Ngày hôm đó bà bắt ta quỳ xuống nghe bà nói.
“Ngươi được Trạch ca nhi chọn, đó là phúc của ngươi.
“Hãy an phận thủ thường, chớ vọng tưởng viển vông, ngày sau nếu được nâng lên làm thiếp cũng là số phận của ngươi.”
Ý tứ là bảo ta đừng quyến rũ chủ tử, đừng mơ tưởng tới thân phận chủ mẫu hay quý thiếp gì cả.
Trong lòng ta lại âm thầm đảo mắt khinh bỉ.
Hai bà cháu nhà này đúng là cùng một đức hạnh.
Phúc này, ta hoàn toàn không muốn.
Nếu không vì khế bán thân vẫn còn ở đây, tiền tháng của nha hoàn thông phòng lại cao, ta đã sớm trốn qua lỗ chó rồi.
Huống chi, chức thông phòng này quả thực là một công việc vất vả.
Trăng đã ẩn sau ngọn cây, trong phòng nến đỏ chập chờn.
“Ngươi nói gì? Hửm?”
Triệu Trạch Kế nheo đôi mắt phượng, hỏi ta.
Các quản gia và phu nhân trong phủ nói đúng, nam nhân một khi đã bắt đầu động tình, thật không có chừng mực.
Ngay cả tiểu hầu gia từng mắt cao hơn đỉnh, lạnh lùng thanh khiết cũng không ngoại lệ.
Ta nhìn màn giường đang lay động không ngừng, thầm thở dài trong lòng.
Vì cái chuyện bổ củi này, ta đã năm đêm liền không được ngủ yên giấc.
Thật sự rất nhớ những ngày Triệu Trạch Kế không về phủ.
Ta khẽ cất tiếng: “Ngày tháng còn dài, cứ mãi như thế này… e rằng không tốt cho sức khỏe của tiểu hầu gia.”
“Ngươi nói ta không đủ sức khỏe?”
Ta không có ý đó mà.
“Không, A Mãn không dám.”
“Lật người lại.”
Ta không dám cãi lời hắn, chỉ đành làm theo.
Hắn cắn mạnh một cái lên vai ta.
Hừm, hắn thuộc loài chó sao?
Tức giận khiến ta thêm táo bạo.
“Tiểu hầu gia, nô tì muốn tăng… tiền tháng.”
Không thể làm không công được.
Lời hắn như nghiến qua răng mà bật ra: “Tăng.
“Trong mắt ngươi chỉ có bạc sao? Không còn gì khác sao?”
Khác? Khác là gì?
“Người vì tài mà chết, chim vì ăn mà vong…”
Không nói thì thôi, vừa nói câu này, dường như chọc giận hắn rồi.
“Ngươi thấy chưa đủ mệt? Ta chưa đủ cố gắng sao?”
…
Ngày hôm sau ta tỉnh dậy, đã là giữa trưa.
Theo lẽ thường, nha hoàn thông phòng không thể ngủ chung giường với chủ tử.
Triệu Trạch Kế không quản ta, ta tự nhiên cũng không muốn tự tìm khổ vào thân.
Giường lớn như vậy, chăn đệm phú quý mềm mại, thêm một người như ta cũng chẳng hề chi.
Ta ôm lấy góc chăn, cố gắng mở mắt ra, trông như cải trắng bị sương dập, ủ rũ chẳng còn chút sức sống.
Còn Triệu Trạch Kế thì khác, mặc đồ chỉnh tề, tinh thần sảng khoái, phong thái hiên ngang.
Thật khiến người ta tức chết mà, cùng là một đêm không ngủ, sao lại khác biệt lớn đến thế.
Triệu Trạch Kế liếc nhìn ta với nụ cười không rõ ý.
Bước ra khỏi cửa, chân hắn vừa tới hiên thì dừng lại.
“Đã nói với Lý quản gia rồi, tiền tháng của ngươi sẽ tăng gấp đôi.
“Đồ vật trên bàn kia cũng là của ngươi.”
Lạy trời, đó là chiếc quạt ngọc bích bát bảo, giá trị không nhỏ.
Thế này thì chẳng phải tiền vốn mở tửu quán sắp gom đủ rồi sao?
Ta vui mừng khôn xiết.
06
Từ sau khi biết có thể kiếm được tiền từ tiểu hầu gia.
Ta tự nhiên nhiệt tình hơn hẳn.
Chủ động dâng trà rót nước, gắp thức ăn.
Thỉnh thoảng hắn còn thưởng cho ta vài món đồ nhỏ.
Chỉ có điều mỗi lần hắn muốn chạm vào ta, trong lòng ta lại dâng lên sự phản kháng mạnh mẽ.
Haizz, chuyện bổ củi đó, thực sự là cực hình.
Có lẽ mặt ta đã thể hiện quá rõ ràng, hắn nhìn chằm chằm vào ta.
“Ngươi sợ ta?”
Dưới ánh nến, hàng mi dày của hắn rũ xuống như lông quạ, vẻ mặt thản nhiên, không thể đoán ra là vui hay giận.
Ta đành nói thật: “Có chút đau.”
Hắn ngước mắt, thoáng sững sờ, ta tưởng rằng hắn sẽ mắng ta yếu đuối.
Hoặc như mấy ngày trước, không nói không rằng kéo ta lên giường, khiến ta mệt lả sống dở chết dở.
Không ngờ, hắn chỉ đen mặt, lạnh lùng: “Tắt đèn đi, ngủ.”
Mấy ngày trước hắn luôn như cái lò sưởi, dán sát ta mà ngủ.
Đêm nay, giường rộng lớn, giữa chúng ta có thể nằm thêm hai A Mãn nữa.
Như thế thật tốt, thoải mái, ta cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành.
Giữa đêm bị đánh thức hai lần, Triệu Trạch Kế chẳng hiểu sao lại gọi nước hai lần.
Giọng trầm trầm: “Không cần nóng, phải là nước mát.”
Người này bị sao vậy, trời xuân còn lạnh lẽo, tắm nước lạnh hai lần, không sợ hại thân thể sao.
May là, đã ba ngày liên tiếp hắn không động vào ta, ngày nào hắn cũng đi sớm về muộn, khó mà gặp mặt.
Trong phủ đều đồn rằng ta thất sủng rồi.
Thực ra họ không hiểu, ta chẳng bận tâm chút nào.
Cho đến ngày thứ tư, khi mặt trời lặn ở đằng tây.
Triệu Trạch Kế trở về.
“Gọi A Mãn qua đây.”
07
Ta vén rèm bước vào.
Triệu Trạch Kế hôm nay khác hẳn mọi ngày.
Thay bộ trường bào đen quen thuộc, hắn mặc áo gấm bạc, làm nổi bật gương mặt thanh tú, phong thái phi phàm.
Hắn ngồi trên giường với dáng vẻ vô cùng thoải mái.
“Qua đây.”
Ta thở dài trong lòng.
Đêm nay, lại không tránh khỏi một trận bổ củi.
“Qua đây xem sách.”
“Xem sách?”
Chẳng lẽ là tranh vẽ phòng the?
Kẻ phóng đãng này, tự xem thì được rồi, còn ép ta xem, thật không biết xấu hổ.
Ta cúi đầu lí nhí, lặng lẽ bước qua.
Ơ, thật sự là xem sách, là tập Lạc Chương.
Triệu Trạch Kế ít khi xem sách, nhiều nhất cũng chỉ xem binh thư trong thư phòng.
Từ khi nào lại thích loại sách miêu tả tình cảm nam nữ, phong cảnh chốn phố phường thế này.
“Cái sách vô bổ này, đọc chỉ tốn thời gian của ta.”
Ta biết ngay mà.
Hắn quăng quyển sách đi, tay liền vươn tới.
Nhưng hôm nay hắn rất khác thường.
Động tác dịu dàng hơn hẳn.
Vừa chậm rãi vừa âu yếm, vừa hôn vừa hỏi ta:
“Thế này, được không?
“Thế này thì sao?
“Còn thế này thì?”
Những nụ hôn nhẹ như lông vũ rơi xuống người ta, cộng với gương mặt tuấn tú pha chút tà mị của hắn, ta suýt chút nữa thì động lòng.
“A Mãn, nói gì đi, hửm?”
Ta liền vòng tay ôm cổ hắn.
Hôn hắn một cái.
Đôi mắt hắn lập tức sáng lên, thực ra, ta chỉ thấy hắn lắm lời quá mà thôi.
Bổ củi sớm thì ngủ sớm chẳng phải tốt hơn sao?
Dằn vặt đến nửa đêm, ta bỗng cảm thấy, việc bổ củi này cũng không đến nỗi nào.
Triệu Trạch Kế với gương mặt đẫm mồ hôi, cười đắc ý.
“Xem ra mấy ngày nay ta học cũng không tệ.”
Hả, chuyện này cũng có thể học sao?
“A Mãn có hài lòng không?”
Ta đỏ mặt như tôm luộc, chỉ muốn co mình lại.
Hắn không nhịn được mà tự giễu.
“Chắc ngươi hài lòng rồi nhỉ, đường đường là hầu gia của Dũng Nghị Hầu phủ, phải tìm đủ cách dỗ dành một tiểu nha đầu như ngươi vui vẻ.”
Ồ, chẳng trách mấy hôm nay hắn không tìm đến ta.
Thì ra là đi học… học cái kỹ năng đó sao?
Đúng là đồ háo sắc, thật không biết xấu hổ, má ta càng lúc càng đỏ bừng lên.
“A Mãn, thêm một lần nữa nhé?”
08
Kể từ hôm đó, dường như ta dần dần có thể chấp nhận chuyện bổ củi này.
Thậm chí thấy tiểu hầu gia cũng dễ chịu hơn nhiều.
Dù thường ngày người này mặt lúc nào cũng lạnh tanh, mắt thì nhìn đời cao ngạo.
Nhưng với hạ nhân cũng coi như ôn hòa.
“Dậy sớm thế làm gì?”
Hắn trở mình, kéo ta vào lòng.
“Phòng bếp, cần giúp một tay.”
“Ngươi giờ không phải nha hoàn nhóm lửa nữa, quên rồi à?”
Hôm nay Triệu trù nương định làm cá quế sốt tùng thục, vịt bát bảo, ta muốn học thêm nghề mà.
Nhưng mỗi khi Triệu Trạch Kế ở trong phủ không ra ngoài, ta lại phải ở trong phòng hầu hạ.
Người này thật nhiều yêu sách.
Chốc lát lại khát muốn uống trà, đói thì muốn điểm tâm, tất cả đều nhắm vào ta mà gọi.
Thấy ta mãi không đáp lại.
Hắn thở dài: “Ta có cấm ngươi học đâu?
“Muốn học nghề bếp thì cứ thẳng thắn mà học, đi đi.
“A Mãn, ta chỉ muốn ngươi nói thật với ta thôi.”
Ta khẽ nói: “Thế nếu hầu gia muốn dùng trà thì phải làm sao?”
Hắn liếc ta một cái: “Không có ngươi trong phòng ta thì không xong sao? Ngươi nghĩ mình quan trọng lắm à?”
Lời của Triệu Trạch Kế nghe thì không dễ chịu, nhưng ta hiểu ý, ta nghĩ đến việc làm chút bánh trà mới cho hắn.
Làm món bánh hoa sen vậy, thanh mát, dễ ăn, lần trước hắn bảo cũng tạm được.
Vậy mà đến trưa, hắn lại tự dưng mặt mày cau có.
“Nghén rồi à.”
Bánh hoa sen đặt đó, hắn chẳng đụng đến một miếng.
Thật uổng công ta, giữa trời nắng chang chang, tự mình chèo thuyền đi hái hạt sen, xay thành bột trộn vào bánh, vừa thanh mát vừa giải nhiệt.
Phí mất hơn một canh giờ, thế mà hắn lại chê, ta chẳng thèm chiều hắn, nghĩ bụng không nên lãng phí.
Liền mang một đĩa ra ngoài cửa.
“Tiểu Cố, ngươi ăn đi.”
Tiểu Cố cười ngại ngùng: “Để dành cho Tiểu Xuân.”