh thường ngươi, kẻ hà khắc với ngươi cũng sẽ mãi hà khắc.
Ta nghĩ sau này sẽ không bao giờ đến đây nữa.
Đứng dậy chuẩn bị rời đi, thì nghe mẫu thân nói:
“Tốt lắm! Ngươi, Triệu Thanh Ngọc, cánh cứng cáp rồi phải không? Ngươi không sợ chúng ta tiết lộ chân tướng năm đó cho Thái tử biết sao?”
“Thế thì mẫu thân nhanh đi đi, nhân lúc Thái tử còn chưa rời cung,” ta mỉm cười đáp.
“A Ngọc, ngươi đứng lại!”
“Nếu ngươi đã không nhận mẫu thân nữa, vậy uống xong chén trà này, duyên mẹ con ta từ đây đoạn tuyệt.”
Ta nhìn gương mặt mẫu thân đã đầy dấu vết thời gian.
Trong thoáng chốc, hình ảnh mẫu thân trong ký ức cũng dần tan biến.
Ta không nói thêm lời nào, bưng chén trà lên uống cạn.
Vừa bước ra đến cửa, ta đã ngã xuống đất.
“A Ngọc, con đừng hận mẫu thân nhé! Ai bảo con không nghe lời chứ?”
Ta không nói gì.
Khi Văn Lưu Tô tiến đến, nắm lấy mặt ta mà mắng: “Tiện tỳ!”
Ta dùng chút sức lực cuối cùng, rút con dao găm từ thắt lưng, đâm vào ngực nàng.
Mẫu thân cầm bình hoa, từng nhát từng nhát đập lên đầu ta, đến khi bình hoa vỡ tan, ta vẫn không buông tay.
Máu tràn khắp mặt, mắt ta dần trở nên mờ mịt.
Ta gắng sức đẩy lưỡi dao sâu hơn vào cơ thể Văn Lưu Tô.
Dược tính ngày một mạnh, nàng giãy dụa không ngừng.
Không biết bằng cách nào, nàng kéo rách mảnh lụa Thanh Vân bên cạnh.
Mảnh lụa rơi vào ngọn nến, rồi từ đó lửa bốc lên.