7
Khi rời khỏi cung Thái hậu, trung y của ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hoàng thượng, quả thực không phải là huynh trưởng của Công chúa Tầm Dương.
Huynh ruột của Tầm Dương đã mất cùng năm với nàng, khi dịch bệnh hoành hành. Năm ấy, nhiều đứa trẻ trong kinh thành đều nhiễm bệnh, cuối cùng cả hai người con của Thái hậu đều không qua khỏi.
Tiên đế và Thái hậu đau đớn vô cùng, nhưng giang sơn không thể không có người kế vị.
Vì vậy, vị hoàng thượng hiện nay là do được nhận làm con từ trong tông thất — khi Công chúa Tầm Dương còn sống chưa từng gặp hắn.
Đến đây, cuối cùng ta cũng đã vượt qua tất cả những thử thách mà Thái hậu dành cho.
Nhưng điều này chỉ là khởi đầu, giữa ta và Lưu Ngưng Thâm, định mệnh chỉ có thể có một người là Công chúa Tầm Dương chuyển thế.
Lưu Ngưng Thâm hiện tại đang ở Chu Châu cầu mưa cho bách tính — từ sau khi trừ yêu nữ và trị lũ lụt, nàng ta đã có được danh vọng rất cao trong dân gian, đài cầu phúc trong kinh thành cũng là do bách tính tự xây dựng để vinh danh nàng.
Trước khi Lưu Ngưng Thâm hồi kinh, Thái hậu để ta tạm trú tại biệt viện.
Ta rơi lệ: “Nữ nhi muốn trở về cung Chiêu Hoa.”
Đó là nơi ở của Công chúa Tầm Dương khi xưa, nay người ở bên trong lại là Lưu Ngưng Thâm.
“Cướp tổ mà ở!” Ta uất ức nói, “Nàng ta giả mạo thân phận của nữ nhi, còn sống trong cung điện mà mẫu hậu từng ban cho nữ nhi…”
Thái hậu nắm lấy tay ta, nhẹ ho một tiếng: “Con cứ ở biệt viện trước, đợi đến khi chân tướng rõ ràng, mẫu hậu tự sẽ bù đắp cho con.”
Người tin ta, nhưng lại cũng không hoàn toàn tin.
Vị mẫu thân đã mất con hơn mười năm này, khi đối mặt với hai người có khả năng là Công chúa Tầm Dương chuyển thế, khó lòng quyết đoán.
Mọi thứ chỉ có thể đợi Lưu Ngưng Thâm trở về rồi mới tra xét.
Từ Chu Châu về cần nửa tháng, trong nửa tháng đó, ta ngày ngày hiếu kính trước mặt Thái hậu.
Thái hậu từ sau khi lần lượt mất đi hai đứa con, thân thể suy nhược, bệnh tình triền miên đã nhiều năm.
Ta vì người thử thuốc, tự mình nếm qua mấy trăm loại dược liệu; lại thấy cổ phương nói rằng máu người có thể làm thuốc dẫn, lập tức ta cắt cổ tay mình.
Ngay cả viện thủ của Thái y viện cũng cảm động: “Nếu không phải mẫu tử ruột thịt, sao có thể hy sinh đến vậy?”
Ánh mắt Thái hậu nhìn ta cũng ngày càng ôn hòa, nhiều lần người khẽ ôm vai ta, vuốt tóc ta, trên mặt lộ ra vẻ yêu thương.
Tựa như chúng ta thật sự là mẫu tử đoàn tụ sau nhiều năm xa cách.
Thế nhưng, tất cả đã tan vỡ vào ngày Lưu Ngưng Thâm xuất hiện.
8
Lưu Ngưng Thâm vào cung vào một buổi sáng.
Khi đến giờ ta vào vấn an, nàng ta đã ở trong điện của Thái hậu.
Ta quỳ trước điện Thái hậu suốt một canh giờ, vẫn không được cho phép vào.
Thái giám đứng trước cửa khuyên ta: “Xin điện hạ trở về trước.”
Mắt ta đỏ hoe, “Mẫu hậu không muốn gặp ta sao?”
Thái giám thở dài.
Ta nghĩ một chút, rồi tháo một đôi vòng vàng xuống, đưa cho thái giám.
“Chao ôi, người làm gì vậy? Mau thu hồi lại.” Miệng thái giám nói thế, nhưng tay lại không buông đôi vòng nặng trĩu kia.
“Công công làm ơn giúp đỡ, có thể tiết lộ cho ta chút tin tức không?” Ta dịu dàng nói, “Rốt cuộc ai thật ai giả, chí ít cũng nên có một cơ hội đối chất, sao khi nàng ta vừa trở về, mẫu hậu lại không muốn gặp ta nữa?”
Thái giám nhìn quanh thấy không có ai, liền nhanh chóng nhét đôi vòng vào ngực, rồi thở dài: “Là vì hoàng thượng.”
Gần như vừa dứt lời, bóng hoàng bào màu vàng sáng xuất hiện ở phía xa.
9
Thái giám lập tức im lặng lui xuống.
Hoàng thượng bước đến cung Thái hậu, gấu áo hoàng bào lướt qua trước mặt ta.
Ta cúi lạy: “Thần nữ bái kiến hoàng thượng.”
Người không hề dừng lại, thậm chí không liếc nhìn ta một cái.
Tại sao thái giám nói “là vì hoàng thượng”?
Rõ ràng khi Công chúa Tầm Dương còn sống chưa từng quen biết hoàng thượng, vì sao hoàng thượng lại có thể ảnh hưởng đến quyết định của Thái hậu?
Khoảnh khắc ấy, ta đột nhiên hiểu ra.
Không biết lấy dũng khí từ đâu, ta quỳ bước về phía trước, chộp lấy góc áo hoàng thượng.
Thái giám sau lưng kinh hãi: “To gan!”
“Là vì nàng ta có thể cầu mưa sao?” Ta thấp giọng hỏi.
Bước chân của hoàng thượng hơi khựng lại.
Nhưng người không dừng lại, vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Thái giám phía sau đã tiến lên định kéo ta đi, ta hất họ ra, gấp gáp nói: “Nếu như đó là giả thì sao?”
Hoàng thượng dừng bước.
Người phẩy tay để các thái giám lui ra, rồi ngồi xuống nhìn ta.
Đôi mắt ấy như mặt nước sâu, trong veo, nhưng lại sâu thẳm đến mức khiến người ta muốn chìm vào, vĩnh viễn không thể thoát ra.
Ta hít sâu một hơi: “Là giả đấy. Trên đời này nếu thật sự có người có thể giao tiếp với trời, thì chỉ có thể là thiên tử như hoàng thượng, nàng ta là cái gì mà có thể điều khiển ý trời?”
Hoàng thượng nhìn ta, rồi đột nhiên mỉm cười.
“Theo trẫm.”
10
Ta biết mình đã đoán đúng.
Hoàng thượng không bận tâm đến Công chúa Tầm Dương, đối với người, cô công chúa đã mất hơn mười năm trước ấy chỉ là một kẻ xa lạ, là ai cũng không quan trọng.
Nhưng người để tâm đến thần nữ.
Lưu Ngưng Thâm trước đó đã trừ yêu nữ ở Giang Châu, trị thủy lụt.
Giờ nàng ta lại đang cầu mưa cho dân ở Chu Châu, ngăn hạn hán.
Đó mới là điều hoàng thượng thực sự để tâm; người quan tâm không phải là tình thân, mà là giang sơn xã tắc, là sự vững vàng của hoàng quyền.
Thái hậu rõ ràng không nghĩ rằng ta là kẻ giả mạo, nếu thật vậy, ta đã sớm bị xử tử vì tội khi quân.
Người để ta sống nhưng lại lạnh nhạt với ta, bởi vì không thể xác định ai là Công chúa Tầm Dương thật sự, nhưng cũng không thể đắc tội với Lưu Ngưng Thâm.
Nhưng nếu—
Thần nữ cũng là giả thì sao?
Trong Ngự thư phòng, mùi long diên hương thoang thoảng.
Ta cúi đầu hành lễ với hoàng thượng: “Họ Lưu kia không thể cầu mưa, nàng ta chỉ có khả năng tiên đoán.”
“Tiên đoán?”
“Tiên đoán được khi nào tai họa sẽ chấm dứt, sau đó chọn đúng thời điểm để lên đài làm phép, khiến người khác tưởng rằng tai họa chấm dứt nhờ nàng ta, nhưng thực ra dù nàng ta có làm phép hay không, tai họa vốn dĩ sẽ kết thúc.”
Hoàng thượng bình thản nói: “Ngươi làm sao biết được điều này?”
Ta trầm mặc.
“Vì nữ nhi của ta.”
“Nữ nhi của ngươi?”
“Hoàng thượng không cần giả vờ nữa, người hẳn đã điều tra về ta rồi phải không?” Ta nói, “Trước khi đến kinh thành, ta là một nữ tử hái thuốc ở Giang Thành, Thẩm Triệu là phu quân của ta, chúng ta có một nữ nhi, đã chết trong lễ tế của Lưu Ngưng Thâm.”
Sắc mặt hoàng thượng không chút thay đổi.
“Nữ nhi của ta là một đứa trẻ rất tốt, bản thân còn ăn không đủ no mà vẫn bẻ nửa chiếc bánh bao cho ông lão ăn mày. Bà lão hàng xóm mắt đau, nghe nói nhỏ nước sương sớm lên sẽ đỡ, nên mỗi sáng tinh mơ nó đều lên núi lấy sương.
“Hoàng thượng, nếu thật sự trên đời này có thần nữ yêu thương dân chúng, vậy thì thần nữ ấy hẳn phải là Ninh Ninh của ta.” Ta khẽ nói, “Sau khi nó qua đời, ta đã vô số lần tự hỏi, tại sao một kẻ độc ác như Lưu Ngưng Thâm lại có thể dừng được lũ lụt.
“Câu trả lời duy nhất là, lũ lụt vốn đã đến lúc kết thúc, đó là sự che chở của trời dành cho giang sơn của hoàng thượng, không hề liên quan đến sức người.”
Hoàng thượng nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ.
Người cho lui tất cả thị vệ, trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta, ánh nắng nhạt nhòa rọi lên người người, khiến ta thoáng chút hoang mang không nhìn rõ.
Người quay đầu lại:
“Lời ngươi nói trẫm đã rõ, nàng ta có phải là thần nữ hay không, trẫm tự có cách phân biệt.
“Hiện tại, trẫm có một câu hỏi.”
Người tiến đến trước mặt ta, cúi người xuống, đôi mắt sâu như đáy hồ nhìn thẳng vào mắt ta:
“Ngươi thật sự chưa từng gặp trẫm sao?”
11
Ta quỳ ở đó, ánh nắng chiếu lên người, nhưng ta lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Trong lòng có một trực giác nhắc nhở rằng câu hỏi này rất quan trọng, trả lời sai sẽ là con đường không có lối thoát.
Ta ngây người, một lúc lâu sau mới cúi đầu khẽ đáp:
“Chưa từng.”
Vừa nói xong, ta liền cảm thấy mình đã trả lời sai, vì hoàng thượng khẽ cúi mắt, trong mắt thoáng qua vẻ thất vọng khó giấu.
Người thở ra một hơi nhẹ, nét mặt khôi phục vẻ lạnh lùng.
“Ngươi lui xuống đi.”
Người không nhìn ta thêm lần nào nữa.
Ta bước ra khỏi Ngự thư phòng, hoàng hôn buông xuống.
Vương Phúc Hải đang chờ ta ở cửa, ta vịn tay ông ấy trở về biệt viện.
Đợi đến khi chỉ còn hai chúng ta, ta mới thấp giọng nói: “Vương Phúc Hải, có thể kể lại cho ta nghe về quá khứ của hoàng thượng không?”
Trước đây ta không để tâm quá nhiều đến hoàng thượng, vì cho rằng đối với Công chúa Tầm Dương, hắn chỉ là một người xa lạ, sức lực của ta nên đặt vào Thái hậu mới phải.
Nhưng giờ đây, trực giác mách bảo ta rằng ta đã sai.
“Hoàng thượng là cháu của Thái tử Đoan Nghi, Thái tử Đoan Nghi từng đắc tội với Thế Tổ, bị phế thành thứ dân, lưu đày đến Giang Châu…” Vương Phúc Hải bắt đầu kể lại.
Câu chuyện dài, đơn giản mà nói, hoàng thượng xuất thân từ chi nhánh sa sút nhất trong hoàng tộc.
Phụ mẫu hắn mất sớm, xung quanh cũng không còn ai hầu hạ, chỉ có một đồng tử trung thành bên cạnh.
Năm mười ba tuổi, hắn được đồng tử ấy hộ tống đến kinh thành, kết quả là gặp kẻ cướp ở Tây Sơn vùng ngoại ô kinh thành, đồng tử đã chết để bảo vệ hắn.
Khi hoàng thượng vào thành, mặt mũi lấm lem, cô độc một thân một mình, ngay cả hành lý cũng rách nát.
Đó là khoảnh khắc tủi nhục nhất mà hoàng đế không muốn ai biết đến, nên những người lớn tuổi từng biết chuyện ấy đều giữ kín không nói.
Nếu không có Vương Phúc Hải kể lại, e rằng ta cũng sẽ mãi không biết.
Lúc này, ta cầm chén trà, chăm chú lắng nghe.
Trực giác mách bảo ta rằng có một manh mối rất quan trọng ẩn trong câu chuyện này.
“Hoàng thượng trọng tình trọng nghĩa, người đồng tử đã chết vì hắn cũng được phong là Vương khác họ khi người lên ngôi…”
“Khoan đã.” Ta buông tay, chén trà rơi xuống đất, “Ngươi nói hoàng thượng trước khi vào kinh đã gặp cướp ở đâu?”
“Tây Sơn chứ đâu.”
Toàn thân ta bắt đầu run rẩy.
Công chúa Tầm Dương trước khi qua đời một tháng từng đến ngoại ô kinh thành dâng hương ở Phật tự, và chính trên đường về nàng đã nhiễm dịch bệnh, trở về cung rồi không qua khỏi.
Ngôi Phật tự ở ngoại ô kinh thành, nằm ngay tại Tây Sơn.
Đây là lý do vì sao hoàng thượng lại hỏi ta liệu có thật chưa từng gặp hắn.
Công chúa Tầm Dương đã từng gặp hoàng thượng! Ở Tây Sơn, một thiếu niên cô độc đang trên đường vào kinh và vị công chúa nhỏ đang thời kỳ được yêu thương nhất đã từng gặp nhau.
Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó khắc sâu vào tâm khảm, nhưng sau này, sinh tử chia cách đôi bên.
Lúc ta trả lời rằng chưa từng gặp hoàng thượng, ta đã lỡ bước sai rồi.
Lưu Ngưng Thâm hẳn là biết câu chuyện này.
Và sự thật đã chứng minh, linh cảm của ta là đúng.