4
Khi ta hái thuốc trở về nhà, Thẩm Triệu đã không còn ở đó.
Ninh Ninh ôm chặt lấy ta, mặt đầy nước mắt.
Nàng nói: “Mẫu thân, con sợ lắm, có phải phụ thân không cần chúng ta nữa không?”
Nàng lại nói: “Mẫu thân, phụ thân có thể sẽ vì cô nương kia mà làm hại chúng ta không? Không được, con sẽ không để phụ thân làm hại mẫu thân, con sẽ bảo vệ người!”
Đêm ấy, nước mắt ta như mưa không ngớt, rơi suốt cả đêm dài.
Khi trời sáng, ta lau khô nước mắt, đi tìm Lưu Ngưng Thâm.
Ta không ngờ, nàng cũng đang tìm ta.
“Hôm qua ta đã muốn gặp ngươi rồi.” Nàng cười lạnh, “Ta muốn xem thử là nữ nhân dơ bẩn nào đã quyến rũ A Triệu ca ca, khiến hắn nuốt lời, hứa sẽ đợi ta cả đời mà lại đổi ý.
“Xem ra cũng chỉ là như vậy thôi.”
Ta không nói gì, nhìn sang Thẩm Triệu đang đứng bên cạnh nàng.
Hắn quay đầu, né tránh ánh mắt của ta.
“Thẩm lang, phu thê tám năm, chàng ngay cả nhìn ta một lần cũng không dám sao?”
Ta nhẹ thở dài.
Thẩm Triệu cúi mắt, không đáp.
Nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, ta đã hiểu, nam nhân này chẳng còn chút gì đáng để ta trông cậy nữa.
Thôi vậy.
“Lưu cô nương, ta đến chỉ để nói chuyện cùng ngươi.
“Từ nay về sau, ta và con gái sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với Thẩm Triệu. Không cần chăm sóc, không cần chu cấp, mỗi người một ngả.
“Điều kiện là ngươi không được bước vào cuộc sống của chúng ta nữa, nhất là — không được làm hại nữ nhi của ta.”
Lưu Ngưng Thâm thoáng sững sờ, sau đó bật cười lớn.
“Tên ngươi là Tô Nguyệt, phải không?” Nàng nhẩm lại tên ta, “Ngươi dám quyến rũ nam nhân thuộc về ta, giờ còn muốn rút lui êm đẹp sao?
“Một kẻ hạ tiện, một thôn phụ quê mùa — ngươi nhìn lại mình đi, có xứng nói điều kiện với bản công chúa không?”
Ta rất muốn nói, ngươi là công chúa gì mà dám mạo danh.
Nhưng lời ấy chưa kịp thốt ra, vì cơn đau âm ỉ truyền từ phía sau đầu. Ta quay lại, thấy Thẩm Triệu, mắt đỏ ngầu, đang giơ cao cây gậy.
Khoảnh khắc ngã xuống, ta nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của Lưu Ngưng Thâm.
Nàng nói: “A Triệu, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ để huynh trở thành phò mã.”
5
Khi tỉnh lại, ta đang ở bên bờ sông, tay chân bị xích bởi những sợi dây sắt nặng nề.
Trước mắt là dòng nước cuộn trào, sóng lớn dữ dội.
Lũ lụt đã hoành hành mấy tháng nay, không biết bao nhiêu bách tính hai bên bờ sông phải ly tán.
Thế nhưng lúc này, mọi người đều tụ tập bên bờ sông, hô vang khẩu hiệu.
“Giết yêu nữ! Tế thần sông!”
“Cầu công chúa trừ yêu vì muôn dân!”
Đứng trên đài cao là Lưu Ngưng Thâm, tóc xõa dài, tay cầm một thanh bảo kiếm sắc bén.
Yêu nữ là ta sao? Ta bất giác nghĩ.
Ngay sau đó, ta nhận ra mình đã nghĩ quá tốt đẹp.
Lưu Ngưng Thâm giơ kiếm lên, chỉ về phía một tấm ván gỗ lớn.
Trên tấm ván gỗ ấy, có một bóng dáng nhỏ bé bị đóng đinh lên đó.
Khi ta nhìn rõ bóng dáng ấy, trái tim ta như bị xé nát — Ninh Ninh! Ninh Ninh của ta!
Ninh Ninh cũng ngay lập tức thấy ta, đứa trẻ nhỏ bé khóc gọi: “Mẫu thân! Mẫu thân!”
Mắt ta đỏ ngầu: “Lưu Ngưng Thâm! Ta phải giết ngươi! Thẩm Triệu! Thẩm Triệu! Đó là hài nhi của ngươi!”
Thẩm Triệu đứng phía sau Lưu Ngưng Thâm, lặng thinh như một tảng đá.
Tấm ván gỗ lớn bị đẩy vào dòng sông cuộn trào.
Ta quỳ xuống, không ngừng dập đầu, máu nhuộm đỏ bờ sông:
“Ta cầu xin các người, ta cầu xin các người… xin hãy tha cho hài tử của ta…”
Lưu Ngưng Thâm trao kiếm cho Thẩm Triệu.
“Thẩm công tử, ngươi xuất thân từ đại gia tộc, yêu nữ này là con ngươi, lẽ ra ngươi nên tự tay trừ khử.”
Tay Thẩm Triệu khẽ run.
“A Triệu ca ca.” Giữa vô vàn âm thanh hò reo, chỉ mình ta nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lưu Ngưng Thâm,
“Ta đã nói rồi, điều kiện để ta ở bên huynh là huynh phải chứng minh rằng, người huynh yêu nhất là ta.”
Máu trong người ta như bị đông cứng, nhìn Thẩm Triệu tiến tới, vung kiếm chém xuống tấm ván.
“Không —”
Ta cứ nghĩ mình sẽ ngất đi.
Nhưng ta không ngất.
Ta mở mắt nhìn lưỡi kiếm chém vào Ninh Ninh, tấm ván vỡ tan, Ninh Ninh rơi vào dòng nước dữ dội.
Trong dòng sông cuộn trào xuất hiện một vệt máu, ngay sau đó bị dòng nước đẩy trôi đi.
Đồng thời, những tiếng reo hò vang dội.
“Mưa đã tạnh rồi!”
“Quả nhiên yêu nữ đã chết, thần sông nguôi giận!”
“Lưu cô nương nói thật! Nàng đúng là công chúa Tầm Dương chuyển kiếp!”
“Cảm tạ công chúa đã che chở muôn dân! Công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Vạn dân quỳ bái, Lưu Ngưng Thâm đứng trên đài cao, thần sắc cao quý, bất khả xâm phạm.
Những tên lính giữ ta bận reo hò, dây xích được nới lỏng, ta nhân lúc này lao vào dòng sông đen tối.
6
Nước quả là một thứ tốt, oán hồn hay tội nghiệt, một khi chìm vào dòng nước, đều tan biến vô hình.
Trên thế gian này, mọi dòng nước đều thông nhau.
Ta nhìn hồ cá chép trong Ngự Hoa Viên, đêm tối phủ lên mặt nước, trông nó đen kịt như dòng sông hôm đó.
“Công chúa điện hạ?”
Giọng Vương Phúc Hải kéo ta trở lại hiện thực.
“Điện hạ đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Ta đáp, “Chỉ là cảm thấy hồ cá chép này vẫn giống hệt như trong ký ức.”
Vương Phúc Hải mỉm cười: “Công chúa thuở nhỏ thích chơi đùa ở đây nhất, Thái hậu nương nương vì thương nhớ điện hạ, đã cho giữ lại mọi thứ y nguyên, đến cả số lượng cá chép cũng không thay đổi.”
Vị lão thái giám này, một lòng một dạ tin rằng ta chính là Công chúa Tầm Dương.
Nhưng sự thật là, đây là lần đầu tiên ta thấy cái hồ này, mà ta cũng chẳng hề thích cá chép.
“Đợi lát nữa Thái hậu nương nương triệu kiến, điện hạ vẫn nên cẩn trọng một chút.” Vương Phúc Hải lo lắng nói, “Dù sao công chúa ở trà quán cũng đã nghe rồi, vài tháng trước đã có một nữ tử…”
“Ừ, nàng ta giả mạo ta.” Ta đáp, “Ngươi yên tâm, chỗ mẫu hậu ta sẽ khéo léo ứng phó, người tất nhiên sẽ phân biệt được ai mới là nữ nhi chân chính của người.”
Vương Phúc Hải gật đầu, ông tin ta, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi thoáng chút lo lắng.
Dù sao, nếu Thái hậu cho rằng ta là kẻ giả mạo, thì cả ta và ông đều phạm vào tội khi quân.
Đại điện của Thái hậu rất ấm áp, trong lò đang đốt hương trầm thơm ngát.
Ta bước vào, người phụ nữ trung niên trong bộ y phục lộng lẫy màu trầm khẽ cúi mắt nhìn ta. Dung mạo nàng tuyệt mỹ nhưng sắc mặt nhợt nhạt, toàn thân toát lên vẻ yếu ớt của một người mang bệnh nặng.
Ta hành lễ xong, ngước lên nhìn nàng.
Nước mắt ta ngay lập tức rơi xuống, giọng nghẹn ngào: “Mẫu hậu sao lại có tóc bạc rồi?”
Đôi mắt Thái hậu vẫn khô khan, không hề lay động.
Nghe nói khi Lưu Ngưng Thâm đến nhận người, Thái hậu đã ôm nàng khóc không thành tiếng.
Nhưng giờ đây, khi có nữ nhi thứ hai tìm đến nhận thân , có lẽ lòng nghi ngờ của người nhiều hơn xúc động.
“Ban ngồi , dâng trà.” Giọng Thái hậu không thể hiện cảm xúc gì.
Những hộp thức ăn tinh xảo được đặt trước mặt ta, chỉ riêng những hoa văn phức tạp và đá quý trang trí trên thành hộp thôi đã là thứ ta, một nữ tử hái thuốc ở nơi quê mùa, chưa từng thấy qua.
“Đói rồi phải không? Ăn chút điểm tâm trước đi.” Thái hậu nói, “Đợi hoàng huynh của con đến, rồi cùng dùng bữa.”
Ta cầm một miếng kẹo lạc từ trong hộp thức ăn lên, cắn một miếng.
Ánh mắt Thái hậu chợt trở nên sắc lạnh.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta cầm lấy khăn tay, nhổ kẹo ra.
“Ôi, vẫn là không ăn quen.” Ta thở dài, “Kiếp trước thân thể ta yếu ớt, nay đã chuyển thế, liền muốn thử những món mà kiếp trước không có phúc hưởng thụ.
“Không ngờ kiếp trước đã không ăn nổi kẹo lạc, kiếp này cũng vẫn không thích.” Ta lắc đầu, đặt miếng kẹo xuống, “Nữ nhi vẫn thích bánh củ ấu hơn — hôm nay ngự trù Lý không làm sao?”
Bánh củ ấu là món điểm tâm mà Công chúa Tầm Dương khi còn sống yêu thích nhất.
Ánh mắt Thái hậu dịu lại: “Ngự trù Lý đã lớn tuổi, nay là đồ đệ của ông ấy làm, đang hấp, lát nữa sẽ mang đến.”
Ta không vui nói: “Mẫu hậu không tin con, lấy kẹo lạc ra thử con, nếu như con nuốt xuống rồi, người có phải sẽ nghĩ con là kẻ giả mạo?”
“Sao có thể? Mẫu hậu chỉ là…”
Nước mắt ta rơi xuống: “Mẫu hậu đừng lừa con nữa, con biết, mấy tháng trước có một nữ tử đến tìm người, người có phải đã coi nàng ta là con rồi không?”
Phía sau vang lên tiếng bước chân khẽ.
Ta quay lại, thấy một bóng hoàng bào màu vàng sáng, và một khuôn mặt tuyệt sắc đủ làm chấn động nhân gian.
Ta từng nghĩ Thẩm Triệu đã đủ tuấn mỹ, xứng đáng với bốn chữ “ôn nhu như ngọc”. Nhưng đứng trước người đàn ông này, mọi vẻ đẹp của ngọc ngà đều trở nên lu mờ. Hắn có đôi môi mỏng, ánh mắt sâu thẳm, toát lên khí chất thanh cao và uy nghiêm khó ai sánh được.
Mọi người xung quanh đều quỳ xuống.
“Hoàng thượng vạn tuế —”
Ta cảm thấy đầu gối mình trĩu nặng, ta chỉ là một nữ tử hái thuốc chưa từng thấy qua cảnh tượng này, xe ngựa của huyện lệnh đã là thứ lớn nhất ta từng nhìn thấy.
Giữa tiếng hô vang như sóng cuộn, ta theo bản năng muốn quỳ xuống hành lễ.
Nhưng ta cố kìm lại.
“Tầm Dương, ta là hoàng huynh của muội đây.” Nam nhân nhìn ta.
Thái hậu, hoàng thượng, và tất cả cung nhân đều dồn ánh mắt về phía ta.
Ta hít một hơi sâu, lùi lại một bước, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng:
“Ta không nhận ra người.”