Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐÔI MẮT ÂM DƯƠNG Chương 1 ĐÔI MẮT ÂM DƯƠNG

Chương 1 ĐÔI MẮT ÂM DƯƠNG

6:31 chiều – 13/11/2024

Năm thứ hai sau khi con gái q u a đ ời, ta đến kinh thành.

Người trong kinh thành đều hỏi ta: “Ngươi tìm ai?”

Ta đáp:

“Tìm phụ thân của hài tử ta, hắn tên là Thẩm Triệu.”

Mọi người đều cười, họ nói Thẩm Triệu là công tử đệ nhất kinh thành.

“Giờ đây hắn đã là phò mã của Công chúa Tầm Dương, ngươi còn mơ tưởng gì nữa?”

Ta cũng cười.

Tốt lắm, kẻ ta muốn gi ế t, chính là phò mã.

1

Ngày ta vào kinh thành, đúng lúc lễ cầu phúc đang diễn ra.

Đài cao đến ba trượng, phía sau có cột đỏ chót, bên trên là bức hoạ chân dung của công chúa.

Người qua lại trước quán trà bàn tán:

“Đây chính là Công chúa Tầm Dương sao?”

“Công chúa quả thật là một tuyệt sắc giai nhân, chẳng trách khiến một người như công tử Thẩm gia – lạnh lùng, kiêu hãnh – vừa gặp đã đem lòng say đắm.”

“Ta mang theo hành lý, ngồi trước quán trà , bà chủ mang trà đến thấy ta không giống người kinh thành, liền bắt chuyện:

“Cô nương là đến kinh thành tìm người sao?”

“Ừm.”

“Tìm ai vậy? Ta có nhiều mối quan hệ, có thể giúp ngươi hỏi thăm một chút.”

Ta chỉ vào bức họa: “Không cần tìm, ta tìm nàng.”

Bà chủ ngẩn người, cùng với những khách trà xung quanh cười ồ lên.

“Nàng ta tìm Công chúa Tầm Dương cơ đấy!”

“Nhìn cái dáng vẻ quê mùa nghèo túng kia, e là nàng ta còn không vào nổi phủ công chúa.”

Ta đặt chén trà xuống:

“Các ngươi nói nàng ta là Công chúa Tầm Dương, nhưng chẳng phải Công chúa Tầm Dương đã qua đời mười mấy năm trước rồi sao?”

Công chúa Tầm Dương, con gái duy nhất của Thái hậu, được yêu thương hết mực.

Nhưng hồng nhan bạc mệnh, nàng mất sớm vì bệnh khi chỉ mới bảy tuổi, để lại nỗi đau khôn nguôi trong lòng Thái hậu và Hoàng thượng.

“Ai chà, người nơi khác tới thật thông tin chậm hơn ở kinh thành, vẫn chưa biết gì sao? Vị này chính là Công chúa Tầm Dương chuyển kiếp.” Bà chủ kính cẩn chỉ về phía bức họa của Lưu Ninh Thâm.

Thì ra là vậy.

Ta thản nhiên nghĩ, quả là duyên phận định mệnh.

Chúng ta luôn tranh giành cùng một thứ, dù là Thẩm Triệu ngày trước hay là thân phận công chúa bây giờ.

Khách trong trà quán bàn luận về Công chúa Tầm Dương chuyển thế, nói rằng từ khi xuất hiện, nàng đã mang theo điềm lành, ở phía Nam vốn đang bị lũ lụt hoành hành, nhưng từ khi nàng xuất hiện, yêu nữ bị trấn chìm, thần sông nguôi giận, cứu hàng vạn dân lành.

Công tử Thẩm Triệu, người đã ẩn cư ở phương Nam nhiều năm, đã hộ tống nàng trở về kinh thành, giữa hai người nảy sinh tình cảm, viết nên một câu chuyện đẹp.

Nghe đến đây, khóe miệng ta nhếch lên một nụ cười lạnh.

Hay lắm, hay lắm.

Nữ nhi của ta đã chết dưới đáy sông, xác thịt phân hủy thành bùn.

Phụ thân của nó cưới kẻ sát nhân, chuẩn bị động phòng hoa chúc.

Bà chủ thấy ta cười lạnh, khó hiểu hỏi: “Cô nương, rốt cuộc ngươi là ai, lúc thì hỏi công chúa Tầm Dương, lúc thì hỏi công tử Thẩm, chẳng lẽ ngươi bị điên sao?”

Ta không trả lời, chỉ nhấc chén trà lên, tháo khăn che mặt xuống.

Khoảnh khắc dung nhan ta lộ ra, ta nghe tiếng đồ vật rơi loảng xoảng cách đó không xa.

Đó là một lão thái giám mặc áo tím, hắn ngồi ở chỗ ghế riêng trong trà quán uống trà, lúc này ánh mắt hắn đang dán chặt vào ta.

Ngay khi nhìn rõ khuôn mặt ta, chén trà trong tay hắn rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“Trà này đã cũ, lại không phải là nước suối, không ngọt thanh.” Ta chỉ uống một ngụm, rồi lắc đầu.

Nhìn về phía lão thái giám, ta nhẹ nhàng nói:

“Vương Đức Hải, trà do ngươi pha vẫn là ngon nhất.”

Lão thái giám ngây ngẩn nhìn ta.

Hắn đứng dậy, chân bước loạng choạng tiến về phía ta.

“Vương tổng quản, ngài làm gì thế?”

Những vị khách xung quanh vội vàng đỡ lấy hắn,

“Gan to nhỉ, tên của Vương tổng quản mà cũng dám gọi bừa…”

Không trách họ hoảng sợ.

Vương Đức Hải là người thân tín trong cung, ngay cả trước mặt Thái hậu cũng có tiếng nói. Hôm nay, không biết bao nhiêu người đến trà quán này là để kết thân với ông ta.

Thế nhưng ngay sau đó, vị tổng quản Vương này liền quỳ xuống trước mặt ta.

Ông ta ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ta, dưới đôi lông mày hoa râm đã ướt đẫm lệ.

“ Công chúa Điện hạ?” Ông ta run rẩy hỏi.

Ta thở dài: “Ngươi già rồi, da nhăn như bánh bao nhân thịt. Này, cái này ngươi chuộc về rồi à?”

Ta chỉ vào khóa ngọc vàng đeo trên cổ ông ta.

Nước mắt Vương Đức Hải rơi xuống, ông ta nặng nề cúi đầu hành lễ.

“Nô tài bái kiến Công chúa Tầm Dương điện hạ!”

Cả quán trà chấn động.

Ta đứng dậy, nhìn ra con phố phồn hoa, nét mặt lạnh lùng và cô quạnh.

Tin tức trong trà quán luôn lan truyền nhanh chóng, tin rằng chẳng bao lâu nữa, mọi người đều sẽ biết một điều —

Công chúa Tầm Dương chân chính, đã trở về.

2

Thật ra ta căn bản không phải là Công chúa Tầm Dương.

Ta là một nữ tử hái thuốc, sáng sớm sương mai xuống núi, chiều tối dưới ánh trăng trở về.

Năm ta mười bảy tuổi, ta cứu một công tử mặc áo trắng, hắn nói hắn tên là Thẩm Triệu, là một thư sinh bình thường.

Hắn khen ta: “A Nguyệt, đôi mắt nàng thật đẹp, như hồ nước lấp lánh sao trời.”

Ta chưa bao giờ được đọc sách, không biết chữ, từ nhỏ mẫu thân chỉ đánh mắng ta, nói rằng ta có đôi mắt âm dương, là gương mặt chết chóc. Hàng xóm trong làng cũng luôn nói ta thấy được ma quỷ, là người không may mắn.

Chưa từng có ai dịu dàng nói với ta như vậy, chưa từng có ai dùng những từ ngữ đẹp đẽ như thế để miêu tả ta.

Cuộc sống của ta từ đó trở nên có niềm vui.

Một năm sau, ta và Thẩm Triệu thành thân, hắn mở trường, ta mở y quán, lại một năm sau, chúng ta có một nữ nhi.

Thẩm Triệu bảo ta đặt tên cho nữ nhi, ta nói:

“Gọi là Ninh Ninh đi, mong rằng năm tháng bình an, lòng người hòa thuận.”

Đây là câu ta nghe được ở trường, thực là một câu nói hay, đại diện cho mọi ước nguyện của ta về cuộc sống.

Ánh mắt Thẩm Triệu khẽ động, hắn cúi đầu trêu đùa nữ nhi: “Ninh Ninh, Ninh Ninh…”

Khi gọi cái tên này, trên môi hắn có một sự dịu dàng vô hạn.

Ta tưởng đó là tình yêu của hắn dành cho nữ nhi.

Mãi đến sáu năm sau ta mới biết, bởi vì người con gái hắn yêu, tên thân mật là —

Ninh Ninh.

3

Ninh Ninh, tên thật của nàng là Lưu Ngưng Thâm.

Khi Thẩm Triệu mười tuổi, phụ thân hắn sủng thiếp diệt thê khiến mẫu thân hắn chết thảm, Thẩm Triệu một mình tiễn mẫu thân về nơi chín suối, trên đường về bị mắc kẹt trong gió tuyết, vừa lạnh vừa đói, suýt chút nữa mất mạng.

Khi ấy, một cô bé đã cứu Thẩm Triệu, đưa hắn lên xe ngựa của mình, cho hắn uống canh nóng, nhét lò sưởi tay của nàng vào trong ngực hắn.

Nàng còn nói với hắn: “Ngươi phải tin rằng, trên thế gian này, nhất định sẽ có người yêu thương ngươi.”

Cô bé ấy chính là Lưu Ngưng Thâm.

Nàng không có thân phận, không có phụ mẫu, không có lai lịch, tựa như từ không trung xuất hiện trên thế gian này.

Nhưng Thẩm Triệu chẳng bận tâm.

Hắn yêu nàng, cho dù bên cạnh nàng có nhiều nam tử khác, hắn vẫn chờ đợi, tin rằng mình là người si tình nhất, rằng cuối cùng nàng sẽ quay về bên hắn.

Nhưng sự thật không như mong muốn, Lưu Ngưng Thâm cuối cùng đã từ chối hắn.

Nàng còn nói với hắn một câu kỳ lạ:

“A Triệu ca ca, huynh rất tốt, nhưng người như huynh chỉ có thể là “nam phụ” mà thôi.”

Lưu Ngưng Thâm chọn người khác, bái đường thành thân, ân ái không ngừng.

Trái tim Thẩm Triệu tan vỡ, hắn rời bỏ quê nhà, tự đày đọa mình trong bùn lầy tăm tối — cho đến khi gặp ta.

Hắn không ngờ, Lưu Ngưng Thâm đã trở về.

Nàng đứng trước cửa căn nhà tranh trên núi, mỉm cười nhìn Thẩm Triệu.

“A Triệu ca ca, tám năm qua, huynh vẫn tự đày đọa bản thân ở nơi này sao?

“Ta biết mà, huynh là người si tình nhất, luôn giữ mình vì ta —”

Nụ cười của Lưu Ngưng Thâm chợt đông cứng trên khóe môi, bởi nàng thấy một bé gái bước ra từ trong căn nhà tranh.

“ phụ thân.” Đó là Ninh Ninh, nàng dùng bàn tay nhỏ xoa mắt, “Con đói rồi.”

Nàng lập tức thấy Lưu Ngưng Thâm: “ phụ thân , người này là ai vậy?”

Thẩm Triệu xoa đầu Ninh Ninh, hắn nói:

“Ngoan, con vào nhà trước đi.”

Đợi đến khi trước cửa chỉ còn lại Thẩm Triệu và Lưu Ngưng Thâm, hắn mới hít sâu một hơi:

“Ngưng Thâm, giữa ta và nàng quả thật có rất nhiều quá khứ, nhưng như nàng thấy đấy, đã qua nhiều năm rồi, ta đã thành thân, sinh con…

“Từ nay, chúng ta ai sống cuộc đời người nấy đi.”

Thẩm Triệu cúi thấp mắt, xoay người vào nhà.

“A Triệu ca ca…”

Lưu Ngưng Thâm gọi hắn.

“Lời thề biển cạn đá mòn huynh nói năm xưa, chẳng lẽ đều không còn ý nghĩa gì sao?”

Bước chân Thẩm Triệu vẫn không dừng lại.

“Thẩm Triệu!” Tiếng gọi cuối cùng đã trở nên xé lòng đau đớn.

“Nếu ta nói cho huynh biết —

“Ta là Công chúa Tầm Dương thì sao?”

Bước chân của Thẩm Triệu đột nhiên dừng lại.