Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TÌM CÁCH TRỞ VỀ NHÀ Chương 4 TÌM CÁCH TRỞ VỀ NHÀ

Chương 4 TÌM CÁCH TRỞ VỀ NHÀ

8:41 chiều – 14/11/2024

Ta sững người một lát, vừa định ngồi dậy thì đột nhiên ho ra một ngụm máu, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Nhìn vết máu trên chiếc khăn tay, ta chợt nghĩ đến điều gì đó, liền gọi nha hoàn thân cận Tiểu Đào lại hỏi: “Điện hạ đi đâu rồi?”

Tiểu Đào nhìn ta, có chút do dự rồi đáp: “Điện hạ… đã đến An Hạnh Viện của Trắc phi nương nương.”

Ta khựng lại, trái tim vốn đã tê dại chợt đau nhói một thoáng.

Ta bảo Tiểu Đào lui xuống nghỉ ngơi, nhưng bản thân lại không còn chút buồn ngủ.

Nằm trằn trọc trên giường, trong lòng như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn.

Không biết đã qua bao lâu, trong phòng bỗng vang lên tiếng mở cửa khe khẽ.

Mộ Dung Diệp với mùi rượu phảng phất bước vào, đến bên giường.

“Chàng uống rượu sao?”

Vừa hỏi xong, Mộ Dung Diệp đột nhiên đưa tay vuốt mặt ta, rồi cúi xuống hôn.

Ta nhớ đến việc nam nhân này vừa mới ở trong viện của nữ nhân khác, liền đẩy hắn ra: “Đừng chạm vào ta!”

Nhưng Mộ Dung Diệp chẳng để tâm, tay hắn mò mẫm dần xuống dưới, luồn vào trong váy ta, giọng khàn khàn trầm thấp.

“Vân nhi, để ta chạm vào nàng.”

Toàn thân ta cứng đờ, nỗi nhục nhã tràn ngập tâm trí.

“Mộ Dung Diệp, chàng nhìn cho rõ ta là ai!”

Ta tát mạnh vào mặt hắn, cố gắng đẩy chàng ra.

Trên má Mộ Dung Diệp hằn lên năm ngón tay đỏ rực, ánh mắt hắn bừng tỉnh đôi chút.

Hắn đưa tay lau nước mắt trên mặt ta, giọng nói trầm thấp đầy vỗ về.

“Vân nhi đang mang thai, từ sau khi thành thân ta chưa hề động vào nàng ấy, còn nàng cũng không cho ta chạm vào…”

“A Như, ngoan một chút, nàng ngoan sẽ không đau.”

Hắn thẳng thừng chiếm lấy, không chút dịu dàng.

Sắc mặt ta trắng bệch, cơ thể run rẩy không ngừng.

Nơi khô khốc bị hắn chiếm lĩnh một cách tàn nhẫn, đau đớn như thể bị xé rách.

Mộ Dung Diệp dường như cũng chẳng dễ chịu, nhưng hắn không dừng lại.

Mỗi chỗ hắn chạm tới đều khiến ta đau đớn như kim châm.

Ta cắn chặt môi, chịu đựng sự giày vò của hắn hết lần này đến lần khác, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, vỡ nát.

Tiếng than trong phòng lách tách cháy, một đêm đầy ô nhục trôi qua.

Trời dần sáng, lò than đã cháy cạn.

Không gian tĩnh lặng, ta nằm trên giường, ánh mắt vô hồn, toàn thân đau nhức nhưng không bằng sự lạnh lẽo trong lòng.

Mộ Dung Diệp tỉnh dậy, nhìn thấy vết bầm tím trên người ta, liền ôm ta với vẻ đau lòng: “A Như, ta uống rượu nhung hươu mừng sinh thần Vân nhi nên mất kiểm soát.”

“Lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Hắn uống rượu mừng sinh thần Hoa Vân Bích, không nỡ chạm vào nàng ta đang mang thai, nhưng lại xả giận trên thân thể ta.

Thật là nực cười!

Ta nuốt ngược vị tanh ngọt nơi cuống họng, lòng trống trải chẳng còn chút sinh khí.

Ta nằm trên giường suốt một ngày một đêm, cơn đau nơi bắp đùi mới dần thuyên giảm.

Ta đếm lại ngày tháng, còn ba ngày nữa là ta có thể rời khỏi đây.

Ta gọi hệ thống trong thần thức: “Hệ thống, ta có thể rời khỏi thế giới này sớm không?”

Nếu tiếp tục ở lại, ta chỉ thấy từng giây từng phút như dài đằng đẵng.

Ta chẳng muốn ở bên Mộ Dung Diệp thêm chút nào nữa.

Nhưng lần này, hệ thống lại không đáp lại.

Ta thở dài, đành bỏ qua.

Ta lặng lẽ đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, dùng thanh than vàng vạch thêm một nét.

Ngay lúc ấy, một mùi hương phấn son quen thuộc bay tới, theo sau là giọng nữ the thé chua ngoa lọt vào tai.

“Tỷ tỷ à, bệnh vừa mới khỏi mà đã đứng bên cửa sổ hứng gió, lại muốn đổ bệnh để tranh sủng sao?”

Ta quay đầu lại, thấy Hoa Vân Bích trong bộ áo lông hồ ly đỏ rực, tự tiện bước vào, vẻ mặt đầy giễu cợt.

Ánh mắt ta dừng lại trên chiếc áo hồ ly của nàng ta một lát. Nếu ta nhớ không lầm, đó là món quà sinh thần ta từng săn bắt và đích thân tặng cho Mộ Dung Diệp.

Ta cứ ngỡ mình sẽ đau lòng, nhưng thực tế là, trái tim ta đã tê dại đến mức chẳng còn cảm giác.

Ta không muốn đáp lời nàng ta, nhưng Hoa Vân Bích lại tự ý tiếp tục nói.

“Đổ bệnh tranh sủng, giữ một nam nhân không còn yêu mình thì có ích gì? Có thể trước đây chàng yêu tỷ tỷ nồng nhiệt, nhưng giờ đây trong mắt trong lòng chàng chỉ còn có muội.”

“Tỷ tỷ có biết, đêm qua chàng vốn định ngủ cùng muội, nhưng vì nghĩ đến đứa con trong bụng nên muội đã bảo chàng đến tìm tỷ giải tỏa.”

Từng lời của nàng ta khiến sắc mặt ta tái nhợt.

Thấy thế, Hoa Vân Bích đưa tay lên vuốt mấy viên ngọc trên trâm cài, đuôi mắt đầy vẻ đắc ý: “Mấy món trang sức này đều là Điện hạ tặng muội, nhìn có quen không?”

“Suốt nửa năm qua, bất cứ thứ gì chàng mua cho tỷ, chàng đều mua hai phần, một phần cho tỷ, một phần cho muội.”

“Ngay cả bánh cam Điện hạ đặc biệt mua cho tỷ lúc chị bệnh, muội cũng có một phần.”

Nghe những lời này, sống lưng ta lạnh toát.

Dường như trước mắt ta hiện lên cảnh Mộ Dung Diệp lặp lại từng hành động đã làm với ta, dành cho nàng ta.

Cổ họng ta đột nhiên ngứa ngáy, ta cầm khăn tay lên che miệng, ho dữ dội.

“Đừng để lây cái bệnh xui xẻo này sang ta!” Hoa Vân Bích biến sắc, vội vã phẩy tay áo xua không khí trước mặt, rồi nhanh chóng rời đi.

Ngoài cửa, tuyết rơi từng lớp, từng lớp, dồn xuống làm cành cây oằn xuống trĩu nặng.

Vào đêm.

Khi cơn gió lạnh quét qua người ta, Mộ Dung Diệp bước nhanh vào phòng.

Hắn giơ túi giấy dầu lên: “Ta mang bánh cam mà nàng thích nhất, nếm thử xem thế nào.”

Ta nhớ đến lời của Hoa Vân Bích, đột nhiên cảm thấy khó thở: “Không cần đâu, ta không muốn ăn.”

Mộ Dung Diệp không để tâm, xoa đầu ta, cười nói: “Vậy ngày mai ta sẽ mang bánh táo chua từ tiệm Phẩm Trai ở hẻm Ô Long về cho nàng, chắc chắn sẽ kích thích vị giác của nàng.”

Ta im lặng, bánh táo chua sao? Có lẽ thứ đó thích hợp cho Hoa Vân Bích hơn.

Ta không để ý đến Mộ Dung Diệp, sớm leo lên giường nghỉ ngơi.

Mộ Dung Diệp cũng nghĩ rằng ta chưa hoàn toàn khỏe lại, liền nằm cạnh ta cả đêm không rời.

Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, đã thấy Mộ Dung Diệp chuẩn bị sẵn một bàn điểm tâm.

Hắn dùng muỗng ngọc múc một bát cháo, chuẩn bị đút cho ta: “A Như, uống khi còn nóng.”

Ta im lặng vài giây, rồi mở miệng đón lấy muỗng cháo.

Uống xong, Mộ Dung Diệp lại nói: “Ta phải đi xử lý một số công việc, nàng nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, xong việc ta sẽ về ngay với nàng.”

Nói xong, hắn rời khỏi Phù Dung Viện.

Nhìn bóng hân khuất dần, lần này ta không làm theo lời hắn mà chậm rãi đứng dậy, lần theo dấu chân trên tuyết mà đi theo.

Mộ Dung Diệp không đến An Hạnh Viện của Hoa Vân Bích mà đi thẳng ra khỏi vương phủ, đến Hồng Loan Tự.

Bảy năm trước, ta và hắn từng kết duyên dưới cây tình duyên ở đây.

Nhưng giờ đây, hắn lại đang ôm chặt Hoa Vân Bích dưới gốc cây ấy.

“Điện hạ đêm qua đến viện của nàng ta, có phải không muốn gặp muội nữa không?”

Rõ ràng là một câu chất vấn, nhưng nàng ta nói với giọng điệu yếu đuối đến đáng thương.

“Sao ta nỡ không gặp nàng? Nàng là báu vật vô giá trong lòng ta…” Mộ Dung Diệp dịu dàng và cưng chiều đáp. “Nếu không phải vì nàng đang mang thai, ta thật muốn ngay tại đây nuốt nàng vào bụng…”

Hoa Vân Bích lau khóe mắt đỏ hoe, ghé tai hắn thỏ thẻ với vẻ ngại ngùng.

Ánh mắt Mộ Dung Diệp sáng lên, lập tức kéo nàng vào trong ngôi đền vắng người.

Chẳng bao lâu sau, từ trong đền vang lên những tiếng nỉ non yếu đuối của nàng ta.

“Điện hạ, nhẹ thôi, Vân nhi không chịu nổi…”

Ta lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt, như một con rối bị giật dây, xoay người từng bước một đi trong màn tuyết lạnh lẽo.

Mộ Dung Diệp là người nam nhân duy nhất mà ta từng gặp, người có thể sáng sớm chu đáo chuẩn bị bữa ăn cho ta, rồi ngay sau đó lại vội vàng chạy đến ôm ấp một nữ nhân khác.

Tuyết rơi càng lúc càng dày, cái lạnh thấm vào da thịt.

Phố xá vắng tanh, chỉ có ta cô độc đi giữa băng tuyết mênh mông.

Trước đây, mỗi khi kinh thành có tuyết rơi, Mộ Dung Diệp đều nắm chặt tay ta: “Sau này mỗi khi tuyết rơi, ta sẽ cùng nàng đi dưới tuyết, từ ngoại ô phía Tây kinh thành đến tận Thiên Đàn phía Đông.”

“Mỗi lần như thế, chúng ta sẽ coi như một lần cùng nhau bạc đầu, để rồi ta và nàng có mười đời mười kiếp cùng nhau bạc đầu.”

Hắn hứa hẹn cho ta cả một đời, nhưng cuối cùng chỉ là bảy năm ngắn ngủi.

Hắn hứa mười đời mười kiếp cùng bạc đầu, nhưng để ta một lần rồi lại lần nữa lạnh lẽo giữa tuyết sương.

Nghĩ đến đây, ta chợt bật cười, cười đến mức ngực đau thắt từng cơn.

Một vị tanh ngọt đột ngột dâng lên trong cổ họng, ta phun ra một ngụm máu đỏ tươi—

“Phụt.”

Những giọt máu đỏ thắm rơi xuống nền tuyết trắng, như đóa mai đỏ nở rộ, rực rỡ đến vô cớ.

Ta cố gắng đỡ lấy cơ thể, tiếp tục bước đi trong tuyết, lẩm nhẩm trong lòng.

Không sao cả, cơ thể này chỉ còn tồn tại hai ngày nữa rồi.

Sau này sẽ không còn cảm thấy đau nữa.

Hôm đó, ta không rõ mình đã về Phù Dung Viện bằng cách nào.

Vừa về đến phòng, ta chưa kịp phủi sạch tuyết trên người, liền gọi Tiểu Đào đến, đưa cho nàng giấy bán thân và số tiền tích cóp được qua bao năm.

“Ngày mai hãy rời khỏi vương phủ, sống cuộc đời tự do mà ngươi mong muốn. Dù ngươi có lấy phu quân, sống cùng phu quân ngươi, hay sống một mình, thì số tiền này sẽ là chỗ dựa cho ngươi.”

Tiểu Đào ngẩn người, quỳ phịch xuống đất.

“Nô tỳ không muốn đi. Từ khi người cứu nô tỳ ra khỏi đám người ăn xin năm ấy, nô tỳ đã quyết sẽ theo người suốt đời hầu hạ…”

Nghe lời nàng, ta có chút bàng hoàng. Trong những ngày tháng ngắn ngủi còn lại của cuộc đời, hóa ra vẫn có người nguyện ý ở bên ta.

Nhưng ta sắp phải rời khỏi thế giới này, phải không?

Nghĩ đến đây, hơi thở của ta trở nên hỗn loạn, ho khan từng cơn.

Ta đưa tay che miệng, nhưng máu đỏ chói mắt vẫn chảy xuống qua kẽ tay, loang thành vệt trên sàn.

“Vương phi…” Tiểu Đào nhìn sắc mặt trắng bệch của ta, hoảng loạn đến mức rơi lệ: “Vương phi, để Tiểu Đào dùng số tiền này đưa người đi tìm đại phu nhé! Hãy đến cốc Dược Vương tìm thần y, người nhất định sẽ khỏe lại…”

Ta lắc đầu, giọng nói yếu ớt: “Ta không thuộc về thế giới này, giờ đổ bệnh là để trở về thế giới của ta.”

“Ở đó ta sẽ có cơ thể khỏe mạnh, có gia đình yêu thương ta. Số tiền này ta không cần đến nữa, nên để lại cho ngươi, không cần đưa ta đi chữa trị.”

Tiểu Đào vẫn không hiểu hết, nhưng vẫn nghẹn ngào hỏi: “Sau này ta còn có thể gặp lại Vương phi không?”

Nhìn thấy sự lưu luyến trong mắt nàng, ta khẽ cười, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, lòng thầm thì không tiếng nói.

Không bao giờ gặp lại nữa.

Vì chúng ta ở hai thế giới không bao giờ giao nhau.