Ta đang sốt cao, toàn thân nóng bừng.
Những ngày tháng sống bên nhau trong kiếp trước khiến ta nhận ra hắn ngay lập tức.
Nhưng ta vẫn giả vờ như gặp phải cơn ác mộng, nhìn hắn đầy bàng hoàng mà nói: “A Triệt, là ngài sao?”
Sau đó, ta khẽ chạm vào trán mình, tự nhủ: “Ta lại mơ rồi sao?”
” Lưu Quý nhân, ngươi quen ta sao?”
Hắn bất ngờ tiến lại gần, buộc ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi.
Ta làm ra vẻ bừng tỉnh, cố nén nước mắt, nói: “Thái tử điện hạ, người Đại Sở nào mà không biết ngài chứ? Là thiếp thất lễ rồi.”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao cô nhìn ngươi lại có cảm giác quen thuộc như vậy?”
“Chắc là vì thiếp nhìn hiền lành thôi. Thiếp thấy Thái tử điện hạ cũng rất gần gũi. Nếu Thái tử có việc cần, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến thiếp.” Ta cố gượng cười nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập nỗi đau buồn.
“Quý nhân họ Lưu, không, ta nên gọi là Triệu Thanh Ngọc chứ? Hình như ngươi có rất nhiều bí mật.”
Ta không ngạc nhiên khi Văn Lưu Tô đã tiết lộ thân phận của ta với hắn.
Chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
“Sao không nói gì? Ngươi không sợ ta sao?”
“Được chết dưới tay Thái tử điện hạ, là vinh hạnh lớn nhất đời này của thiếp.”
Hắn sững lại, sau đó nhìn kỹ khuôn mặt ta, nói: “Ngươi không nói cũng không sao, ta sẽ tự mình tìm hiểu.”
Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.
Ta nhìn bóng lưng hắn rời đi, trên mặt đầy vẻ lưu luyến và đau thương.
Thực ra, trong lòng ta đang nghĩ, hắn sẽ nhớ lại mọi chuyện khi nào đây?
Cả ta và Văn Lưu Tô đều mang theo ký ức kiếp trước.
Vậy ta cược rằng, Nam Cung Triệt cũng nhất định sẽ nhớ lại.
Ván cờ này, ta vừa phải là người chơi, cũng vừa phải đóng vai làm một quân cờ.
7
Sau khi kết thúc hình phạt quỳ ở Phật đường, ta bị Thục phi giam lỏng trong cung, không được ra ngoài.
Ta cũng không vội vàng.
Mỗi ngày chỉ chăm sóc hoa cỏ, sao chép kinh Phật.
Thỉnh thoảng làm vài món bánh.
Cho đến một ngày, Lục hoàng tử – người vẫn thường xuyên ăn bánh ta làm – không nhịn được nữa.
Hắn kéo lão hoàng đế đến tìm ta.
Khi hoàng đế đến, ta đang chép kinh Phật cho người.
Người hỏi ta có hận người không.
Thục phi có gia tộc lớn mạnh, hoàng đế trước nay luôn phải nể mặt bà vài phần.
Chỉ trách bản thân ta không đủ cẩn thận.
Nhưng điều ta mưu cầu vốn chưa bao giờ chỉ là trước mắt.
Ta ngoan ngoãn rót trà cho người, khẽ nói: “Sấm sét hay mưa móc đều là ân đức của quân vương, thần thiếp nào dám có ý kiến.”
Hoàng đế uống trà ta dâng, chỉ khen ta ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Sau đó, người vòng vo hỏi ta, vì sao lại gần gũi với Lục hoàng tử như vậy.
Ta chỉ trách người ít ghé thăm ta, khiến ta cô đơn.
Lục hoàng tử không có mẫu phi, cũng cô đơn như ta.
Hai kẻ cô đơn nương tựa nhau mà thôi.
Người không nói thêm gì nữa.
Nhưng kể từ hôm đó, ta lại được sủng ái như trước.
Người gần như mỗi đêm đều ở lại cung của ta.
Chỉ là Hoàng thượng nay đã già yếu, phần lớn thời gian chỉ cùng Lục hoàng tử đến dùng bữa tại đây.
Sau một thời gian quan sát, ta dần nhận ra.
Trong số các hoàng tử, không ai được sủng ái bằng Lục hoàng tử.
Người thường đích thân hỏi han việc học hành của hắn, dạy hắn cưỡi ngựa bắn cung.
Mỗi lần ta tỏ ra quan tâm đến tiểu hoàng tử này, người càng thêm vui vẻ.
Không lạ gì khi kiếp trước, người để mặc Nam Cung Triệt và Nhị hoàng tử tranh đấu đến sống chết.
Một buổi chiều trời rất đẹp, ta cùng Lục hoàng tử đang thả diều.
Hoàng đế đột nhiên cảm thán: “Yên Yên, sau này nếu nàng có con riêng, liệu nàng có đối xử tốt với nó như vậy không?”
Ta ngẩng đầu, đối diện ánh mắt người, có chút sợ hãi lại thêm phần thẹn thùng, đáp: “Thần thiếp nói một lời mạo phạm, những ngày qua thần thiếp đã sớm xem A Nghiêm như nhi tử ruột của mình rồi.”
Người im lặng không nói gì.
Hầu vua như gần hổ, Hoàng đế dù đã già nhưng không dễ bị qua mặt.
Không lâu sau đó, ta “vô tình” trượt chân ngã xuống cầu thang ở Tinh Tinh Lâu.
Bị thương nặng ở bụng, thái y nói cả đời này ta không thể có con được nữa.
Hoàng đế đến an ủi ta, khuôn mặt lộ vẻ đau buồn vô hạn.
Nhưng khóe môi của người vẫn thấp thoáng nụ cười, chẳng thể nào che giấu được.
Không lâu sau, Lục hoàng tử được ghi vào dưới danh nghĩa của ta.
Ta từ Lưu Quý Nhân được phong lên làm Ngọc Quý Phi.
Lão hoàng đế nói, “Ngọc không mài không thành khí,” mong ta dốc lòng dạy dỗ Lục hoàng tử, vì người đặt kỳ vọng rất lớn vào hắn.
Xem như ta cũng nhờ con mà được vinh hiển đôi chút.
8
Đêm ta được phong Quý Phi, Nam Cung Triệt lẻn vào cung điện của ta.
Ta sớm đã phát hiện ra hắn.
Nghe nói gần đây hắn bị thương rất nặng, nhất là phần đầu chịu cú va đập mạnh.
Ta nghĩ, người này cuối cùng cũng đã nhớ ra mọi chuyện.
Ta cố ý nhìn lên xà nhà, khuôn mặt đầy vẻ bàng hoàng, nước mắt lăn dài, nghẹn ngào nói: “Là ngài sao? A Triệt, ta lại mơ rồi phải không?”
Hắn lúng túng đáp xuống, gương mặt lạnh lùng nói: “Đừng giả vờ nữa, Triệu Thanh Ngọc. Ngươi, một nữ nhân tham vinh hoa phú quý.”
Lục hoàng tử đang ngủ say ở tẩm điện bên cạnh.
Hắn siết chặt cằm ta, hỏi tại sao ta lại làm như vậy.
“Chẳng lẽ những gì kiếp trước đều là giả dối sao?”
Khi nói câu đó, viền mắt hắn đỏ lên.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt tràn mi nhưng ta cố nén lại, nói: “Nếu muốn giết ta, cũng đừng giết trong cung, được không? Đừng làm ảnh hưởng đến ngài.”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Hắn buông tay, ánh mắt đầy bối rối.
Ta cúi người, ho khan, máu chảy ra từ khóe miệng.
“Ngươi bị thương thế nào?” Hắn cất tiếng hỏi.
“Ngài không biết sao? Nếu đứa bé này không phải của ngài, ta thà rằng cả đời này không thể có con.”
Hắn sững sờ nhìn ta, ánh mắt thoáng lên vẻ đau lòng.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Ta tựa nghiêng lên giường, khuôn mặt hiện rõ vẻ tuyệt vọng như tro tàn.
Ánh nến bập bùng, ta nhắm mắt lại, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ mãn nguyện khi chậm rãi kể về những ngày đã qua.
“Nam Cung Triệt, ngài biết không? Không phải ai cũng như ngài, sinh ra đã cao quý, muốn gặp một người, muốn tìm một người, đều có vô số kẻ dưới trướng nghe lệnh.
“Mẫu thân không thích ta. Ban đầu, ta cũng từng nghĩ đến việc sớm đi tìm ngài. Nhưng khi đó, ta chỉ là một đứa trẻ, không một xu dính túi. Ta chỉ sợ còn chưa đến được Thuận Thiên phủ đã chết dọc đường. Ta không cam lòng, ta chỉ muốn gặp ngài một lần, dù chỉ từ xa cũng được.”
Vừa nói, nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài.
Đều là những ngày tháng ta luyện tập để lấy lòng lão hoàng đế, sao cho cách khóc của ta là đẹp nhất, khiến lòng người xao động.
“Vậy sau đó thì sao?” Nam Cung Triệt dịu giọng, ánh mắt mềm lại.
Hắn định đưa tay lau nước mắt cho ta, nhưng ta bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào hắn, để nước mắt tiếp tục lăn xuống.
Bàn tay hắn khựng lại giữa không trung, như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói, chỉ rụt tay về và lặng lẽ lắng nghe ta tiếp tục.
“Về sau, ta bị bán vào nhà Lưu Ngự sử, đi cùng còn có hơn mười cô nương khác, chỉ chọn một người đưa vào cung. Ta nghĩ cuối cùng cũng có một tia hy vọng để gặp ngài, mỗi ngày đều không ngừng khổ luyện vũ đạo, cầm kỳ thi họa. Dù có coi ta như một món đồ, chuyển từ tay người này sang tay người khác, ta cũng không quan tâm, chỉ cần đời này còn cơ hội được nhìn thấy ngài một lần.
“Hôm đó, ta nhảy điệu “ Lục Yêu” trên đài cao. Ta nghĩ, chỉ cần ngài nhìn ta một cái là đủ. Nhưng cuối cùng khi ngài nhìn thấy ta, ta phát hiện ngài dường như không nhớ ra ta!
“Chuyện đã rồi, ta chỉ nghĩ giờ được gặp ngài một lần, có chết cũng đáng. Không ngờ trời cao thương xót, cuối cùng ngài cũng nhớ lại.”
“Nam Cung Triệt, ta có thể chết bất cứ lúc nào, chỉ là xin ngài, đừng liên lụy vào chuyện này, được không?”
Ta đưa tay nắm lấy tay hắn, đôi mắt đỏ hoe đầy lo lắng.
Hắn bất ngờ kéo ta vào lòng.
“Chết cái gì mà chết? Ta muốn nàng sống thật tốt. Đợi khi ta lên ngôi, bên cạnh ta chắc chắn sẽ có một vị trí dành cho nàng.”
“Thái tử điện hạ!”
Ta ra vẻ không dám tin, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho ta.
Hắn kể cho ta nghe cách mà hắn nhớ lại chuyện kiếp trước.
Chỉ vì bị ám sát trọng thương, nằm liệt mấy ngày, những ký ức mới dần dần trở lại.
Hắn nói xong lại cảm thán, đời này không có ta bên cạnh, những nguy hiểm hắn gặp phải càng nhiều hơn.
Hắn còn chủ động nói với ta về Văn Lưu Tô.
Hắn bảo, nàng ta cũng sống lại.
Ta bình thản kể lại kiếp trước ta đã chết như thế nào.
Hắn siết chặt nắm đấm, nói: “Ta sẽ giết nàng ta ngay để báo thù cho nàng.”
Ta vội vàng tỏ vẻ hiểu chuyện, khẽ nói: “Nàng ấy hiện tại đang làm việc cho ngài, vậy thì chuyện kiếp trước coi như đã là quá khứ đi!”
Nam Cung Triệt né tránh ánh mắt ta, có chút ngượng ngùng, nói: “Nếu đã vậy, đợi đại sự kết thúc, ta sẽ tự tay xử lý nàng ta thay cho nàng.”