“Tiểu Xuân có phần rồi, ta để lại đó.”
Tiểu Cố lúc này mới vui vẻ nhận lấy.
Ta cũng chẳng có ý tốt gì với Tiểu Cố.
Dù sao hắn cũng là người trong lòng của tỷ muội tốt của ta, Tiểu Xuân.
Sáng nay Tiểu Xuân còn nhờ ta đưa khăn tay cho hắn.
Thế nên thấy người mình quý, tự nhiên ta cũng thấy dễ chịu hơn vài phần.
Nào ngờ Triệu Trạch Kế lại đứng ngay bên song cửa, sắc mặt âm u khó hiểu.
Ta bước vào phòng, hắn liền hừ lạnh.
“Ngươi để mắt đến Tiểu Cố rồi sao? Ra sức lấy lòng hắn, ngươi đừng quên, ngươi là thông phòng của ta.”
Triệu Trạch Kế không nói hai chữ “thông phòng” thì thôi, vừa nói ra, ta liền không thể kiềm chế được cơn giận của mình.
Quên mất cả tôn ti.
“Thông phòng, thông phòng, ai thích làm thì làm, ta từ trước đến nay chưa từng muốn cái thứ vô nghĩa này.
“A nương của ta chính là thông phòng của phụ thân, rồi được nâng lên làm thiếp, sinh ra ta đã phải chịu bao ánh mắt khinh thường, ta không muốn đi vào vết xe đổ đó.
“Hầu gia tốt nhất hãy mau chóng bỏ ta đi, để ta quay lại làm nha hoàn nhóm lửa.”
Triệu Trạch Kế sững người một hồi.
Sắc mặt có chút kỳ lạ.
“Ta không hề muốn ngươi làm thông phòng.”
Không muốn sao?
“Thế thì tốt quá, hãy sớm thả ta đi.”
09
Nửa tháng sau, ta mới hiểu rõ ý nghĩa lời Triệu Trạch Kế nói, không muốn ta làm thông phòng là như thế nào.
Ta vừa định mang mấy món bánh trà mới làm ra đại sảnh.
Một giọng hỏi vang lên, khiến ta dừng bước.
“Tiểu hầu gia, thực sự xuân năm sau sẽ thành thân sao?”
Triệu Trạch Kế nhấp một ngụm trà: “Ừ.”
“Vậy tiểu thông phòng của ngài định xử trí thế nào?”
Triệu Trạch Kế thở dài một tiếng: “Đã sắp thành thân rồi, lấy đâu ra thông phòng nữa?”
À, ta hiểu rồi, nếu vị chủ mẫu tương lai không thích, trong phủ thường cũng không giữ lại nha hoàn ngủ cùng.
Hóa ra hắn sắp thành thân rồi sao? Chẳng trách dạo này hắn luôn lạnh nhạt với ta.
Là định đuổi ta đi sao?
Sau đó, họ ghé tai nói thêm gì đó, ta không nghe rõ.
Chỉ có hai câu lọt vào tai.
“Con nha đầu đó xử lý thế nào?”
Lần đầu tiên ta thấy Triệu Trạch Kế lộ vẻ lạnh lùng và khó chịu đến vậy.
“Hạng người tự trèo lên giường, bán đi cho xong.”
Ta bỗng cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang, quả nhiên cái gọi là tình cảm dịu dàng của đám quý nhân này, đều là giả tạo.
Những ngày qua, ta chọc giận hắn, đuổi ta về bếp làm nha hoàn nhóm lửa cũng được mà.
Hắn lại tính toán đem bán ta đi.
Ta mang đĩa bánh lên, lòng đầy trống trải, không ngoảnh lại mà bước nhanh.
Ta thầm tính toán trong lòng.
Bạc cũng vừa vặn đủ.
Vốn liếng để mở tửu quán cũng đủ rồi.
Tiền để nuôi a nương cũng đã có.
Ha, nhờ mấy món vàng bạc trang sức Triệu Trạch Kế ban cho.
Đã đến lúc phải nghĩ cách tự giải thoát cho mình rồi.
Phải rồi, còn thiếu khế ước bán thân.
10
Hôm ấy ta cắn răng, làm một bàn thức ăn ngon, còn hâm sẵn rượu, ta cúi đầu ngoan ngoãn mời Triệu Trạch Kế uống rượu.
Hắn lười biếng xoay xoay ly rượu: “Nói đi, có chuyện gì?”
Ta bắt đầu bịa chuyện.
“Ta nằm mơ thấy phụ thân đã khuất của ta, muốn khế ước bán thân của con gái mình.”
Hắn liếc nhìn ta.
“Là phụ thân ngươi muốn, hay ngươi muốn?”
“Là ta muốn.”
“Vậy sao không nói thẳng?”
“Nói thẳng thì hầu gia có cho không?”
“Không.”
Đó, ta biết ngay mà.
Ta vốn định rằng phụ thân của hắn cũng mất sớm, có lẽ hắn sẽ thông cảm với ta chút ít vì tình cảnh giống nhau.
“Lại đây, rót rượu.”
Ta miễn cưỡng, chậm chạp bước tới, hắn búng một cái vào trán ta.
“Ngươi đúng là nha đầu tính toán, vừa nghe nói không cho liền xụ mặt.”
Ta cúi đầu, không dám nhìn hắn: “Không dám.”
“Trên bàn có phong thư, đưa cho ta, ta sẽ cân nhắc.”
Ta nghi hoặc bước tới, cầm lấy tờ giấy, nhìn kỹ lại, đây nào phải thư từ gì, rõ ràng là khế ước bán thân của ta mà.
“Còn ngẩn người ra đó làm gì? Cầm lấy đi.”
Ta sững sờ trong chốc lát, liền lập tức nịnh nọt: “Hầu gia anh minh, hầu gia liệu sự như thần, hầu gia đúng là Phật sống của nô tì, sớm biết nô tì muốn khế ước bán thân.”
Hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn ta.
“Ngươi lén lút đi hỏi Tiểu Cố, chẳng phải vì chuyện này sao?”
Hắn nhấp một ngụm rượu, lẩm bẩm một câu.
“Ngươi tìm Tiểu Cố, Tiểu Cố có thể lo chuyện này sao?”
Hả liên quan gì đến Tiểu Cố chứ?
Người này thật kỳ quặc.
“Đi, ra bếp nấu cho ta bát mì trường thọ.”
“Mì trường thọ? Tự dưng lại ăn thứ đó làm gì?”
Ánh mắt hắn thoáng chút u tối.
“Hôm nay là sinh thần của ta.
“Những tiệc tùng đó đã chán ngán rồi, chỉ muốn ăn bát mì không được sao?”
“Được.”
Có khế ước bán thân trong tay, đừng nói là một bát mì, mười bát ta cũng nấu được.
Ta vào bếp, châm đèn, lấy một muỗng bột trong hũ, trộn nước nhào thành sợi mì dài.
Vừa lúc đó, có đôi tay từ phía sau vòng qua ôm lấy eo ta.
Ta giật bắn cả người.
Khẽ liếc qua thấy đó là Triệu Trạch Kế.
Trên mặt có chút say đỏ, nheo đôi mắt phượng, lười biếng nhìn ta.
“Nấu mì, tiếp tục đi.”
May là trong bếp không có ai, bị người ta thấy thì thành ra cái gì chứ?
Tiểu hầu gia cao quý lần đầu tiên nói một câu hợp tình hợp lý: “Cần giúp không?”
“Biết nhóm lửa không?”
“Không biết.”
“Rửa rau?”
“Chưa từng rửa.”
“Thôi rồi, tiểu hầu gia ngài cứ đợi mà ăn đi.”
Không ngờ, hắn lại ngồi xuống chiếc ghế trước bếp, bắt đầu nhóm lửa một cách đúng điệu.
Không hề kém gì ta.
Hắn liếc nhìn vẻ mặt hơi ngạc nhiên của ta.
Khẽ nhếch môi cười: “Ta cũng từng ở doanh trại, cùng ăn cùng ngủ với các tướng sĩ, nhóm lửa có gì khó?”
Không ngờ, hắn cũng có lúc mang chút hơi thở của thế gian như vậy.
Ta bỏ mì vào nồi, thêm vào hai quả trứng.
“Giảm lửa một chút.”
Triệu Trạch Kế nghe lời làm theo.
Ánh lửa chiếu rọi, ta bất chợt nhớ tới lời của a nương.
Bà và phụ thân ta khi còn trẻ cũng từng có tình cảm chân thành với nhau.
Tiếc rằng thân phận của a nương thấp kém, còn phụ thân lại có chút yếu đuối.
Không thể chống lại áp lực từ mẫu thân của người.
A nương cuối cùng không thể trở thành chính thê của người, chỉ làm một thiếp thấp hèn.
Hằng ngày phải hầu hạ đích mẫu, chịu đòn roi là chuyện thường.
Dù trong khoảnh khắc này, nhìn Triệu Trạch Kế khiến lòng ta gợn sóng, nhưng ta vẫn biết kiềm chế.
Hầu gia của Dũng Nghị Hầu phủ, chung quy không phải người ta có thể mơ tưởng.
Huống chi ta cũng không bận tâm.
Đêm nay, chỉ là đêm cuối cùng.
Ta thầm nhủ trong lòng.
11
Triệu Trạch Kế thong thả ăn mì.
Đến khi bát đã cạn.
Hắn mới ngước lên, khẽ cười: “Rất giống cách nấu của mẫu thân ta.
“A Mãn, từ nay về sau, mỗi năm ngươi đều làm cho ta nhé.”
Ta cúi mặt nhìn mũi, lặng lẽ “ừm” một tiếng.
Sẽ không có từ nay về sau, tasắp rời đi rồi mà.
Quả nhiên là no ấm sinh dâm dật.
Vừa về phòng không bao lâu.
Đôi tay không an phận của hắn lại tìm đến.
Thôi được rồi, chỉ là đêm cuối cùng.
Chuyện bổ củi này, cũng chỉ là chuyện gió đông thắng gió tây mà thôi.
Cần gì phải nghĩ rằng nam nhân chiếm hết lợi, nữ nhân nhất định ở thế yếu?
Sao lại không thể nói rằng chính A Mãn ta đã ngủ với Triệu Trạch Kế?
Nghĩ vậy, trong lòng ta thấy thoải mái hơn nhiều.
“Gọi ta là tỷ tỷ.”
Triệu Trạch Kế trợn mắt: “Ngươi muốn tạo phản?”
Ta liền nắm chặt điểm yếu của hắn.
Hắn “hừ” một tiếng, nhưng không làm gì được ta.
Miễn cưỡng nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tỷ tỷ.”
Xem đi, hắn đúng là cần phải dạy dỗ lại.
Dùng lời của Triệu Trạch Kế mà nói, ta đúng là đắc ý đến mức cái đuôi sắp vểnh lên trời.
Áo mỏng nhẹ nhàng cởi ra, một đêm nến đỏ cháy cạn.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, ta liền rón rén bò dậy, Triệu Trạch Kế bên cạnh nhắm mắt, dáng ngủ bình yên.
Ta mang theo hành lý nhỏ, nhẹ nhàng rời khỏi Tây viện, ở góc tường giữa Tây viện và Đông viện có một lỗ chó.
Ta nghĩ giờ này nếu đi qua cửa lớn của viện, chắc chắn không tránh khỏi bị bọn lính gác hỏi thăm.
Chi bằng lặng lẽ chui ra ngoài, vừa chui ra khỏi lỗ chó, ta định đứng dậy, nhưng bị chặn, trước mắt ta là một đôi giày da bạc.
Triệu Trạch Kế ngồi xổm trước mặt ta, nửa quỳ, khuỷu tay phải đặt trên đầu gối.
Giọng hắn lạnh như tuyết tháng Chạp.
“A Mãn, đây là định đi đâu vậy?”