Nhưng Mộ Dung Diệp lại ôm lấy ta, không buông: “Cưới nàng ấy chỉ là nghi lễ thôi, để nàng ấy thay chúng ta sinh con. Đến lúc đó, ta dẫn nàng đến Tư Thiên Giám ngắm sao? Hay mời đoàn kịch của Lê Viên đến phủ hát? Chỉ cần A Như muốn, ta đều sẽ tìm về cho nàng.”
Ta nhìn hắn rất lâu, đột nhiên nhớ lại năm ấy hắn cũng từng hứa như vậy.
Hắn nói, bất kể A Như muốn gì, dù liều mạng cũng sẽ mang về cho ta.
Trở về thực tại, ta đi đến bên giá đèn, chỉnh lại ngọn lửa đang lay động.
“Nếu chàng có lòng muốn sắp xếp, vậy thì hãy đến chùa Bạch Mã một chuyến.” Ta khẽ nói.
Nơi đó là nơi ta gặp hắn lần đầu.
Trước khi rời khỏi thế giới này, cùng nhau quay lại chốn cũ, cũng xem như có đầu có cuối.
“Sao lại muốn đến chốn Phật giáo giải thoát hồng trần?” Giọng Mộ Dung Diệp mang chút không hiểu.
Một câu ngắn ngủi, nhưng như mũi dao đâm vào tim ta, đau đến mức ta nhất thời không biết phải đối diện với hắn bằng biểu cảm nào.
Hóa ra, hắn đã quên hết rồi.
Chỉ có ta vẫn mãi đứng tại chỗ cũ, thật là nực cười đến cùng cực!
Những lời định nói đều nghẹn lại, ta gượng gạo đáp: “Chỉ là đi cầu phúc thôi.”
“Được, ta sẽ cho người chuẩn bị xe ngựa, sáu ngày nữa cùng đi.” Mộ Dung Diệp đồng ý, sau đó cúi xuống định hôn ta.
Lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng ồn ào.
“Điện hạ, Trắc phi nương nương không khỏe, bụng đau dữ dội…”
Sắc mặt Mộ Dung Diệp thoáng chốc trở nên lo lắng, liền buông tay đang ôm lấy ta.
“A Như, ta đi xem thế nào, dù sao đó cũng là con của chúng ta.”
Nói xong, hắn bước nhanh ra ngoài.
Chương 5
Đêm đó, Mộ Dung Diệp cuối cùng cũng không quay lại Phù Dung Viện.
Có lẽ vì áy náy, sáng sớm hôm sau, hắn đặc biệt sai người mang đến một đống châu báu trang sức, vừa lúc đụng phải Hoa Vân Bích đến thỉnh an ta.
“Tỷ tỷ, mấy món mà Điện hạ tặng cho tỷ, đều là do Vân nhi đích thân lựa chọn cả đấy.”
Hoa Vân Bích nhìn đống vàng bạc châu báu trong hòm, mỉm cười, cầm lấy một viên dạ minh châu nghịch trong tay.
“Dạ minh châu tuy quý giá, nhưng theo năm tháng sẽ dần trở nên mờ đục, thậm chí ngả vàng.”
“Phu tử ở học đường nói rằng, người già ngọc cũng úa màu.”
Nghe giọng điệu khoe khoang và chế giễu của nàng ta, ta bình thản cắt lời.
“Có gì cứ nói thẳng, nơi này không có người ngoài.”
Hoa Vân Bích khựng lại, sau đó nhếch môi cười lạnh.
“Là người mới của Điện hạ, muội có đôi lời khuyên tỷ một câu. Tỷ lớn hơn muội sáu tuổi, đến giờ vẫn chưa sinh nổi một đứa con, về sau tuổi già sắc úa rồi lại càng không thể sinh con nổi.”
“Có lẽ Quan Âm Bồ Tát thấy tỷ và Điện hạ không xứng đôi, nên không muốn ban cho tỷ con cái.”
Nói rồi, nàng ta nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve cái bụng còn phẳng lì của mình, thong thả nói: “Khác hẳn muội, chỉ mới ở bên Điện hạ nửa năm đã mang thai.”
Nàng ta cười tươi, tiến lại gần ta thêm vài bước.
“Phúc phận của tỷ mỏng manh như vậy, chi bằng tự xin rời khỏi vị trí này cùng những món lễ vật Điện hạ ban cho, để tránh làm khó cho chàng.”
Ta nhìn cây trâm phượng năm đuôi chỉ có chính phi mới được đội trên mái tóc nàng ta, cố gắng giữ bình tĩnh trong lòng.
“Muội trẻ trung sinh được là tốt, chúc muội sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà.”
Nghe lời này, Hoa Vân Bích thoáng ngỡ ngàng, liếc nhìn ta với vẻ nghi ngờ, rồi lại lo lắng đưa tay che bụng.
“Nếu tỷ có tự trọng thì mau rời đi, đừng cản trở con của muội trở thành đích trưởng tử của phủ Tấn Vương!”
Nói xong, nàng ta quay người đi về phía cửa.
Bên ngoài vọng lại tiếng thì thầm giữa nàng ta và a hoàn.
“Già rồi mà vẫn bám lấy vị trí Tấn Vương phi không buông…”
“Nương nương xinh đẹp lại khéo sinh đẻ, Điện hạ sớm muộn gì cũng chán nàng ta và đưa người lên làm chính phi thôi…”
Nghe vậy, ta không khỏi khẽ ngẩn người trong giây lát.
Giờ ta đã hai mươi lăm, độ tuổi này ở thời cổ đại quả thật không còn trẻ nữa.
Nhưng những năm tháng tươi đẹp nhất của ta, đều đã dành trọn cho Mộ Dung Diệp.
Từ một Tấn Vương phi được người người ngưỡng mộ trong kinh thành, đến nay trở thành Mạnh Tử Như cạn kiệt hy vọng, chỉ trong bảy năm ngắn ngủi.
Nếu không phải hân thay lòng, hệ thống sao lại trừng phạt ta như thế này?
Ta nén lại nỗi chua xót trong lòng, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.
Sáu ngày nữa ta sẽ rời khỏi thế giới này, khi đó mọi quan hệ giữa ta và phủ Tấn Vương sẽ không còn.
Nhưng ta không muốn để lại bất cứ dấu vết nào của mình ở đây.
Từng yêu Mộ Dung Diệp biết bao, từng hy vọng được chết trong vòng tay hắn vào những giây phút cuối đời.
Giờ đây ta lại càng không muốn để lại bất kỳ điều gì cho hắn nhớ đến.
Sinh tử không gặp lại.
Ta sẽ không ngoái đầu, và Mộ Dung Diệp cũng đừng quay lại.
Không hay biết đã bận rộn đến tối, ta dọn dẹp ra một vài món đồ của Mộ Dung Diệp: khăn trán hình mây, chiếc nhẫn ngọc bích xanh biếc, cùng vài chiếc thắt lưng linh tinh.
Một lúc lâu, ta không biết nên xử lý thế nào.
Đồ của hắn, vẫn nên giao lại cho hắn.
Nghĩ vậy, ta gom tất cả vào trong một chiếc hộp gỗ, đi đến Tề Trì Viện tìm hắn.
Tuyết ngoài trời rơi rất dày, ta một mình đi trên con đường quanh co, trong đầu chợt nhớ lại những ngày đông trước kia.
Khi ấy, ta rất sợ lạnh, Mộ Dung Diệp từng đặc biệt chọn loại than vàng từ trong cung, đem đến Phù Dung Viện sưởi ấm cho ta.
“A Như, chỉ cần có ta, nhất định sẽ không để nàng chịu lạnh nữa.”
Nhưng giờ đây, bàn tay ta ôm lấy chiếc hộp gỗ đã lạnh buốt, dường như đã mất hết cảm giác.
Tuyết rơi tí tách, phủ lên mặt ta rồi tan thành nước ngay lập tức.
Tề Trì Viện, cửa chính khép hờ.
Ta giẫm lên lớp tuyết, bước vào trong, thấy Mộ Dung Diệp đang dịu dàng dỗ dành Hoa Vân Bích uống canh cá.
“Ngoan, đây là canh cá trắm ta tự tay nấu, tốt cho nàng và cho con…”
Hoa Vân Bích đẩy tay cầm muỗng của hắn: “Điện hạ, thiếp thật sự không có khẩu vị, không uống nổi…”
Nhìn ánh mắt đầy thương xót và cưng chiều của Mộ Dung Diệp dành cho Hoa Vân Bích, lòng ta nguội lạnh không nói nên lời.
“Đứa trẻ này khiến nàng vất vả như vậy, đợi khi nó sinh ra, ta nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”
Nói xong, hắn đặt bát canh xuống, nhẹ nhàng ôm Hoa Vân Bích vào lòng, rồi dịu dàng vuốt ve bụng nàng ta.
Cảnh tượng ấm áp đó lọt vào mắt ta, chỉ khiến ta thấy buồn cười.
Buồn cười vì ta đã cẩn thận thu gom tất cả đồ đạc của Mộ Dung Diệp, dự định mang trả lại hắn, muốn cùng hắn nói một lời từ biệt thật tử tế.
Từ đầu đến cuối, ta luôn nghĩ cho hắn.
Nhưng hắn đã sớm bỏ rơi ta lại phía sau.
“Tí tách.”
Một dòng ấm nóng chảy ra từ mũi, ta giật mình cúi xuống, thấy máu đỏ tươi nhỏ lên chiếc hộp gỗ trong tay, hòa lẫn với băng tuyết, trông thật đau lòng.
Ta mỉm cười chua chát, hiểu rằng đây là sự trừng phạt của hệ thống dành cho ta.
Nếu Mộ Dung Diệp biết rằng càng yêu thương Hoa Vân Bích bao nhiêu, cơ thể ta lại càng suy tàn bấy nhiêu, hắn sẽ nghĩ gì?
Ta chợt sững sờ một thoáng, rồi lấy khăn tay lau máu mũi.
Nhưng cho đến khi chiếc khăn trắng bị nhuộm đỏ hoàn toàn, máu vẫn không ngừng chảy.
Ta lảo đảo bước đi, đến bờ hồ băng, nhìn vào vết nứt trên mặt băng, không hề do dự mà ném chiếc hộp gỗ trong tay vào đó.
“Ùm” một tiếng, chiếc hộp chìm xuống đáy hồ, không để lại một chút gợn nước.
Chương 6
Sau khi ném hết đồ vào hồ băng, ta từng bước một trở về Phù Dung Viện.
Tuyết từ những mảnh vụn rơi lả tả giờ đã biến thành bão tuyết dữ dội, từng cơn gió lạnh như những cây kim bạc đâm thẳng vào tận xương tủy.
Trước đây ta rất sợ lạnh, nhưng lúc này lại bước đi chậm chạp, không hề vội vàng.
Trong đầu ta không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa rồi, và sự chiều chuộng vô hạn của Mộ Dung Diệp dành cho Hoa Vân Bích trong những ngày qua.
Giữa trời đông lạnh giá, trái tim từng đập rộn ràng vì hắn, nay lại lạnh lẽo đến tột cùng.
Ý thức của ta dần trở nên mơ hồ, đầu óc choáng váng, cả người ngã nhào xuống tuyết.
Trong cơn mơ màng, ta như thấy mình đang mơ.
Trong giấc mơ, ta và Mộ Dung Diệp đi dưới trời tuyết, hắn đi phía trước, còn ta theo sau.
Tuyết rơi rất dày, hắn bước rất nhanh, nhanh đến nỗi ta không theo kịp.
“A Diệp, chờ ta…”
Ta gọi to tên hắn, nhưng giọng nói bị gió tuyết cuốn đi.
Người nam nhân phía trước càng lúc càng xa, không hề quay đầu lại.
“A Như!”
Một tiếng gọi đầy lo lắng kéo ta trở về.
Ta chậm rãi mở mắt, nhận ra mình đang nằm trên giường trong Phù Dung Viện.
Mộ Dung Diệp mặt mày tiều tụy ngồi bên giường, nắm chặt tay ta, giọng nói đầy sợ hãi và bối rối: “A Như, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, nàng làm ta sợ muốn chết.”
“Nếu không nhờ hạ nhân thấy nàng ngất ngoài tuyết ở bờ hồ băng, ta cũng không biết nàng đang ở đâu… Từ nay không cho phép nàng rời ta nửa bước nữa…”
Nghe giọng nói run rẩy của hắn, mắt ta dần đỏ hoe.
Nếu là trước kia, ta chắc chắn sẽ cảm động không nói nên lời.
Nhưng giờ đây, những giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt ta lại là sự đau lòng, cay đắng, duy chỉ không có sự cảm động.
Sau này ư?
Mộ Dung Diệp, chúng ta đã sớm không còn tương lai rồi.
Những ngày tiếp theo, Mộ Dung Diệp xin phép nghỉ, túc trực ở Phù Dung Viện.
Đường đường là một Tấn Vương, không tham gia triều chính, mà ở lại nơi nhỏ bé này không rời nửa bước, ở bên ta.
Tất cả trở nên đẹp đẽ như ban đầu, như thể không có sự hiện diện của Hoa Vân Bích.
Nhưng sau khi ta hồi phục, một đêm tỉnh giấc, ta nhận ra bên gối đã không còn ai.