03
Sáng hôm sau, ta đến thỉnh an tỷ tỷ.
Hôm nay nàng ta không còn thân thiết, niềm nở như mọi khi, nhưng vẫn giả vờ quan tâm ta.
“Hôm qua sao lại bất cẩn như vậy? Khuê nữ mà để lại sẹo trên mặt thì khó tìm được gia đình tốt lắm.”
“Bổn cung đã sai người mang cao xóa sẹo mà hoàng thượng ban cho muội. A Song, muội mau khỏe lại nhé.”
Ta cảm kích đáp lại, như thường lệ, cúi đầu tựa vào đầu gối của nàng ta.
“Tỷ tỷ đối xử tốt với A Song như vậy, A Song thật không biết lấy gì báo đáp.”
Nàng ta cười khẽ, móng tay dài chạm nhẹ lên mặt ta.
Cảm giác hơi ngứa, có chút đau.
Ta nghe giọng nàng ta nhẹ nhàng, như một lời đe dọa, cũng có vẻ như vô ý.
“A Song, sau này phải giữ gìn khuôn mặt của mình cẩn thận. Nếu có chuyện gì xảy ra, tỷ tỷ sẽ không vui đâu.”
Ta gật đầu cẩn thận, ánh mắt vô tình lướt qua đám cung nữ trong cung Trường Xuân.
Nhưng ta nhận ra cung nữ đã dâng rượu cho ta hôm qua không còn ở đó nữa.
Có lẽ nàng ta đã giết ả.
Tỷ tỷ nổi danh là quý nữ thanh cao và thiện lương, ai cũng khen tỷ dịu dàng nhân từ, nhưng ta biết rõ, tỷ không hề như vậy.
Kiếp trước, khi ta trở thành kế hậu, đã ở trong cung Trường Xuân suốt hai mươi năm, nơi này từng ngọn cây ngọn cỏ ta đều quen thuộc, bao gồm cả căn phòng bí mật khiến người ta lạnh sống lưng ở góc kia.
Bên trong là vô số bộ xương trắng của cung nhân bị cướp đi mạng sống chỉ vì không làm theo ý của nàng ta.
Ban đầu ta không tin đó là do tỷ tỷ gây ra.
Kiếp trước, trước khi chết, ta đã ghép nối lại những lời của nghịch tử và bỗng nhớ ra, từ khi còn ký ức, ta đã biết rõ đích mẫu độc ác, còn tỷ tỷ thì ôn nhu.
Nhưng trong phủ, những ai mạo phạm đích mẫu đều bị xử phạt nặng nề.
Còn những kẻ dám mạo phạm tỷ tỷ, thì không ai còn xuất hiện nữa.
Mẫu tử nhà họ đều coi sinh mạng kẻ khác như cỏ rác, hiểm ác độc ác giống hệt nhau.
Kiếp này, nàng ta đã gõ đầu cảnh cáo ta, ta càng phải cẩn thận hơn.
Trở lại phòng ngủ, ta ngồi trước gương cẩn thận xem xét vết thương trên mặt.
Vài vết xước nông, chẳng bao lâu sẽ biến mất.
Như vậy không ổn.
Hoàng thượng và tỷ tỷ là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu nặng.
Dù không có chuyện say rượu giữa ta và hắn, khi nhìn thấy dung nhan của ta bình an vô sự, có lẽ hắn vẫn sẽ nghe theo lời tỷ, lập ta làm kế hậu để nuôi nấng đứa con của họ.
Nhưng hắn, cũng như bao nam nhân khác, đều chán ghét những thứ xấu xí.
Vì vậy, ta bôi phấn lên mặt, rồi vừa khóc vừa chạy thẳng đến đại điện của cung Trường Xuân.
Hoàng thượng đang dùng bữa với tỷ tỷ, ta tin rằng hắn sẽ vui mừng khi thấy bộ dạng này của ta.
04
Ánh trăng như nước, chiếu sáng khu vườn trong cung Trường Xuân, ta từ điện nhỏ chạy vội đến đại điện phía trước.
Là muội muội được hoàng hậu sủng ái, đám cung nhân không dám cản đường ta.
“Tỷ tỷ, vết thương của muội sao lại thành ra thế này?”
Ta rưng rưng nước mắt, như một cô gái lạc lối, hốt hoảng tìm người thân, thậm chí trong lúc vội vã còn làm rơi một chiếc giày.
Vừa bước vào cửa, sắc mặt tỷ tỷ lập tức thay đổi.
Nàng ta không màng đến lễ nghi trong cung, lập tức đứng dậy, giận dữ mắng: “A Song, muội còn biết phép tắc không?!”
Ta khuỵu gối xuống đất, lấy tay che gương mặt xấu xí bị hủy hoại của mình, nghẹn ngào không thôi.
Tỷ tỷ cố gắng gọi ta trở về phòng.
Nhưng hoàng thượng lại dịu dàng bảo ta đứng dậy: “Đây chẳng phải muội muội của nàng sao? Để trẫm xem nào.”
Ta nghe lời đứng dậy.
Những vết sẹo chằng chịt trên mặt ta lập tức lộ ra trước mắt đế hậu.
Ta hài lòng nhìn thấy cả hai đều hít một hơi lạnh.
“A Song đã dùng cao xóa sẹo đó, nhưng không biết sao vết thương lại thành ra thế này…”
Ta ra vẻ ấm ức giải thích.
Tỷ tỷ cắn môi, ngồi phịch xuống vị trí của mình.
Trong cung quy củ nhiều, nếu che đậy một chút, đợi đến khi vết thương của ta lành lại, nàng ta vẫn có thể đề nghị ta làm kế hậu.
Nhưng giờ, hoàng thượng đã nhìn thấy bộ dạng này của ta, rõ ràng lộ vẻ chán ghét.
Việc hắn đồng ý với đề nghị hoang đường của tỷ tỷ là điều không thể.
Lúc này, sắc mặt hoàng thượng đã trở nên tối sầm, hắn nắm lấy tay tỷ an ủi, ánh mắt tránh né gương mặt của ta,
“Hoàng hậu sức khỏe không tốt, nàng nên ít bận tâm hơn, trẫm sẽ gọi thái y xem cho muội muội, và sẽ tìm một mối hôn sự tốt cho muội muội nàng.”
Tỷ tỷ ngước mắt nhìn hoàng thượng, đôi mắt đẫm nước, nghẹn ngào gọi: “Bệ hạ.”
Tỷ lại nhìn sang ta, như đã quyết tâm.
“Thần thiếp biết rõ sức khỏe của mình, chỉ mong sau khi nguyệt nhi qua đời, bệ hạ có thể để A Song chăm sóc Hồng nhi.”
Hoàng thượng trước đó không biết ý định của tỷ, chỉ cho rằng tỷ muội chúng ta tình thâm. Nay biết mình cũng nằm trong tính toán của tỷ, bị ép cưới một kẻ xấu xí, ngài lập tức nổi giận quát lớn: “Hoang đường!”
05
“Nàng điên rồi sao? Đừng nói đến vết sẹo trên mặt của muội muội nàng, nàng còn sống mà đã lo cho trẫm tìm kế hậu rồi sao?”
“Trẫm yêu thương nàng bấy lâu nay, xem ra đã chiều hư nàng mất rồi.”
Sắc mặt tỷ tỷ bỗng nhiên tái nhợt, theo phản xạ siết chặt vạt áo long bào.
Nhưng hoàng đế hừ lạnh một tiếng, quay lưng bỏ đi không thèm ngoái lại.
Chỉ còn mình ta, vẫn quỳ trên mặt đất.
Tỷ tỷ nghiến chặt môi đến bật máu, trên gương mặt trắng bệch hiện lên từng dòng lệ.
Ta ngoan ngoãn quỳ yên tại chỗ, nàng ta đứng dậy, giáng một cái tát vào mặt ta, rồi cứ thế trút giận, hết cái này đến cái khác.
“Đều là do ngươi, đồ tiện nhân, vô duyên vô cớ để mặt mũi trở nên xấu xí, nếu không thì chuyện kế hậu làm sao có thể thất bại?”
“Năm xưa bổn cung không nên giữ lại đứa tiện chủng như ngươi, đúng là cùng một giuộc với di nương ngươi!”
Mặt ta sưng đỏ đau nhức, những vết thương vừa lành lại thêm vết mới, nhưng tỷ tỷ dường như không cảm thấy gì, móng tay sắc nhọn rạch một đường máu trên mặt ta.
Giây tiếp theo, nàng ta ngừng lại, vẻ bàng hoàng.
Các cung nhân chỉ dám cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy cảnh này.
Ta nhìn nàng ta, sắc mặt bình thản.
Vệ Lan Nguyệt ngơ ngác nhìn bột phấn bám trên móng tay mình, rồi bật cười khe khẽ. Sau khi cho cung nhân lui hết, nàng ta tiến về phía ta, nâng cằm ta lên và siết chặt.
“Tốt lắm, ngươi dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu này để lừa bổn cung.”
“Vệ Ngưng Sương, ngươi to gan đến thế sao?”
Đáng tiếc, giờ phát hiện thì đã muộn rồi.
Ta khẽ liếm vết máu trên khóe môi, đôi mắt ánh lên vẻ phấn khích, cất giọng nhẹ nhàng: “Hoàng hậu nương nương, người thật sự nghĩ rằng tất cả những chuyện này là do muội làm sao?”
“Muội chỉ là một thứ nữ nhỏ bé, làm sao có thể biết trước được mưu tính của tỷ tỷ?”
Hoàng hậu ngơ ngác hồi lâu, ta cũng chờ nàng ta hồi lâu.