9
Ta thật không ngờ việc gặp lại Văn Lưu Tô lần nữa lại đến nhanh như vậy.
Có lẽ là để xoa dịu ta.
Trên đường ta tháp tùng lão hoàng đế thân chinh.
Nam Cung Triệt để Văn Lưu Tô làm thị vệ thân cận của ta.
Trên đường hành quân, nàng không hề che giấu sự chán ghét đối với ta.
Trước mặt Nam Cung Triệt, nàng nói: “Điện hạ, kiểu nữ nhân như Triệu Thanh Ngọc, ba lòng hai ý, tham sống sợ chết, không đáng tin cậy.”
Ai ngờ, Nam Cung Triệt lập tức giơ tay tát nàng một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi quá phận! Nàng là người mà ngươi có thể tùy tiện bàn luận sao? Trên đời này, nếu nàng không trung thành với ta, thì còn ai trung thành với ta nữa?”
Văn Lưu Tô ôm mặt, tức giận rời đi.
Ngày hôm sau, nàng ngoan ngoãn quay lại.
Nàng còn hứa với ta: “Triệu Thanh Ngọc, chuyện ân oán trước đây coi như bỏ qua. Chỉ cần kiếp này ngươi an phận trung thành với thái tử, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Ta vừa kinh ngạc vừa cảm động, đáp lại: “Được thôi.”
Không hổ là Nam Cung Triệt, dù là kiếp trước hay kiếp này, đều có thể khiến nữ nhân cam tâm bán mạng vì hắn.
Dọc đường, Văn Lưu Tô đối với ta lại có phần quan tâm.
Thấy ta ăn uống không ngon miệng, nàng còn sẵn lòng đi săn vào ban đêm để cải thiện bữa ăn cho ta.
Đêm hôm đó, nàng cẩn thận thăm dò hỏi ta: “Triệu Thanh Ngọc, ngươi có ghi hận vì ta đã cướp mất Nam Cung Triệt không?”
Ta mơ màng tỉnh giấc, giật mình ngồi bật dậy, châm một ngọn nến.
Mắt đỏ hoe, ta nhìn nàng, khẽ nói: “Ta ghen tị với ngươi thì sao chứ? Ta đã mệt mỏi lắm rồi, chỉ hy vọng nửa đời còn lại có thể được gặp thái tử đôi lần, chẳng phải mọi thứ đều phải do ngươi cho phép hay sao?”
Nàng nghe vậy liền lộ vẻ đắc ý, sau đó lại giả vờ an ủi ta, nói: “Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ hoàng thượng thật tốt, nói vài lời ngọt ngào bên gối, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
Thế là mỗi ngày ta vừa phải ở bên lão hoàng đế dâng trà rót nước, đóng vai một đóa hoa biết nói, vừa mỗi khi Nam Cung Triệt hỏi han, lại làm bộ đáng thương, nhìn hắn với ánh mắt đầy uất ức mà nói: “Vì ngài, chuyện gì ta cũng sẵn lòng.”
Còn khi hắn ở riêng với Văn Lưu Tô, ta lại thêm chút ghen tuông nhỏ nhẹ.
Những ngày này, thậm chí còn mệt mỏi hơn cả những ngày khổ luyện vũ đạo ở nhà Lưu Ngự sử. Chỉ trong vòng một tháng, ta gầy đi trông thấy.
Lão hoàng đế và Nam Cung Triệt đều tỏ ra rất thương tiếc.
Văn Lưu Tô thì âm thầm mắng ta là kẻ không biết liêm sỉ.
Kết quả, lại nhận thêm một cái bạt tai từ Nam Cung Triệt.
Sau đó, nàng tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng.
Cuối cùng, trong một lần bị thích khách tấn công, ta vì bảo vệ lão hoàng đế mà bị bắt làm con tin.
Thực ra, với năng lực của ta, hoàn toàn có thể phản công và giết sạch bọn chúng.
Nhưng nếu vậy thì còn gì thú vị?
Huống hồ, Nam Cung Triệt hiện tại vẫn nghĩ rằng ta không biết võ công.
Dù sao, kiếp này ta chỉ là một vũ nữ.
Chỉ là, một khi đã từng nếm trải sức mạnh, sao ta có thể dễ dàng từ bỏ?
Từ khi trọng sinh, ngày nào ta cũng lén lút tập võ.
Đây chính là lúc màn kịch lớn bắt đầu.
Lại là một mạng đổi một mạng.
Chỉ khác lần này, người bị đổi lại là Văn Lưu Tô.
Nam Cung Triệt dùng nàng để đổi lấy ta.
Khi ánh mắt nàng đầy hy vọng nhìn hắn, hắn lạnh lùng ra lệnh bắn tên.
Thích khách bị bắn thành con nhím.
Văn Lưu Tô cũng không khá hơn.
Nàng nằm trên giường hôn mê suốt ba ngày ba đêm, không tỉnh lại.
Nam Cung Triệt không đến thăm nàng lấy một lần.
Bận bịu lấy lòng lão hoàng đế, ta quyết định làm người tốt, đến thăm nàng.
Kết quả, vừa tỉnh lại, nàng liền bóp cổ ta, giận dữ nói: “Triệu Thanh Ngọc, giờ ngươi hài lòng rồi chứ?”
Ta không hiểu, người ra lệnh là Nam Cung Triệt.
Vậy mà kẻ nàng hận nhất lại là ta.
Ban đầu, ta định thuyết phục nàng, kích động mâu thuẫn giữa nàng và Nam Cung Triệt.
Nhưng giờ, ta đổi ý.
Ta đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng, thở dài nói: “Đại tiểu thư, mạng ngươi thật là cứng nhỉ?”
“Đại tiểu thư, trước đây chẳng phải ngươi còn hùng hồn nói sẽ ban thưởng cho ta sao?”
“Ngươi cũng xứng đáng tranh giành với ta ư?”
“Hai kiếp rồi, ngươi vẫn là một kẻ vô dụng đáng nực cười!”
Thành công chọc giận nàng đến ngất xỉu, ta liền vặn eo rời đi.
Ta rất mong chờ màn phản kích từ Văn Lưu Tô!
10
Dù sao thì sự kiện lần này cũng mang lại nhiều lợi ích.
Lão hoàng đế rất cảm động trước hành động liều mình của ta để bảo vệ người.
Người hỏi tại sao ta lại làm như vậy, không sợ chết sao?
Những lời nói dối như thế, ta đã quen thuộc, dễ dàng nói ra.
“Thần thiếp không có suy nghĩ gì khác, chỉ là không thể chấp nhận việc bệ hạ bị thương.”
“Cô nương ngốc, nếu trẫm đi rồi, ngươi phải làm sao đây?”
“Bệ hạ!” Ta làm bộ như bị hoảng sợ, nước mắt không ngừng rơi.
Sau đó, ta kiên định nhìn người, nói: “Thần thiếp quyết không sống một mình.”
Hoàng đế sững sờ.
Rồi đột nhiên bật cười ha hả.
“Không ngờ cuối cùng trẫm lại có được một kẻ si tình như ngươi!”
“Triệu Thanh Ngọc, ngươi không được chết! Ngươi phải thay trẫm chăm sóc thật tốt Lục hoàng tử.”
Lời vừa dứt, lão hoàng đế lén lút nhét vào tay ta hổ phù để điều động toàn bộ cấm vệ quân trong hoàng cung.
Ta rơi lệ, cam đoan rằng dù có chết cũng sẽ bảo vệ tốt Lục hoàng tử mà người yêu thương nhất.
Đương nhiên ta sẽ bảo vệ Lục hoàng tử!
Bởi vì tân đế vương, chỉ có thể là ta.
11
Lần thân chinh này giống như kiếp trước, đại thắng trở về.
Chúng ta vừa hồi cung không bao lâu.
Thì đòn phản kích của Triệu Thanh Ngọc đã đến.
Rất nhanh, có người trên triều đình dâng sớ, cáo buộc ta không phải là Lưu Yên Yên thực sự.
Họ buộc tội Lưu Ngự sử lừa dối quân vương, tội đáng muôn chết.
Hoàng đế triệu ta vào hỏi sự tình.
Ta bình thản nhìn xuống nói: “Nếu bản cung không phải Lưu Yên Yên, vậy ta là ai?”
“Dạ, nương nương tạm không cần giải thích, mời xem đây là ai!” Người lên tiếng là tân Đại Lý Tự khanh – Tạ Thư Ngôn.
Nam Cung Triệt kinh ngạc nhìn hắn.
Ta vẫn còn nhớ rõ người này, kiếp trước hay kiếp này, hắn đều là người của Nam Cung Triệt.
Nam Cung Triệt từng cứu mạng hắn, nên hắn trung thành tuyệt đối.
Nhưng ta không hiểu Văn Lưu Tô làm thế nào khiến hắn đứng ra chống lại ta.
Ta háo hức chờ xem hắn định làm gì khi gọi người bước lên.
Họ đã tìm được Lưu Yên Yên thật sự.
Ai ngờ, cô gái vừa bước vào đại điện đã lớn tiếng cầu cứu: “Hoàng thượng cứu mạng! Họ ép dân nữ vu oan cho Lưu Ngự sử và Quý phi nương nương, nếu không sẽ giết cả nhà dân nữ!”
Lưu Yên Yên thật đã sớm thay đổi danh tính, gả đến Giang Nam.
Nay họ tìm ra nàng, dùng con cái của nàng để uy hiếp nàng làm chứng.
Ta đã dùng nhóm ám vệ mà lão hoàng đế ban cho để cứu gia đình nàng.
Chỉ có như vậy mới có được màn kịch trong đại điện này.
“Lưu Yên Yên, ngươi ăn nói hàm hồ, cẩn thận lời nói!”
“Dân nữ nguyện lấy cái chết để chứng minh.”
Vừa dứt lời, nàng đã đâm đầu vào cột điện.
Tạ Thư Ngôn còn định nói thêm điều gì đó, nhưng bị lão hoàng đế trực tiếp ngắt lời: “Quý phi của trẫm cũng là người mà các ngươi có thể nghị luận sao?”
Nói xong, người lệnh cho thị vệ lôi hắn xuống.
Ta nhìn Nam Cung Triệt với ánh mắt đầy oán hận.
Rồi cùng lão hoàng đế rời khỏi triều.
12
Lão hoàng đế muốn phó thác, làm sao có thể không điều tra ta?
Đặc biệt khi biết ta chỉ là một cô nhi, người càng hài lòng hơn.
Người trước giờ không giao Lục hoàng tử cho các phi tần khác nuôi dưỡng.
Chính vì sợ thế lực ngoại thích quá lớn, cuối cùng lại làm lợi cho người khác.
Trở về tẩm điện, ta giả vờ sợ hãi đến cực độ.
Quỳ dưới đất, run rẩy không ngừng.
Người đắc ý, xoa đầu ta, nói: “Đừng sợ! Dù ngươi là Triệu Thanh Ngọc hay Lưu Yên Yên, ngươi vẫn là nữ nhân của trẫm.”
Ta cảm động đến rơi nước mắt, nhìn người, nói: “Bệ hạ, sao ngài lại tốt như vậy!”
Người nghe xong, ngửa mặt thở dài, nói: “Nếu trẫm thật sự tốt, ông trời nên cho trẫm thêm chút thời gian để trẫm có thể bầu bạn với mẫu tử các ngươi lâu hơn!”