24
Nói đúng sao?
Buồn cười thật, lời nào của ta mà không đúng.
Sau khi tiễn Nhiếp chính vương đi, cuối cùng mật thám của Hoàng thượng cũng vội vã đến. Hắn báo tình hình có biến.
Thuần phi và Cố công tử quả thực đã đến chỗ sơn tặc, quả thực đã bị bắt, quả thực là sống không bằng chết .
Nhưng điều bất ngờ là, đám sơn tặc ấy lại là sơn tặc thật.
Không phải là người mà Hoàng thượng phái tới giả dạng .
Mật thám với vẻ mặt lo lắng: “Tô Quý phi, người nhanh lên, mau mau đi cứu Thuần phi nương nương thôi!”
“Nếu chậm trễ, e rằng Thuần phi nương nương sẽ khó lòng toàn mạng!”
Ta vội vã không kịp nhắn lại cho Nhiếp chính vương, chỉ để lại một phong thư bảo rằng chân ái của hắn bị sơn tặc bắt cóc ở đâu đó, rồi lập tức cùng mật thám chạy tới Lục Thành Sơn.
Kết quả là vừa đến nơi, ta và mật thám đã bị đám sơn tặc bắt gọn một mẻ.
Tên lão đại đám sơn tặc nở nụ cười nham hiểm: “Tô Quý phi, nghe nói Hoàng thượng vì yêu thương ái phi nên đặc biệt bày ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân này”
“Ta đợi ở đây đã lâu, cuối cùng cũng đợi được ngươi.”
25
Qua miệng tên sơn tặc, ta cuối cùng cũng hiểu đầu đuôi sự việc.
Hóa ra tên sơn tặc này là hoàng tử của nước láng giềng, từ lâu đã nhăm nhe Đại Thịnh, thấy Hoàng thượng ngu ngốc nên nhân cơ hội mai phục, tính bắt Hoàng thượng làm con tin.
“Haha, ta đã bắt được nữ nhân mà Hoàng thượng yêu nhất!” Hắn cười lớn, “Giờ thì hắn không đến cũng phải đến!”
Ta dò hỏi hắn: “Ngươi có biết Hoàng thượng yêu ai nhất không?”
Ánh mắt hắn đảo qua lại giữa ta và Thuần phi, rồi chắc chắn chỉ vào ta: “Là ngươi!”
Ta mặt đỏ bừng, bật thốt lên: “Không phải…”
Hắn lại cười lớn: “Xưa nay hôn quân chỉ yêu gian phi! Nhìn ngươi là biết ngay ngươi có tướng gian! Chắc chắn là ngươi!”
Đa tạ ngươi, Hoàng thượng.
Mau đưa tên ngốc này xuống địa ngục đi thôi.
Tên sơn tặc hào phóng ra lệnh, lập tức cho người trói cả ta, Thuần phi và Cố công tử lại với nhau.
Hắn còn đe dọa, bảo có gì muốn nói thì nói nhanh lên, chút nữa nếu Hoàng thượng đến cứu thì chẳng còn cơ hội đâu.
Thuần phi nước mắt lưng tròng: “Tần nhi, ta biết ngươi trở lại là để cứu ta, từ nay chúng ta chính là tỷ muội tốt.”
Không cần.
Ta nghĩ chúng ta tốt nhất là đừng có bất kỳ quan hệ gì.
Ta an ủi Thuần phi đang lê hoa đái vũ: “Không sao đâu, nên nhớ rằng sau cơn bĩ cực đến hồi thái lai, có thể giờ ngươi cảm thấy đây là tận cùng của cuộc đời, nhưng rất có thể ngay giây sau, bạch mã hoàng tử của ngươi sẽ xuất hiện, cứu ngươi thoát khỏi nguy khốn.” Đừng khóc nữa, tên thần kinh Hoàng thượng của ngươi sắp khoác bạch y, giẫm lên cánh hoa đào mà đến cứu ngươi ra khỏi chốn này rồi.
Cố công tử rầu rĩ nói: “Còn ta thì sao? Ta chỉ đi hộ tống theo lệnh, sao cũng bị liên lụy vào đây?”
Ta cũng an ủi hắn: “Không sao đâu, ý trung nhân của ngươicũng sắp đến cứu ngươi rồi.” Và còn mang theo đống đồ nữ trang đã mua cho ngươi nữa.
Cố công tử đỏ mặt, lắp bắp hỏi: “ Nàng ấy… Nàng ấy biết rồi sao?”
Ta gật đầu.
Chắc hẳn Nhiếp chính vương đã nhận được phong thư ta để lại.
Haiz, sớm biết thế này, ta đã đi chậm lại một chút, tự mình vội vã chạy đến làm gì chứ.
Cố công tử phấn khích, nắm chặt lấy tay ta hỏi dồn dập. Ta tốt bụng kể cho hắn nghe rằng người trong lòng hắn đã mua y phục(cho hắn), nữ trang (cho hắn), còn chuẩn bị điều hắn yêu thích nhất (động phòng), sắp đến cứu hắn ra khỏi đây (và tiện thể tìm thầy chữa bệnh ngứa lưng cho hắn).
Cố công tử nước mắt lưng tròng: “Không ngờ, sau bao ngày tháng theo đuổi, cuối cùng ta cũng chờ được đến lúc trời quang mây tạnh.”
Thuần phi rưng rưng nói: “Cố công tử đúng là người có tình có nghĩa, dù gặp nguy hiểm vẫn chỉ nghĩ đến ý trung nhân, thật là đáng khâm phục.”
Sơn tặc đại vương cũng gật đầu tán thành: “Đúng thế, cái tên mặt trắng này là đứa ham sắc nhất mà ta từng thấy, đến lúc sắp chết vẫn lải nhải về nữ nhân.”
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên một trận ồn ào.
Sơn tặc đại vương nhíu mày, tức giận hỏi: “Gì thế?”
Một tên sơn tặc báo: “Bẩm đại vương, có một nam nhân mặc hỉ phục đứng ở cửa, còn có một tên mặc bạch y trông ngu ngốc.”
26
Sơn tặc đại vương vui vẻ, lập tức ra lệnh đưa ta, Thuần phi, và Cố công tử ra ngoài để đàm phán.
Vừa đến cửa, quả nhiên, Nhiếp chính vương trong bộ hỉ phục đỏ rực đứng sừng sững, phong thái tuấn tú xuất chúng, nhưng sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.
Còn tên ngốc mặc bặc y bên cạnh, quả nhiên chính là Hoàng thượng.
Cố công tử ngẩn ngơ hỏi ta: “Sao vương gia lại mặc đồ thế này?”
Đương nhiên là đến cười ngươi, ngốc ạ.
Hoàng thượng bên ngoài la hét: “Tên phản tặc bên trong! Mau bỏ vũ khí xuống, thả Thuần nhi ra, bằng không, đừng trách trẫm kéo vạn quân tấn công các ngươi!”
Sơn tặc đại vương khinh khỉnh: “Câm miệng! Ngươi chỉ là tay sai nhỏ nhoi, không xứng nói chuyện với ta!”
Hay lắm, đại ca!
Sơn tặc đại vương chỉ tay về phía Nhiếp chính vương, giọng oang oang:
“Ngươi!”
“Ngươi là tên cẩu Hoàng đế đó phải không? Trông cũng ra dáng đấy chứ!”
Ta buột miệng: “Hắn không phải!” Nhưng tiếc là gió đã cuốn đi lời ta.
Nhiếp chính vương tay cầm kiếm, ánh mắt lạnh lùng:
“Đại quân đã phục kích bên ngoài.”
“Nếu ngươi chịu đầu hàng ngay bây giờ, có thể chúng ta sẽ cân nhắc cho ngươi con đường sống.”
Sơn tặc đại vương cười phá lên: “Mẫu quốc sớm đã bỏ rơi ta! Về cũng là đường chết! Nhưng nếu ta bắt sống ngươi, vinh hoa phú quý vẫn còn hy vọng!”
“Hơn nữa, nữ nhân ngươi yêu thương nhất đang nằm trong tay ta! Ta đã nghe ngóng rồi! Ngươi sẵn sàng từ bỏ cả thiên hạ vì nàng ta! Ta không tin ngươi sẽ nhẫn tâm ra tay!”
Tên sơn tặc đại vương này đến gương mặt Hoàng đế còn chưa nắm rõ, nhưng chuyện bát quái lại nghe rất rành rẽ.
Hắn túm chặt lấy ta, kéo về phía mình, cười lớn trước mặt Nhiếp chính vương:
“Cẩu Hoàng đế! Nhìn xem!”
“Là ả ta, đúng không?”
27
Không, không phải là ta đâu!
Ta tuyệt vọng nghe tên sơn tặcđại vương tiếp tục gào lên:
“Ta cho ngươi một khắc! Ngươi bỏ vũ khí xuống, tự mình bước vào đây!”
“Nếu không, ta sẽ để nữ nhân này thưởng cho huynh đệ trên núi của ta!”
Phía bên kia, trên mặt Hoàng thượng thoáng qua vẻ vui mừng, nhưng rồi hắn lại cố tỏ vẻ nghiêm nghị.
Phì! Đồ khốn! Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì!
Chắc ngươi thấy Thuần phi thoát nạn, còn ta thì có thể hy sinh để ngươi bớt chi tiêu cho ngân khố quốc gia.
Ta nhắm mắt đầy nước mắt, nghĩ xem nên làm gì tiếp… Đúng lúc này, một chữ bất ngờ lọt vào tai ta:
“Được.”
Nhiếp chính vương khẽ ngẩng đầu, đôi mắt phượng u ám. Không chút do dự, hắn đưa tay dài ra.
“Keng!” Kiếm rơi xuống đất, bụi bay mù mịt.
“Ngươi thả nàng ra, ta sẽ vào.”
Sơn tặc đại vương cười đắc thắng: “Lão tử quả nhiên không chọn sai người!” rồi nắm chặt cổ ta, quát lớn: “Tên kia! Ngươi lại đây! Lại đây ta sẽ thả người!”
Trong làn gió cát cuồn cuộn.
Ta thấy hắn bước đến, không chậm lại một chút nào.
Hả?
Nhiếp chính vương nhìn nhầm ta là Cố công tử sao? Hay hắn thật sự đến để cứu Cố công tử? Hoặc đến giúp Hoàng thượng cứu “bạch nguyệt quang” của hắn?
Trong lúc ta còn đang nghĩ vẩn vơ, Nhiếp chính vương đã đến ngay trước mặt ta.
Gió thổi tung tà hỉ phục của hắn, hắn đưa tay về phía ta.
Bàn tay này thon dài và hữu lực, động tác cực kỳ dứt khoát, mở ra trước ta, các đốt ngón tay còn hơi trắng bệch.
Hắn nói:
“Lại đây.”
“Tô Tần.”
Gần như cùng lúc, sơn tặc đại vương quát to: “Huynh đệ, lên! Bắt sống hắn!”
Vô số cây gậy từ bốn phía đổ tới, tạo thành một mạng lưới phủ lên đầu chúng ta.
Trong nháy mắt, Nhiếp chính vương tháo áo choàng của mình, xoay mấy vòng, khiến các gậy đều bị bật ra. Tiếng kêu đau đớn vang lên khắp nơi, Nhiếp chính vương vòng tay ôm lấy eo ta, giữa vô số tiếng thét kinh hãi, hắn nhấc bổng ta lên, dùng khinh công bay vút vào không trung.
Khi bay theo Nhiếp chính vương giữa trời cao, trong đầu ta vẫn ngẩn ngơ nghĩ về một điều.
Ủa? Bàn tay hắn sao lại quen thuộc thế nhỉ?
28
Thật ra trước khi vào cung, ta cũng từng gặp Nhiếp chính vương một lần.
Khi đó, ta còn là thiếu nữ ngây ngô, lén trốn ra ngoài, chỉ để thấy hắn ở tửu lâu.
Lúc ấy Nhiếp chính vương đã hai mươi hai tuổi, trông vẫn rất trẻ trung. Khi nghe thấy một tên lưu manh đang lừa gạt người ta, hắn lập tức một kiếm xuyên qua cổ kẻ đó.
Sau đó, hắn bình thản lau kiếm, nói:
“Bản vương ghét nhất là người nói dối.”
Khi đó ta sợ đến nỗi lập tức về nói với cha bỏ hủy hôn ước, nghĩ bụng: trời ơi, nếu hắn ghét người nói dối, chẳng phải ta mà cưới về sẽ bị hắn siết cổ sao?
Giữa lúc hỗn độn, ta dường như lạc vào một hố đen, hình ảnh Nhiếp chính vương hiện lên khắp nơi, ai nấy đều cầm kiếm.
Gần nhất là một người mặc y phục đỏ, đứng thẳng lưng, ánh mắt đầy lạnh lùng:
“Tô Tần, tại sao ngươi lại lừa ta?”
“Tại sao?”
“Tại sao!”
“Aaaa!”
Ta bật dậy.
Trời ơi, sợ muốn chết, may quá, chỉ là mộng thôi.
Ta vỗ ngực để trấn tĩnh. Bên cạnh đột nhiên có tiếng rên, nghe như ai đó đang nói nhỏ: “Đau quá…” Ta hoảng sợ bật dậy, hốt hoảng hỏi: “Nhiếp chính vương, ngài bị thương sao?”
29
Một giọng nói uể oải vang lên bên cạnh: “Vương gia không bị thương, người bị thương là tiểu gia đây.”
Thì ra người dưới ta là Cố công tử.
Cố công tử ngồi dậy, khuôn mặt sưng như đầu heo, vừa gãi đầu vừa càu nhàu: “Ngươi ngủ thì ngủ thôi, sao còn đánh người, ngươi có phải là nữ nhân không vậy?”
Dưới ánh trăng, ta mới nhận ra trong hang không chỉ có Cố công tử, mà còn có cả Thuần phi và Hoàng thượng.
Hóa ra, đêm qua trong lúc hỗn loạn, Cố công tử đã đưa Thuần phi đi, còn Nhiếp chính vương thì mang theo ta, cả hai cùng thoát khỏi vòng vây.
Còn Hoàng thượng, cái tên ngốc này, đã khổ luyện khinh công trong cung để cứu Thuần phi, cũng đuổi theo đến đây.
Cố công tử có vẻ buồn rầu, còn trách móc: “Đều tại ngươi, bảo nàng sẽ đến cứu tiểu gia, hại tiểu gia vui mừng một phen.”
Có lẽ vì vừa rồi Nhiếp chính vương cứu ta mà không cứu hắn, khiến hắn có chút bực bội.
Ta an ủi hắn: “Vừa rồi chẳng qua là tình thế bắt buộc, nếu có lần sau, hắn nhất định sẽ đến cứu ngươi.”
Mặc dù nói vậy, nhưng trong đầu ta không khỏi hiện lên hình ảnh đêm qua khi Nhiếp chính vương bước về phía ta.
Giữa ánh lửa, hắn khoác bộ hỉ phục đỏ, mái tóc đen được buộc cao, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn về phía trước, từng bước vững vàng tiến về phía ta.
Nếu như… hắn mặc hỉ phục này là để đến cưới ta thì…
Ta giật mình lắc đầu! Không được! Ta… ta đang nghĩ gì vậy!
Ta… sao có thể mơ tưởng đến người của người khác!
Ta không còn là người! Không còn là người nữa!!
Ta tự tay tát mạnh vào mặt mình để tỉnh táo hơn, khiến Cố công tử hoảng hốt, vội vàng an ủi: “Thôi thôi, nàng ấy không đến thì không đến, tiểu gia không trách ngươi, ngươi cũng không cần tự trách thế.”
Hắn nắm lấy tay ta, định ngăn không cho ta tiếp tục đánh mình.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa hang:
“Các ngươi đang làm gì?”