Lúc ấy, vận mệnh chờ đợi ta chỉ là bị mẫu thân ép gả đi.
Thế nhưng lúc này, ta lại không có bất cứ lý do hợp lý nào để được lưu lại.
Khi tuyệt vọng dâng lên, giọng nói của Trịnh Lâm Viễn từ phía sau vang lên.
“Một cuộc hôn nhân tốt? Chưa chắc đâu.”
Ta quay đầu lại, chỉ thấy Trịnh Lâm Viễn bước vào, theo sau là Kim Dương công chúa với gương mặt đầy ngưỡng mộ.
Mẫu thân ta lộ vẻ ngượng ngùng: “Thế tử nói đùa rồi. Phủ An Bình Hầu hiển hách trăm năm, tất nhiên là gia đình rất tốt.”
Trịnh Lâm Viễn vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như thường: “Phủ An Bình Hầu tất nhiên là vọng tộc. Nhưng tiểu công tử của An Bình Hầu lại là kẻ không biết học hành, mê tửu sắc. Vài ngày trước còn đánh nhau ở thanh lâu, nghe nói bị đánh đến hỏng người.”
Lời nói của hắn vang vọng, khiến mọi người, trừ mẫu thân ta, đều sửng sốt.
“Thế tử nói thật sao?” Hoàng hậu nhìn mẫu thân ta một cách không thể tin.
Mẫu thân ta gượng cười đáp: “Thần phụ… thần phụ không biết việc này. Chắc hẳn Thế tử nghe lầm.”
“Ồ? Vậy sao?” Trịnh Lâm Viễn lộ chút khinh miệt. “Hôm qua lão gia của Thẩm phủ còn cùng phụ thân ta bàn về chuyện của tiểu công tử An Bình Hầu, chẳng lẽ phu nhân lại không nghe thấy?”
Mẫu thân không thể nói được thêm lời nào.
Trịnh Lâm Viễn mỉm cười khinh khỉnh: “Ta mới về kinh không lâu đã nghe đồn rằng phu nhân thiên vị trưởng nữ, đối với thứ nữ là Miểu Vân thì luôn khắt khe. Ban đầu ta còn không tin. Hôm nay gặp mới mở rộng tầm mắt.”
Mẫu thân ta ngượng ngùng đáp: “Thế tử… Thế tử nói quá rồi. Trên đời này, có người mẹ nào không thương yêu con mình chứ?”
Trịnh Lâm Viễn không để tâm đến bà nữa, mà quay sang nói với Hoàng hậu: “Nương nương mẫu nghi thiên hạ, lại là đích mẫu của Trường Lạc công chúa.”
“Hiện nay công chúa sống chết chưa rõ, nếu người để cho bạn đọc của công chúa về nhà gả cho một tên ăn chơi không biết liêm sỉ, tàn tật, thì e rằng thanh danh của nương nương sẽ bị tổn hại.”
Cuối cùng, Hoàng hậu không cho phép ta rời cung mà ngược lại, còn trách phạt mẫu thân một trận.
Ra khỏi cung, mẫu thân đi trước, ta lặng lẽ bước theo sau tiễn bà.
Ta thực ra cũng chẳng muốn tiễn, nhưng trong lúc nhiều chuyện phiền toái này, ta không thể để người khác gán cho mình cái danh “bất hiếu”.
Khi chúng ta đến một nơi không có ai qua lại, mẫu thân đột nhiên quay đầu, ánh mắt căm hận nhìn ta: “Sao ngươi không cùng công chúa chết giữa đường luôn cho rồi!”
Chương 25
Bà nói xong liền giận dữ bỏ đi.
Ta phải mất một lúc lâu mới bình ổn lại cơn giận trong lòng, quay người lại thì thấy Trịnh Lâm Viễn đang đứng cách đó không xa, chăm chú nhìn ta.
“Ta chưa từng nghĩ rằng trên đời lại có người mẹ mong con mình chết.” Khuôn mặt hắn nghiêm nghị, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ thương hại và kinh ngạc.
Ta tiến lại gần, cúi đầu hành lễ: “Hôm nay thật cảm tạ Thế tử.”
Hắn không để tâm, chỉ khẽ lắc đầu: “Chỉ là tiện tay giúp đỡ.”
Nhớ lại lần gặp trước khi ta còn trách mắng hắn, trong lòng ta có chút ngại ngùng.
“Trước đây ta đã quá lời.”
Trịnh Lâm Viễn nghiêm mặt: “Những gì ngươi nói không sai. Sau hôm đó, ta đã suy nghĩ rất nhiều, cũng tự nhìn lại bản thân. Là ta quá kiêu ngạo, không nhìn thấy khó khăn của người khác. Khi Trường Lạc công chúa trở về, ta nhất định sẽ xin lỗi nàng một cách nghiêm túc.”
Ta chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, những u sầu tích tụ trong lòng hơn nửa tháng nay bỗng nhiên hé mở một tia sáng.
“Được, khi Điện hạ trở về, ta nhất định sẽ bày tiệc để ngài và Điện hạ cùng vui vẻ.”
Nói chuyện cởi mở với Trịnh Lâm Viễn xong, tâm trạng ta cũng tốt hơn nhiều.
Ta nhớ lại việc hắn xuất hiện ở Phượng Tảo cung hôm nay, bèn hỏi: “Thế tử hôm nay là đến gặp Kim Dương công chúa sao?”
Trịnh Lâm Viễn gật đầu: “Phụ thân muốn ta giữ quan hệ tốt với Kim Dương công chúa.”
Nghĩ đến việc Trường Lạc công chúa từng thầm ngưỡng mộ hắn, ta bèn thử dò hỏi: “Thế… Thế tử có thích Kim Dương công chúa không?”
Trịnh Lâm Viễn nhàn nhạt đáp: “Hôn sự của ta không liên quan đến sở thích cá nhân. Tất cả đều phải đặt lợi ích của phủ Trấn Quốc Công lên hàng đầu.”
Ta hiểu ý hắn, nên không hỏi thêm gì nữa.
Sau đó, ta và hắn chỉ nói vài câu xã giao, rồi Trịnh Lâm Viễn cáo từ ra về.
Trước khi rời đi, hắn nói rằng nếu ta cần giúp đỡ, chỉ cần không ảnh hưởng đến phủ Trấn Quốc Công, ta có thể tìm đến hắn.
Có được lời hứa của hắn, lòng ta thêm vững vàng.
Ta có một dự cảm mơ hồ rằng Trường Lạc công chúa chưa chết, và mọi thứ đang diễn ra theo hướng tốt đẹp hơn.
Đêm đó, Thanh Chi cuối cùng cũng tỉnh lại.
Việc đầu tiên nàng làm sau khi tỉnh là nắm chặt tay ta, nói: “Những kẻ tấn công Điện hạ hôm đó, là nhắm vào ngươi và Điện hạ!”
Thanh Chi kể rằng hôm đó, sau khi bọn họ ra khỏi thành không bao lâu thì gặp phải một nhóm người. Chúng giả dạng làm sơn tặc, thấy đoàn xe của công chúa liền xông tới. Trong lúc giao đấu, bọn chúng xông vào xe và bắt cả nàng lẫn công chúa đi.
Dưới ánh đèn cung vàng vọt, Thanh Chi thẫn thờ kể lại: “Những kẻ đó đưa chúng ta đến một khu rừng ngoài thành mới phát hiện ra ta là cung nữ của Điện hạ, chứ không phải là ngươi. Chúng liền đâm ta hai nhát rồi bỏ lại.”
Ta hỏi: “Thế còn Điện hạ?”
“Điện hạ bị chúng bắt đi rồi.”
Lời của Thanh Chi khiến ta thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì ngày đó công chúa chưa chết, và đến giờ, nàng có lẽ vẫn còn sống!
Ngay sau đó, trong đầu ta đã nảy ra một kế hoạch.
Sau khi định hình trong lòng, ta lại hỏi nàng về một chuyện khác.
“Trước đây vài ngày, cớ sao Điện hạ đột nhiên dùng lời châm chọc ta?”
Thanh Chi nhìn ta với ánh mắt trách móc: “Chẳng phải ngươi đã đem bộ trang sức bạch ngọc mà công chúa tặng đi cầm bán rồi sao?”
“Bộ trang sức bạch ngọc ấy là mẫu công chúa tự tay thiết kế, vì nó mà công chúa hằng ngày đều đến Thượng Cung Cục đấy.”
“Điện hạ ngày nào cũng kể về những điều tốt của ngươi, nói rằng tuy ngân sách eo hẹp nhưng vẫn muốn dành cho ngươi những gì tốt nhất. Từ thuở nhỏ đến giờ, ta chưa thấy công chúa dành nhiều tình cảm cho ai như thế này.”
Nghe xong, ta hoàn toàn sững sờ.
Ta nhớ lại dáng vẻ vui sướng của Trường Lạc công chúa khi đưa cho ta bộ bộ trang sức bạch ngọc ấy. Công chúa như muốn khoe báu vật quý giá cho ta, nhưng lúc đó ta đang bận rộn với việc chuẩn bị cho phủ công chúa, chẳng mảy may để ý. Nghĩ lại, ta nhận ra mình đã bỏ lỡ tình cảm chân thành của công chúa.
Sau đó, ta lại hiểu ra rằng, tất cả những hiểu lầm gần đây đều là hậu quả của hành động vô tâm của mình.
Nếu chính ta đã gây ra hiểu lầm này, vậy đương nhiên ta sẽ tự mình đi tìm nàng về!
Ta nói với Thanh Chi: “Ngày mai ta sẽ rời khỏi hoàng cung một chuyến. Bất kể ai đến hỏi, ngươi cứ bảo rằng ta ra khỏi kinh thành để dọc đường tìm công chúa.”
Chương 26
Hôm sau, ta thuê một cỗ xe ngựa rộng rãi, nổi bật, và thuê thêm vài kẻ lực lưỡng đi theo hộ vệ rồi rời khỏi kinh thành.
Cỗ xe ngựa lăn bánh dọc theo con đường mà công chúa đã đi. Ta ngồi trong xe, tay siết chặt lấy con dao găm.
Đột nhiên, một nhóm người nhảy ra từ bụi cây bên đường, lao thẳng về phía xe của ta.
Những hộ vệ ta thuê không địch nổi bọn chúng, chỉ trong chốc lát đã bị đánh bại.
Ta bị kéo ra khỏi xe ngựa, ném lên lưng ngựa của bọn chúng.
Đúng lúc này, từ đâu xuất hiện hai người mặc đồ đen. Chỉ trong vài chiêu, họ đã đẩy lùi bọn tấn công, giải cứu cho ta.
Sau khi cứu được ta, hai người áo đen ấy không nói lời nào mà chuẩn bị rời đi.
Ta lớn tiếng gọi với theo: “Đưa ta đi gặp chủ nhân của các ngươi.”
Hai người ấy chẳng màng để ý, tiếp tục bước đi. Ta đứng sau lưng họ, cất giọng thách thức: “Nếu các ngươi không dẫn ta đi, ta sẽ tự mình đến phủ Thụy An Bá để gặp Cố Tòng!”
Khi ta gặp Cố Tòng, hắn đang ngồi trong hoa viên cho cá ăn.
Hắn tựa nghiêng người trên ghế, gương mặt lạnh lùng, vẻ kiêu ngạo và dáng vẻ xu nịnh, cầu cạnh thường ngày đều biến mất, trông lại càng thanh tú và đĩnh đạc.
Ta nhớ lúc còn trẻ, hắn nổi tiếng là tài tử trong kinh thành, lại là cháu ruột của Hoàng hậu, được đưa vào Đông Cung làm bạn đọc của Thái tử.
Nhưng sau đó hắn bị bệnh, mù một mắt, từ đó không thể tham gia khoa cử.
Bệ hạ thương tài của hắn và tình nghĩa với Thái tử, nên ban cho hắn tước Thụy An Bá và một chức quan.
Hắn trở thành cánh tay trái của Thái tử, và sau khi Thái tử lên ngôi, hắn cũng trở thành gian thần đắc lực của Thái tử trên triều đình, chuyên bài xích người trung nghĩa.
Cho đến khi kinh thành của Đại Tề thất thủ…
Hoàng đế mang theo các cận thần vội vàng chạy về phương Nam, nhưng hắn lại quyết định ở lại.
Hắn cùng các binh sĩ thủ thành ba tháng, giành thời gian cho không ít bách tính trong kinh thành trốn chạy theo đường thủy về phía Nam.
Nhưng cuối cùng, vẫn là lực lượng mỏng yếu không địch lại được số đông, hắn bị đại quân Bắc Khương phá thành.
Ngày Kinh Sư thất thủ, đầu hắn bị Mạc Thác chém, treo trên tường thành.
Khi thấy ta đến, Cố Tòng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ bình thản hỏi. “Tại sao tiểu thư đoán được là ta sai người cứu ngươi?”
“Ta hiện giờ giữa vòng vây của hùm beo sói, ngay cả mẫu thân ta còn mong ta chết. Giờ đây người duy nhất có chút thiện ý với ta, ngoài Thế tử Trấn Quốc Công, chỉ còn lại ngươi, Cố đại nhân.”
Ngày cung yến hôm ấy, khi ta và Trường Lạc công chúa bị hạ thấp, trở thành trò cười trước mắt mọi người, chỉ có Cố Tòng lén lút nhờ Thanh Chi mang cho ta hai chiếc chăn, giữ lại thể diện.
Dù không hiểu vì sao hắn làm vậy, nhưng nghĩ đến kết cục của hắn ở kiếp trước, ta cảm thấy hắn không có ác ý với ta.
Cố Tòng rải một nắm thức ăn xuống ao cho cá, rồi lạnh nhạt hỏi. “Vậy lần này tiểu thư đến phủ của ta là có việc gì?”
“Ta muốn hỏi, có phải người bắt cóc công chúa là thuộc hạ của Thái tử?”
Hôm ấy, khi trên đường dẫn ra khỏi cung, nghe mẫu thân nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa ta và công chúa chết, ta đã bắt đầu sinh nghi.
Giọng điệu của bà ta lúc đó như thể có điều gì bất trắc xảy ra, phá hỏng một kế hoạch nào đó.
Vì sao bà ta lại chắc chắn rằng công chúa sẽ chết?
Thanh Chi còn kể lại rằng bọn cướp nhắm thẳng vào ta và công chúa.
Dám đụng vào đoàn xe hoàng gia mà còn nhắm mục tiêu rõ ràng như thế, bọn cướp này chắc chắn không phải phường thảo khấu tầm thường.
Nhưng tại sao họ phải bắt cóc công chúa, đồng thời còn cố gắng bắt luôn ta?
Thậm chí, một lần không thành còn dám hành động lần hai.
Ta chỉ là nữ nhi không được sủng ái của nhà họ Tưởng, chỉ là một thị nữ đi theo công chúa. Ai lại có thể hận thù ta đến mức này?