Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TÌM CÁCH TRỞ VỀ NHÀ Chương 5 TÌM CÁCH TRỞ VỀ NHÀ

Chương 5 TÌM CÁCH TRỞ VỀ NHÀ

8:41 chiều – 14/11/2024

Chương 8

Sau khi Tiểu Đào rời đi, Phù Dung Viện chỉ còn lại mình ta, càng thêm lạnh lẽo.

Càng lạnh lẽo, ta càng thêm tỉnh táo, nhớ lại lời hẹn với Mộ Dung Diệp cách đây mấy ngày, rằng hôm nay sẽ cùng nhau đến chùa Bạch Mã cầu phúc.

Trời vừa hửng sáng, ta thay một bộ y phục cũ, dùng phấn son để che đi gương mặt tái nhợt.

Chẳng bao lâu sau, Mộ Dung Diệp trong bộ đồ đen đến tìm ta, vừa vào cửa đã nhét một lò sưởi tay vào tay ta.

“Trời lạnh, chúng ta đi chùa Bạch Mã phải tranh thủ đi sớm về sớm, kẻo nàng bị lạnh.”

Giọng hắn đầy vẻ lo lắng, như thể thực sự đang quan tâm đến ta.

Ta thất thần nhìn gương mặt hắn, im lặng không nói.

Mộ Dung Diệp nắm tay ta, dẫn ta bước ra cửa và cùng lên xe ngựa.

“Chút nữa đến chùa Bạch Mã, ta sẽ cầu nguyện với Phật Tổ, mong Phật Tổ phù hộ cho A Như của ta trăm tuổi không lo, một đời bình an.”

“Ta còn sẽ xin một chiếc kết đồng tâm, treo lên cây duyên ở đền Hồng Loan, mong kiếp này có thể cùng A Như bên nhau dài lâu…”

Từng lời từng chữ thấm đẫm sự chờ mong và lưu luyến, nhưng cũng như từng mũi dao cứa vào tim ta.

Bên nhau dài lâu…

Ta không thể làm được.

Và hắn, Mộ Dung Diệp, cũng không thể.

Xe ngựa mới đi được một quãng, thì một tiểu đồng thở hổn hển chạy đến, mặt mày hoảng loạn.

“Điện hạ, Trắc phi nương nương sáng nay bị ngã, bụng ra máu rồi.”

Sắc mặt Mộ Dung Diệp lập tức thay đổi, hắn do dự nhìn ta: “A Như, đứa trẻ ấy sau này sẽ là con của nàng, ta phải nhanh chóng đến xem tình hình.”

“Chàng đi đi.”

Nghe giọng điệu bình thản của ta, Mộ Dung Diệp thở phào: “Nàng yên tâm, chờ khi Vân nhi sinh con xong, ta sẽ cho nàng ấy rời khỏi vương phủ.”

Ta không còn mong chờ vào lời hứa của hắn nữa, chỉ nhạt nhẽo đáp lại một chữ “Được.”

Nhìn hắn vội vã nhảy xuống xe ngựa, chuẩn bị cưỡi ngựa quay về vương phủ, trong một khoảnh khắc, ta như có linh cảm mà gọi hắn: “Mộ Dung Diệp!”

Chàng quay đầu nhìn ta: “Sao vậy?”

Ta nghẹn ngào, rồi vẫy tay với hắn.

“Đừng quay đầu, cứ đi thẳng về phía trước.”

Đừng yêu người xưa, đừng đi lối cũ.

Bước chân Mộ Dung Diệp khựng lại, ánh mắt hắn nhìn ta đầy vẻ áy náy và thương xót.

“Nàng cứ đi trước đến chùa Bạch Mã, đợi ta xem tình hình xong nhất định sẽ quay lại cùng nàng cầu phúc.”

Nhìn bóng lưng hắn khuất xa, ta nhẹ nhàng buông rèm xuống, một mình theo xe phu xe đến chùa Bạch Mã.

Tường đỏ chùa cũ, tiếng chuông vang vọng.

Trước kia Mộ Dung Diệp không tin thần Phật, nhưng vào năm thứ ba khi chúng ta ở bên nhau, nghe rằng đền duyên ở chùa Bạch Mã rất linh nghiệm, hắn đã kéo ta quỳ trước Phật, chắp tay nhắm mắt thành tâm cầu nguyện.

“Phật Tổ trên cao, xin người phù hộ cho chúng ta an ổn suốt đời, tròn vẹn hạnh phúc, bạc đầu giai lão.”

Lời thề ấy còn văng vẳng bên tai, ánh mắt ta chỉ còn lại sự trống rỗng.

Nhìn bức tượng Phật với đôi mắt từ bi, ta chầm chậm quỳ xuống, nhắm mắt lại.

“Phật Tổ trên cao, mong người phù hộ cho tín nữ trở về thế giới của mình, một đời bình an vui vẻ, và mãi mãi không gặp lại Mộ Dung Diệp.”

Cho đến khi ánh chiều tà ngả xuống, ta rời chùa Bạch Mã, Mộ Dung Diệp vẫn không quay lại tìm ta.

Đó là kết cục mà ta đã sớm dự liệu, và lòng ta cũng đã lặng như mặt nước.

Khi ta đã quyết định buông bỏ hắn, ta sẽ không phá hỏng sự riêng tư của hắn và Hoa Vân Bích.

Chỉ là, sự trừng phạt của hệ thống vẫn tiếp diễn.

Trên đường về phủ, ta ho khan không ngớt, máu mũi rỉ xuống từng giọt.

Vừa xuống xe ngựa, cơn gió lạnh ùa vào.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cơn nghẹn ứ dâng lên trong lồng ngực, ta dùng khăn tay che miệng, ho ra một ngụm máu lớn.

Phu xe kinh hãi, lo lắng hỏi: “Vương phi, người không sao chứ?”

Ta gượng cười nhợt nhạt, lắc đầu: “Ta không sao, đừng nói với vương gia.”

Nói xong, ta loạng choạng bước vào vương phủ, phớt lờ vẻ mặt ngập ngừng của phu xe.

Khi đi qua An Hạnh Viện của Hoa Vân Bích, ta thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, vang vọng tiếng cười nói của Mộ Dung Diệp và Hoa Vân Bích.

“Điện hạ, chỗ này của Vân nhi ngứa quá…”

“Để bản vương hôn một cái sẽ hết ngứa ngay, Vân nhi thật ngoan, con trong bụng nàng cũng ngoan nữa…”

Nghe một câu như vậy, ta lau sạch vết máu trên mặt, quay người tiếp tục bước về Phù Dung Viện.

Sau khi Tiểu Đào rời đi, không còn ai quét tuyết trong viện nữa, không gian tĩnh mịch đến mức chẳng còn chút dáng vẻ của những ngày xưa.

Ta lặng lẽ thu dọn những đồ vật cuối cùng, đốt sạch tất cả, ngay cả những sợi tóc dưới gầm giường cũng không bỏ qua.

Đảm bảo không để lại bất cứ dấu vết nào của mình, ta khắc lên cửa sổ vạch ngang cuối cùng, rồi nằm xuống giường.

Thời gian dần trôi qua, toàn thân ta dần mất đi sức lực và cảm giác, cuộn mình trên chiếc giường lạnh lẽo, cảm nhận nhịp tim của mình dần dần chậm lại.

Ta quay đầu, lướt mắt nhìn một lần cuối Phù Dung Viện, nơi ta đã sống suốt bảy năm.

Một vị tanh ngọt từ cổ họng dâng lên, ta bắt đầu không ngừng phun ra máu, tầm nhìn cũng dần trở nên mờ mịt.

Đúng giờ tý bốn khắc, một tia sáng trắng lóe lên, hệ thống xuất hiện đúng lúc.

Giọng nói lạnh lùng của nó vang lên: “Người chinh phục số mười ba, lối thoát khỏi thế giới đã được mở. Do tình yêu của Mộ Dung Diệp dành cho Hoa Vân Bích đã đạt đến đỉnh điểm, cách bạn rời đi sẽ là sống không bằng chết.”

Ta không kìm được mà bật cười, cười đến mức nước mắt tuôn trào: “Được.”

Đến nước này, còn gì đáng sợ nữa?

Dù có đau đớn thế nào, cũng không thể nào bằng việc nhìn thấy Mộ Dung Diệp và Hoa Vân Bích ân ái.

Chẳng bao lâu sau, một luồng ánh sáng vàng xuất hiện.

Trên cơ thể ta dường như có dòng điện lạ lẫm, như muốn xé nát ta ra.

Những cơn đau dữ dội khiến ta gần như ngất đi, đau đến mức tai ù, đến thở cũng khó khăn, cả người ta lăn xuống giường và ngã thẳng xuống sàn.

Tiếng gió tuyết ngoài cửa sổ ngày càng lớn, như có ai đó đang thổn thức.

Đột nhiên, một ánh sáng trắng phóng đại bao trùm lấy ta.

Toàn thân ta nhẹ bẫng, cơ thể chìm trong luồng sáng trắng, từng chút một tan thành những đốm sao.

Ánh nến lay động, bóng dáng ta cũng dần biến mất.

Cuối cùng cũng sắp rời khỏi thế giới này.

Ta chậm rãi nhắm mắt, trên gương mặt nở một nụ cười giải thoát.

Mộ Dung Diệp.

Ngươi và ta, sinh tử không gặp lại.

Chương 9

(Vì nu9 đã quay lại thế giới của mình nên sẽ thay đổi cách xưng hô.)

Trong cơn mơ hồ, Mạnh Tử Như chìm vào bóng tối mênh mang.

Toàn thân cô như trôi nổi giữa tầng mây, lại như chìm sâu dưới đáy biển.

Trước mắt là một khoảng không tối tăm, xa xăm vang lên tiếng gọi từng hồi.

“A Như?”

Cô cố gắng mở mắt, yếu ớt nhìn vào bóng người mờ mờ trước mặt.

Đây là lần đầu tiên sau mười năm, cô lại thấy Dương Đào.

Làn da trắng tái của cô bạn càng thêm nổi bật dưới ánh đèn huỳnh quang trong bệnh viện, nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi giữa hàng chân mày.

Dương Đào là bạn thân của Mạnh Tử Như từ tiểu học đến trung học, dù khi lên đại học, hai người vẫn cùng học ở Bắc Kinh.

“Cậu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, cậu làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng phải chăm sóc một người thực vật như cậu cả đời.” Dương Đào nhận ra Mạnh Tử Như đã tỉnh, liền nắm chặt tay cô, bật khóc nức nở.

Mạnh Tử Như khẽ cười, yếu ớt lên tiếng: “Đào Đào… tớ đã ngủ bao lâu rồi?”

Dương Đào nhìn cô, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào đáp: “Mười năm tròn.”

Mạnh Tử Như từ từ nhắm mắt lại, trước khi ý thức chìm vào bóng tối, trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ.

Thì ra thời gian ở thế giới đó và hiện đại là như nhau.

Trong tiềm thức, cô như thấy bóng dáng hệ thống.

Nó biến thành một con mèo trắng, kiêu ngạo liếm móng, rồi liếc nhìn cô.

“Mười năm trước cô đã mắc bệnh nan y, nếu không phải ta ràng buộc cô, cô đã sớm qua đời rồi.”

“Lần này cô thất bại trong nhiệm vụ, nhưng nghĩ đến việc cô đã đáp ứng nguyện vọng của vô số người, thay đổi kết cục Tấn Vương từ một hoàng tử lạnh lùng, âm u, vì bị giam cầm trong lãnh cung mà cuối cùng mưu phản thất bại, bị vạn tiễn xuyên tim.”

“Vì vậy, như một phần thưởng, ta đã chữa khỏi bệnh nan y của cô, những ngày tiếp theo, chỉ cần ở trong bệnh viện, cô sẽ dần dần khỏe lại.”

“Còn nữa, nhớ mua một tờ vé số khi xuất viện, có thể sẽ có điều bất ngờ.”

Nó nói nhanh như thể đang vội vã tìm kiếm người tiếp theo để ràng buộc nhiệm vụ, vừa nói dứt lời đã biến mất.

Cảm giác vô trọng lực dần biến mất, Mạnh Tử Như mở mắt ra khỏi màn đêm đặc quánh.

Cửa sổ bệnh viện hé mở, mang theo hương thơm của đất, hòa vào mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong phòng.

Những ký ức về cô và Mộ Dung Diệp, cũng như bị phủ lên một lớp sương mờ, không thể nhìn rõ nữa.

“Đây xem như là món quà của hệ thống sao?”