Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI MÌNH Chương 12 SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI MÌNH

Chương 12 SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI MÌNH

12:14 chiều – 11/11/2024

“Hay là hôm nay tỷ đi cùng với Điện hạ, cũng nghĩ giống như Điện hạ, cho rằng thương nhân thấp hèn, rằng mẫu thân của tỷ cũng thấp hèn?”

Câu hỏi của ta khiến tỷ tỷ á khẩu, không nói được lời nào.

Những khách nhân ngoài cửa hàng vốn đang chỉ trỏ về ta, giờ đây liền chuyển sự bàn tán sang Kim Dương công chúa và nàng ta.

Kim Dương công chúa tức đến tím mặt: “Ta thấy ngươi chỉ giỏi dùng lời lẽ trơn tru, cãi lý chày cối! Còn đứng đó làm gì? Đập cho ta!”

Đám thị vệ ồ ạt xông vào, ta lao ra che trước tượng Quan Âm: “Ta xem kẻ nào dám!”

“Giữa ban ngày ban mặt mà các ngươi coi thường vương pháp! Không sợ bị trị tội hay sao?”

Kim Dương công chúa cười lạnh: “Hừ, lời của bổn cung chính là vương pháp!”

“Đập cho ta!”

Thị vệ rút đao, ánh đao bạc loé sáng trên mặt ta.

Ta đứng chắn trước tượng Quan Âm, quét mắt nhìn đám “sói lang” ấy: “Muốn đập ư?”

“Hôm nay trừ phi giết chết ta trước!”

“Giết nó! Có chuyện gì bổn cung sẽ gánh chịu!”

Kim Dương công chúa vừa dứt lời, một tên thị vệ đã vung đao chém xuống.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một viên đá bay tới, nảy thẳng vào lưỡi đao, lực mạnh đến nỗi tay của tên thị vệ cầm đao run rẩy, phải buông lỏng đao.

“Dừng tay!”

Giọng nói của Trịnh Lâm Viễn vang lên, ngăn chặn hành động của đám thị vệ.

Hắn bước nhanh vào trong tiệm, đôi mắt dài và sắc lạnh lướt qua Kim Dương công chúa.

Kim Dương công chúa bất mãn nói: “Trịnh Lâm Viễn! Tại sao ngươi lại giúp con tiện nhân này!”

Trịnh Lâm Viễn bình thản đáp: “Điện hạ, ở dưới chân thiên tử, giết người giữa thanh thiên bạch nhật. Ngài không sợ bị Ngự Sử Đài buộc tội sao?”

“Nếu Ngự Sử Đài buộc tội ngài, Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ cũng sẽ bị thế gian dị nghị.”

“Những hậu quả này, Điện hạ đã nghĩ đến chưa?”

Hắn đứng hiên ngang giữa đám đông, dáng vẻ càng thêm tuấn tú, oai phong.

Ánh mắt của Kim Dương công chúa càng thêm si mê, nhưng một câu nói của tỷ tỷ ta đã khiến cơn giận dữ của công chúa lại đổ dồn về phía ta.

“Hôm nay Thế tử đến cửa hàng của muội muội ta để làm gì?”

Trịnh Lâm Viễn thản nhiên đáp: “Gia mẫu rất sùng tín Phật pháp. Nghe nói Thái phi Nam An vô cùng hài lòng với ba mươi ba bức tượng Quan Âm mà Nhị tiểu thư họ Tưởng dâng tặng, nên hôm nay đặc biệt sai ta đến xem có vật gì thích hợp để dâng Phật không.”

Ta vội vàng nói: “Trong tiệm vừa về một đôi đĩa hoa sen hình bàn tay Phật, có thể dùng để đặt trước tượng Phật cúng dường.”

Ta lấy đôi đĩa hoa sen đưa cho Trịnh Lâm Viễn, hắn xem xong rất hài lòng, sảng khoái trả tiền.

“Hôm nay Tưởng cô nương khai trương, tại hạ xin chúc cô nương làm ăn phát đạt.”

Nói xong hắn liền rời đi.

“Trịnh Lâm Viễn! Chàng đợi ta với!”

Kim Dương công chúa thấy hắn đi liền, cũng vội vàng dẫn theo người đuổi theo, bỏ lại tỷ tỷ của ta đứng trơ trọi tại chỗ.

“Muội muội quả là có bản lĩnh, vậy mà có thể quyến rũ được Thế tử Trấn Quốc Công. Trước đây ở nhà sao ta không nhận ra nhỉ?”

Kim Dương công chúa vừa đi khuất, tỷ tỷ liền bỏ đi vẻ dịu dàng giả tạo, đôi mắt đầy oán độc nhìn ta.

Ta bình tĩnh bước đến gần, thẳng tay tát mạnh vào mặt nàng: “Tỷ tỷ nên cẩn thận lời nói! Vu oan ta vô cớ, cẩn thận ta lên công đường kiện ngươi đấy!”

“Ngươi cứ chờ đấy!” Nàng ta ôm mặt, giận dữ buông lại một câu rồi bỏ đi.

Ta quay sang đám khách trong tiệm, những người vừa chứng kiến toàn bộ sự việc và đang ngẩn ngơ vì kinh ngạc: “Hôm nay tiệm mới khai trương, tất cả mặt hàng đều giảm giá một phần!”

Ta ở lại tiệm chờ suốt cả ngày, không có ai đến tìm ta. Ngược lại, chưởng quầy thu tiền đến nỗi cười không khép miệng.

Nhưng khi nhìn những vị khách dần tản đi, lòng ta bắt đầu dao động, chẳng lẽ kế hoạch của ta chỉ là ảo tưởng sao?

Hoặc có thể, người cứu công chúa cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, và giờ đây công chúa đã gặp nguy hiểm?

Đúng lúc ta đang lo lắng thì bất ngờ cảm giác có một lưỡi dao kề vào lưng.

Chương 30 

“Tưởng lão bản, mời đi một bước.”

Giọng nói của hắn lạnh lùng, dù không quay đầu lại, ta vẫn cảm nhận được sát khí từ phía sau.

Ta liếc nhìn quanh trong tiệm, vẫn còn lác đác vài khách đang lựa chọn đồ gốm, chưởng quầy ở quầy hàng vui vẻ tính toán tiền, không ai để ý đến việc ta bị khống chế.

Ta nhẹ giọng nói: “Xin mời đại hiệp theo ta vào phòng trong.”

Nói rồi, ta chậm rãi đi vào phòng trong, hắn bám sát sau lưng, mũi dao luôn chĩa vào lưng ta.

Vào đến phòng trong, khi ta xoay người lại, mới phát hiện đó là một thiếu niên khôi ngô, tuấn tú.

Áo dài màu xám khoác ngoài là một chiếc áo choàng đen, khuôn mặt dày đặc râu ria.

“Đại hiệp hôm nay tìm ta, chẳng hay có chuyện gì?”

Ta giữ vẻ bình tĩnh nhìn hắn, mũi dao ngắn của hắn vẫn chỉ thẳng vào cổ ta.

Hắn lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội: “A Cửu nhờ ta tìm ngươi, bảo ngươi đến cứu nàng.”

Vừa nhìn thấy, ta liền nhận ra đó là miếng ngọc bội mà Cửu công chúa luôn mang theo bên mình, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

“Thiếu hiệp chính là người hôm ấy đã cứu được điện hạ?”

Chàng thiếu niên không đáp, chỉ lặng lẽ và cảnh giác nhìn ta.

Ta lại hỏi: “Dọc đường tới đây, không ai theo dõi ngươi chứ?” Hắn lắc đầu.

Ta nắm chặt ngọc bội trong tay, vội vàng hỏi: “Công chúa đang ở đâu? Ta sẽ lập tức tìm người đến cứu nàng!”

Ta liền đến phủ Trấn Quốc Công, nhờ Trịnh Lâm Viễn mượn cho ta vài người giỏi võ nghệ.

Hắn không nói thêm một lời, lập tức dẫn theo hai trăm tinh binh cùng ta xuất thành, thẳng hướng Liêu Gia trấn ở ngoài thành mà đi.

Thiếu niên kia suốt dọc đường không nhiều lời, chỉ cưỡi ngựa chạy ở phía trước.

Khi chúng ta đến Liêu Gia trấn thì trời đã tối, nhưng cổng trấn lại sáng rực bởi những hàng đuốc cháy rừng rực.

Hàng chục hắc y sát thủ tay lăm lăm đao, hằm hằm nhìn đám dân làng tay không tấc sắt.

“Các ngươi muốn tìm là ta! Ta sẽ đi theo các ngươi! Xin hãy tha cho những người dân này!”

Qua từng lớp người đông nghịt, ta nghe thấy giọng của Cửu công chúa.

Nhìn về phía xa, chỉ thấy nàng đứng ở hàng đầu, che chắn cho đám dân làng, dưới chân nàng có một người đang nằm bất động.

Chưa kịp để ta phản ứng, thiếu niên kia đã lập tức nhảy khỏi lưng ngựa, rút đao lao thẳng vào đám hắc y nhân.

Trịnh Lâm Viễn thấy vậy cũng vội chỉ huy binh mã xông lên giao chiến.

Trong cơn hỗn loạn, ta vội vàng xuống ngựa, lảo đảo chạy đến chỗ Cửu công chúa.

Nàng gầy đi rất nhiều so với trước, nhưng ánh mắt lại kiên định hơn hẳn.

Ta không biết trong hai tháng qua nàng đã trải qua những gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng còn sống, mọi thứ khác bỗng trở nên không quan trọng nữa.

Thấy ta, mắt nàng liền ngấn lệ, nắm chặt tay ta rồi không kiềm được bật khóc.

Khi đã bình tĩnh lại, nàng cúi xuống đỡ nữ nhân đang nằm dưới chân mình.

Nữ nhân ấy ăn mặc như một nông phụ bình thường, ngực bị đâm một nhát dao chí mạng.

“Đây là bà Lưu, bà ấy đã thay ta mà chết.”

“Yên tâm, hậu sự của bà và việc chăm sóc gia quyến, ta nhất định sẽ lo liệu chu toàn.”

Cuối cùng, đám hắc y nhân bị Trịnh Lâm Viễn và thiếu niên kia hợp lực đánh bại, thậm chí còn bắt sống được hai tên.

Công chúa từ biệt từng người dân Liêu Gia trấn, rồi cùng chúng ta lên đường trở về kinh thành.

Thiếu niên kia định rời đi, nhưng bị công chúa gọi lại: “Diệp Linh Xuyên! Ta đã chăm sóc ngươi bao lâu nay, ân tình này ngươi còn chưa trả cho ta đâu!”

Cuối cùng, hắn cũng theo chúng ta về kinh và tạm ở tại phủ Trấn Quốc Công.

Trong hoàng cung, Cửu công chúa kể lại mọi chuyện mà nàng đã trải qua suốt những ngày qua.

Hóa ra hôm ấy, nàng bị người của Thái tử bắt đi, giữa đường thì được Diệp Linh Xuyên cứu.

Nhưng trong trận chiến, Diệp Linh Xuyên bị thương, nàng đành kéo hắn đi mấy chục dặm đường núi, loanh quanh cuối cùng lưu lạc tới Liêu Gia trấn.

“Diệp Linh Xuyên nói, mấy ngày trước khi còn ở kinh thành, hắn cũng nhiễm phải dịch bệnh, nhờ uống thuốc của ta mà sống sót, nên mới ra tay cứu giúp.”

“Dân Liêu Gia trấn cũng vậy, nhờ có bài thuốc dịch bệnh mà họ được sống, nên khi nghe tin chúng ta bị truy sát, họ đã bất chấp nguy hiểm che giấu chúng ta.”

“Đặc biệt là bà Lưu, ta và Diệp Linh Xuyên đã ở trong nhà bà ấy.”

“Ta—”

Dưới ánh nến, mắt nàng ánh lên những giọt lệ long lanh.

Chương 31

Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ ở bên nàng.

“Ngươi biết không, ta từ nhỏ lớn lên trong cung, những người ta gặp đều có chút kỳ quặc. Họ không bao giờ nói chuyện hay đối xử tử tế một cách chân thành, gặp kẻ được sủng ái thì ra sức nịnh bợ, gặp người thất sủng liền thay ngay một bộ mặt cay nghiệt.”

“Có lẽ, bản thân ta cũng kỳ quặc như họ. Nhưng bà Lưu thì không giống vậy. Bà không đối xử với ta như thế. Ta làm tốt bà sẽ khen, làm không tốt bà cũng từ tốn nói chuyện với ta. Bà đối với ta—”

Cửu công chúa đặt tay lên ngực, nhẹ nhàng nói: “Hai tháng qua, chỗ này của ta luôn ấm áp, nhìn mọi thứ xung quanh đều cảm thấy yên bình.”

Nàng quay đầu lại, ánh mắt đầy vẻ dò hỏi: “Mẫu phi ta mất sớm, ta không biết. Ngươi nói xem, có phải đây chính là tình thương của một người mẹ dành cho con không?”

Tim ta nhói lên, ta ôm chặt lấy nàng vào lòng.

Nàng gào khóc trong vòng tay ta, giống như một đứa trẻ mất đi người mẹ yêu thương.

Lâu sau, nàng ngẩng đầu lên khỏi lòng ta, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ta: “Miểu Vân, ta muốn làm điều gì đó cho bà ấy, cho dân chúng.”

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, nàng đã trưởng thành.

Ta trang nghiêm đáp: “Được, thần nữ nguyện vì điện hạ mà xông pha lửa đạn.”

“Còn có một việc, ta muốn bẩm báo với Điện hạ.”

Ta đứng dậy, trở vào phòng lấy một chiếc hộp, rồi mở ra trước mặt nàng.

Bên trong chính là bộ trang sức bạch ngọc mà nàng đã tặng ta ngày trước.

Đó là vật mà ta đã dùng hai pho tượng Phật trong cửa hàng để chuộc lại từ hiệu cầm đồ.

Ta nhìn nàng nghiêm túc: “Thật ra, bộ trang sức bạch ngọc này, ta rất thích.”

Cửu công chúa sững người, nước mắt lại lăn dài trên má.