Suốt mấy ngày qua, ta suy nghĩ kỹ lưỡng, kẻ mang lòng hận ta sâu sắc, ta chỉ nghĩ đến ba người—Sở Hán Thần, mẫu thân, và tỷ tỷ.
Sở Hán Thần và mẫu thân không có gan, cũng không có khả năng thuê một nhóm người võ công cao cường đến chặn xe hoàng gia.
Kẻ duy nhất có khả năng thực hiện những điều này, chỉ có thể là tỷ tỷ.
Không, chính xác hơn là Thái tử đứng sau tỷ tỷ.
Ngày ta và công chúa được đưa về cung, Thái tử đã kề tai ta và nói rằng hắn muốn ta chết.
Lần này, việc đi đến Hộ Quốc Tự chính là cơ hội hoàn hảo để hắn ra tay.
Kiếp trước, Cố Tòng từng thay Thái tử làm không ít chuyện dơ bẩn, cực nhọc. Nếu Thái tử muốn ra tay với chúng ta, người đầu tiên được giao việc ấy có lẽ là hắn.
Cố Tòng không trả lời ta, chỉ lặng lẽ nhìn đám cá tranh ăn trong hồ: “Đôi lúc ta cảm thấy nữ nhân thật đáng sợ, khi căm hận đến độ muốn tự tay bắt tỷ muội ruột của mình về để hành hạ.”
Ta bất giác kinh ngạc: “Là Kim Dương công chúa! Người muốn bắt Trường Lạc công chúa là Kim Dương công chúa sao?!”
Chương 27
Ta lao đến, giữ chặt vai hắn, hỏi dồn dập: “Là ngươi sắp đặt người hay sao? Hiện giờ công chúa ở đâu? Nàng ra sao rồi?!”
Cố Tòng ngước lên, nhìn ta bằng một mắt duy nhất. Giây phút ấy, ánh mắt ấy bỗng trở nên vô cùng trong trẻo.
“Không phải là ta sắp đặt.” Hắn đáp. “Chỉ là hôm đó, ta tình cờ có mặt khi tỷ tỷ của ngươi và Kim Dương công chúa đến tìm Thái tử.”
“Cả hai người—một người hận ngươi đến xương tủy, một người căm ghét Trường Lạc công chúa đến tận đáy lòng, không biết từ lúc nào lại cấu kết với nhau.”
“Họ nghe tin Trường Lạc công chúa bị đưa đến Hộ Quốc Tự vẫn chưa thỏa mãn, nhất quyết muốn bắt các ngươi về để tự tay hành hạ.”
“Thái tử thấy muội muội và nữ nhân mình yêu thương đều muốn các ngươi chết, hắn cũng đồng ý.”
“Ta đoán sau vụ dịch bệnh lần trước, hắn cũng cảm thấy các ngươi làm chướng mắt, nên mới chấp thuận dễ dàng như vậy.”
“Lẽ ra hắn định giao việc này cho ta, nhưng người ta có thể điều động chỉ có trăm tử sĩ mang gia huy của họ Cố. Nếu lỡ người của ta bỏ mạng hay bị bắt, rất dễ bị truy ra gốc gác, kéo theo cả họ Cố và chính hắn.”
“Vì vậy, Thái tử đã nhờ một trong các hộ vệ của hắn tìm đến những cao thủ giang hồ để làm việc này.”
Nghe xong, toàn thân ta lạnh toát, giọng run rẩy: “Vậy công chúa… công chúa hiện giờ ra sao? Nàng còn sống không?”
Cố Tòng cười nhạt: “Mạng công chúa lớn, đám cao thủ đó trở về tay không. Chúng bảo rằng nửa đường có người đã cứu công chúa đi mất.”
Nghe vậy, ta nhẹ nhõm thở phào, chầm chậm đứng dậy.
Cố Tòng tiếp lời: “Thái tử cũng đang tìm nàng. Hắn lo công chúa sẽ bị Đại Lý Tự tìm thấy trước, tiết lộ điều gì đó bất lợi nên đã âm thầm cử người dò la.”
Lòng ta lại chùng xuống một lần nữa.
Nhưng lúc này, ta còn một việc khác cần hỏi: “Tại sao Cố đại nhân lại muốn hãm hại Trấn Quốc Công và nhi tử của ông ấy? Chẳng phải Thái tử muốn hết sức lôi kéo họ về phe mình sao?”
Ngày ấy, tên người bán thuốc cho ta biết kẻ mua Ô đầu thảo từ Tây Vực chính là Cố Tòng.
Nghĩ đến cái kết cục của hắn trong kiếp trước, ta không sao hiểu nổi tại sao hắn lại làm như vậy.
Cố Tòng lộ vẻ khó hiểu: “Ngươi đang nói gì vậy?”
Ta nhìn thẳng vào hắn, nói: “Vài tháng trước, trong đại doanh của Trấn Quốc Công ở Bắc Cảnh, cha con Trấn Quốc Công phát hiện một kẻ gian tế có ý đồ hãm hại họ. Trên người hắn ta tìm thấy Ô đầu thảo từ Tây Vực.”
“Vài ngày trước, ta tìm đến một thương nhân Tây Vực ở Tây Thị, sai người đánh hắn một trận.”
Cố Tòng cúi đầu trầm tư, dường như đã hiểu ra mọi chuyện.
Hắn ngẩng lên hỏi lại: “Sao ngươi khẳng định người của ta làm? Ai cũng có thể có được Ô đầu thảo, đâu chỉ riêng ta.”
Ta thoáng lúng túng, không biết trả lời thế nào.
Cố Tòng tiếp lời: “Ta chưa từng nghĩ đến việc giết cha con Trấn Quốc Công, cũng chưa từng cài gián điệp vào đại doanh ở Bắc Cảnh. Ta sẽ điều tra rõ việc này.”
Rõ ràng hắn là kẻ giảo hoạt, dẻo miệng, chuyên làm những chuyện khuất tất.
Vậy mà không hiểu sao, lúc này đây, ta lại muốn tin lời hắn.
“Vậy tất cả nhờ vào Cố đại nhân.” Ta cúi mình đáp tạ.
Rời khỏi phủ Thuỵ An Bá, ta rơi vào trạng thái hoang mang. Mặc dù phải tìm được công chúa trước Thái tử, nhưng hiện tại ta hoàn toàn không có manh mối gì, thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu.
Ta không thể công khai thuê người tìm kiếm xung quanh kinh thành. Nếu Thái tử biết ta cũng đang truy tìm công chúa, hắn có khả năng sẽ phái người theo dõi những ai làm việc cho ta. Đến lúc đó, bọn chúng sẽ thừa cơ ra tay, công chúa sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng tạm thời, ta cũng chưa nghĩ ra phương án nào khác.
Đúng lúc ta đang bối rối, người quản lý tiệm gốm đến tìm, báo rằng từ Thanh Châu có gửi đến một bộ tượng Quan Âm.
Ban đầu ta không định đi xem, nhưng người quản lý lại bảo rằng đó là bộ tượng Quan Âm với ba mươi ba tượng, mỗi tượng cao bằng nửa người, tinh xảo vô cùng, là kiệt tác mà các bậc thầy điêu khắc ở Thanh Châu phải mất mười năm mới hoàn thành.
Linh cảm lóe lên trong đầu, ta nghĩ đến một kế hoạch khả thi.
Khi tận mắt nhìn thấy ba mươi ba tượng Quan Âm, ta càng chắc chắn kế hoạch này có thể thành công.
“Ngươi đi giúp ta gửi thiệp mời đến phủ Nam An vương.”
Sau đó, ta tự mình đến gặp thế tử Trấn Quốc Công, mượn ba trăm lượng bạc.
“Ngươi cần bạc làm gì?” Thế tử Trịnh Lâm Viễn hỏi, rồi trao ngân phiếu cho ta.
“Để mở rộng cửa tiệm của ta, đến lúc đó mong Thế tử đến ủng hộ.”
Chương 28
Thái phi Nam An khi nhìn thấy ba mươi ba tượng Quan Âm thì hai mắt sáng rỡ.
Triều đại này Phật pháp thịnh hành, sau khi nhi tử qua đời, thái phi càng thêm thành kính tín ngưỡng. Mỗi năm bà đều dùng rất nhiều tiền của để cúng dường, xây tháp, đúc tượng Phật.
Những tượng Quan Âm này tinh xảo đến lạ kỳ, thần thái từ bi, hiển nhiên khiến Thái phi rất yêu thích.
Bà đầy mong đợi nhìn ta: “Bao nhiêu tiền cho những tượng Quan Âm này? Ta muốn lấy tất cả.”
Ta cung kính đáp: “Khắp kinh thành đều biết tấm lòng thành kính của người, nên từ lâu tiểu nữ đã kính trọng. Ba mươi tượng Quan Âm này, tiểu nữ xin tặng người, không lấy một đồng.”
Thái phi lộ vẻ nghi hoặc, cảnh giác: “Vậy ngươi cần ta làm gì? Ngươi muốn vào phủ Nam An vương làm bạn đọc cho cháu gái ta sao?”
Ta khẽ lắc đầu: “Tiểu nữ chỉ mong người có thể mang ba mươi tượng Quan Âm này đến những ngôi chùa ở các huyện quanh kinh thành, để làm lễ hành hương trong bảy ngày, cho bách tính đều được tắm mình trong Phật quang. Cũng để mọi người biết, trong cửa tiệm của tiểu nữ có những món đồ gốm tinh xảo nhất Đại Tề.”
Thái phi tưởng rằng ta chỉ muốn quảng bá cho cửa tiệm gốm, vui vẻ đồng ý yêu cầu của ta. Bà còn nói sẽ mời một trăm cao tăng từ Đại Tướng Quốc tự cùng hộ tống tụng kinh trong bảy ngày.
Lòng ta phấn khởi vô cùng, liền cúi đầu lạy tạ Thái phi.
Ngày tháng sau đó ta bận rộn đến mức không ngơi tay. Ta bỏ ra số tiền lớn để nhanh chóng trang hoàng lại cửa tiệm, lại mời các tiên sinh kể chuyện ở trà quán, lầu hát để tuyên truyền rộng rãi.
Đến ngày thứ năm của chuyến tuần hành của ba mươi tượng Quan Âm, cửa tiệm của ta khai trương.
Thái phi Nam An sai người gửi lễ mừng. Khách khứa từ trong thành lẫn các huyện xung quanh đến nườm nượp, vì nghe nói trong tiệm còn trưng bày ba tượng Quan Âm nên đều háo hức đến chiêm ngưỡng.
Lòng ta tràn đầy hy vọng, chỉ mong trong đám người này có thể có người đã cứu công chúa ngày ấy.
Ta tặng Thái phi tượng Quan Âm, nhờ bà đưa đi tuần hành khắp các huyện xung quanh kinh thành, cũng là để công chúa có thể nhận ra dấu vết của ta, từ đó mà báo tin.
Ba bức tượng Quan Âm đặt giữa trung tâm cửa tiệm, thần thái tĩnh lặng mà từ bi.
Ta chắp tay trước ngực, trong lòng cầu nguyện Bồ tát phù hộ, mong công chúa có thể nhìn thấy lời mời gọi của ta, sớm ngày báo tin bình an.
“Tránh ra! Tránh ra!”
Bỗng một đám thị vệ mang đao xông vào, đuổi hết khách khứa ra ngoài.
Ta kinh ngạc quay lại, chỉ thấy Kim Dương công chúa cùng tỷ tỷ của ta cùng bước vào tiệm.
Kim Dương công chúa vừa sải bước vào vừa giận dữ quát lớn: “Giang Miểu Vân, ngươi đúng là đồ vong ân bội nghĩa! Muội muội của bản cung lưu lạc bên ngoài, sống chết chưa rõ mà ngươi lại ở đây lo kiếm tiền! Đúng là nữ nhi nhà buôn, chỉ biết đặt lợi lên hàng đầu!”
Những khách hàng đứng ngoài nghe thấy lời này bắt đầu xì xào bàn tán.
“Ta nhớ rồi, ngày trước khi Cửu công chúa phát thuốc, nàng đứng ngay cạnh công chúa.”
“Cửu công chúa cứu mạng gia đình ta, là đại ân nhân của chúng ta đấy!”
“Giờ Cửu công chúa lưu lạc bên ngoài, mà nàng lại ở đây mở tiệm buôn bán. Thật là đồ vong ân bội nghĩa!”
Thấy đám đông đang nghiêng về phía mình, Kim Dương công chúa cười đắc ý: “Hôm nay bản cung sẽ thay trời hành đạo, phá tan cái cửa tiệm này của ngươi! Ra tay đi!”
“Khoan đã!”
Ta lớn tiếng ngăn đám tay sai của Kim Dương công chúa đang lăm le động thủ.
“Ta mở cửa tiệm này hoàn toàn vì muốn tích phúc cho Cửu công chúa. Trong tiệm hầu hết là pháp khí Phật giáo, ta quyên tặng ba mươi ba tượng Quan Âm để tuần hành quanh các huyện ở kinh thành, chỉ mong có thể thông qua việc hoằng dương Phật pháp mà tích phúc cho công chúa.”
“Miểu Vân chỉ là nữ nhi yếu đuối, chẳng có của cải gì nhiều, đây là tất cả những gì ta có thể làm vì Cửu công chúa.”
“Huống chi, thương nhân thì đã sao?”
Ta nhìn Kim Dương công chúa, ánh mắt kiên định: “Chẳng lẽ công chúa đã quên, nhà họ Giang đời đời buôn bán, đã gây dựng cơ nghiệp từ triều trước.”
“Trăm năm trước thiên hạ loạn lạc, tổ tiên nhà họ Giang đã trợ giúp thái tổ Tiên đế với nguồn tài lực khổng lồ, chỉ mong ngày thái bình sớm đến!”
“Trăm năm qua, nếu không có những thương nhân xuôi ngược Bắc Nam, thông suốt chín châu, thì đâu có sự phồn hoa của Đại Tề ngày hôm nay?”
“Chính chiếc áo lụa mỏng mà hôm nay Điện hạ đang mặc, cũng là được dệt nên từ các xưởng của thương nhân Giang Nam đấy.”
“Điện hạ lấy gì mà khinh thường thương nhân?”
Chương 29
Khi Kim Dương công chúa tức giận đến mức không thốt nên lời, tỷ tỷ ta nhẹ nhàng bước lên, kéo tay ta với vẻ dịu dàng.
“Muội muội à, muội là một cô nương chưa xuất giá, giờ mà ra mặt trước đám đông thế này thì còn ra thể thống gì?”
Ta quay đầu nhìn người nữ nhân giả tạo này.
Rõ ràng là nàng ta hận ta đến mức muốn ta chết, thế mà giờ lại bày ra bộ dạng hiền lành, tỏ vẻ lo lắng cho ta, còn định dùng lễ giáo nữ nhi để áp chế ta.
Đã vậy, nàng ta muốn diễn trò thì ta cũng cho nàng ta một cái mũ cao chụp vào.
Ta hất mạnh tay nàng ta ra, nói: “Tỷ tỷ mới vừa gả đi được mấy ngày đã quên gốc rồi sao?”
“Nhà họ Tưởng chúng ta vốn là thương nhân, ra ngoài buôn bán thì có gì không đúng?”