Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI MÌNH Chương 13 SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI MÌNH

Chương 13 SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI MÌNH

12:15 chiều – 11/11/2024

“Trước đây ta đã coi nhẹ Điện hạ, những tai họa mà Điện hạ gặp phải, ta cũng có trách nhiệm. Giờ đây, khi Điện hạ đã tin tưởng ta, thì hôm nay, ta sẽ đem toàn bộ những gì ta biết nói rõ với Điện hạ.”

Tối đó, ta kể cho Cửu công chúa nghe tất cả mọi chuyện trong quá khứ của ta.

Bao gồm những gì ta đã trải qua trong kiếp trước và kiếp này.

Trước kia, ta luôn ỷ vào việc mình được sống lại, bề ngoài thì tỏ ra kính cẩn với nàng, nhưng tận sâu trong lòng, ta vẫn luôn có chút coi thường nàng.

Ta cho rằng nàng trẻ con, ngây thơ, không biết đến những khổ cực của nhân gian.

Vì thế ta cứ tự cho mình là đúng, lập kế hoạch cho tương lai của nàng mà chưa bao giờ hỏi xem nàng muốn gì.

Trước khi rời cung, nàng đã cãi nhau với ta, nói rằng ta chỉ coi nàng như một công cụ, lời này ít nhất cũng có phần đúng.

Hai tháng nàng mất tích, mỗi đêm ta đều ngồi bên đèn suy nghĩ rất lâu mới có thể chợp mắt.

Rồi một ngày, ta chợt nhận ra rằng, sự coi thường của ta dành cho nàng cũng chỉ bắt nguồn từ việc ta không muốn tha thứ cho thiếu nữ ngây thơ trong quá khứ của chính mình.

Ta căm ghét sự ngây thơ, dại khờ của mình, ghét việc mình dễ dàng rơi vào bẫy của mẫu thân và tỷ tỷ.

Cho nên ta mới khinh thường sự ngây thơ của công chúa.

Nhưng rõ ràng, ngây thơ và lương thiện cũng là những điều đẹp đẽ, cần được nâng niu, bảo vệ.

Vậy mà ta lại giống như bọn người bỉ ổi kia, định phá hủy nó, ép công chúa phải trở thành một kẻ mưu mô, toan tính, biến nàng thành người giống tỷ tỷ và Thái tử.

Đó chẳng phải cũng là một tội ác hay sao?

Tối hôm ấy, ta rót một chén rượu cho bản thân mình trong quá khứ, rồi để rượu rơi trên ánh trăng trắng tinh khôi.

Ta nói với thiếu nữ bất lực bị tỷ tỷ và mẫu thân hãm hại ở kiếp trước: “Ta tha thứ cho ngươi rồi, cũng tha thứ cho chính ta.”

Giờ đây khi đối mặt với Cửu công chúa, ta cuối cùng cũng buông bỏ những oán hận trong lòng, bình tĩnh nói hết mọi chuyện cho nàng.

Không ngờ nàng nghe xong liền giậm chân, tức giận đi qua đi lại trong phòng.

“Cái tên tiểu nhân Sở Hàn Thần kia kiếp trước lại ức hiếp ngươi như thế! Ngươi yên tâm! Đời này ta nhất định sẽ lột da hắn! Còn cả tỷ tỷ của ngươi và Thái tử nữa! Hai kẻ đó cũng không thể bỏ qua!”

Nhìn dáng vẻ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận của nàng, ta hiếm khi lại cười lớn đến vậy.

Chương 32

Ban đầu Hoàng đế không có quá nhiều biểu hiện khi Cửu công chúa được cứu về cung, chỉ sai người trong cung chăm sóc nàng cẩn thận.

Quan viên Đại Lý Tự ngày đêm thẩm vấn hai kẻ áo đen bị bắt, nhưng ngay khi sắp moi được lời khai từ bọn chúng, cả hai đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.

Cuối cùng, Đại Lý Tự đành phải kết thúc vụ án một cách qua loa với lý do là sơn tặc cướp bóc.

Nghe tin này, ta lập tức đến phủ Thụy An Bá.

“Thủ đoạn của ngài thật cao tay, Giám đại nhân! Tay ngài còn với được vào tận thiên lao của Đại Lý Tự!”

Cố Tông vẫn nhàn nhã cho cá ăn, như thể mạng sống của hai người kia chẳng qua chỉ là hai hạt thức ăn cho cá trong tay hắn.

“Tưởng tiểu thư hà tất phải giận dữ như vậy? Người ngươi đã cứu về rồi. Nhưng nếu hai kẻ đó khai ra, triều cục sẽ lập tức đại loạn.”

“Đừng quên Thái tử vì ai mà bố trí người, đến khi đó ngay cả Tưởng gia nhà ngươi cũng khó mà thoát khỏi liên lụy.”

Ta cười lạnh: “Ta không quan tâm Tưởng gia ra sao. Nhưng Thái tử có thể chỉ vì bị cướp mất công lao mà thuận nước đẩy thuyền phái người đi giết chính muội muội của mình, kẻ lòng dạ hẹp hòi như thế sao có thể làm minh quân trong tương lai!”

Kiếp trước, từ khi Thái tử đăng cơ, triều chính bắt đầu suy tàn.

Hắn một mặt hiếu chiến ham công, mù quáng sai binh đánh Bắc Khương.

Sau mỗi lần thất bại, lại phải cắt thêm đất, bồi thêm tiền, khiến cho dân chúng Đại Tề sống trong cảnh đói khổ, oán hận tràn lan.

Một mặt khác, hắn còn ham mê hưởng lạc, tiêu xài vô độ.

Quốc khố bị hắn làm cạn kiệt, hắn lại ra sức bóc lột dân chúng, những triều thần phản đối thì bị Cố Tòng diệt trừ, còn bách tính trong dân gian ngày càng lầm than.

Chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi, hắn đã hủy hoại cả cơ nghiệp của tổ tông.

Cuối cùng, quốc gia diệt vong, hắn lại như một con chó chạy trốn tán loạn về phương Nam.

Đời này, dù có thế nào, ta cũng không để hắn ngồi lên ngai vàng một lần nữa!

Cố Tòng bình thản đáp: “Ngươi có thể không quan tâm Tưởng gia, nhưng ta không thể không lo lắng cho Cố gia. Cố gia là ngoại tộc của Thái tử, nếu Thái tử sụp đổ, chúng ta chỉ có nước chôn theo.”

Nghĩ đến những gì hắn đã làm ở kiếp trước, lòng ta lạnh lại: “Vậy tức là không thể thương lượng gì sao?”

Cố Tòng không đáp, ta càng thêm phẫn nộ, trong đầu hiện lên cảnh tượng kiếp trước, khi đầu hắn bị treo trên tường thành.

“Cố Tòng, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận vì sự lựa chọn của mình!”

Nói xong, ta xoay người rời đi.

Mấy ngày sau, ta sai những người kể chuyện trong thành phố lan truyền rộng rãi tại các trà quán và lầu hát về chuyện Cửu công chúa đã đứng trước bọn thổ phỉ để bảo vệ dân làng, sẵn sàng lấy thân mình đổi lấy mạng sống cho họ.

Danh tiếng của nàng lại một lần nữa vang dội khắp kinh thành, sự việc ướt áo trong yến tiệc trước đó không còn ai nhắc đến.

Người dân kinh thành khi nhắc đến nàng đều hết lời khen ngợi.

Hôm đó, Cửu công chúa cuối cùng cũng được Hoàng đế triệu vào điện Cần Chính.

Ta theo công chúa vào điện, phát hiện Trịnh Lâm Viễn cũng có mặt.

Hoàng đế trước tiên hỏi Trịnh Lâm Viễn về cảnh tượng hôm ấy khi cứu Cửu công chúa, xác nhận nàng vì dân làng mà nguyện hy sinh mạng sống là sự thật.

Sau đó, ngài quay sang Cửu công chúa: “Cửu nhi, khi ấy con đã nghĩ gì?”

Cửu công chúa cung kính đáp: “Khởi bẩm Phụ hoàng, ngày thường cơm áo của nhi thần đều là do bách tính dâng hiến. Khi họ gặp nguy hiểm, đứng ra bảo vệ họ là bổn phận của nhi thần.”

Hoàng đế nghe xong vô cùng hài lòng, gật đầu: “Hộ Quốc Tự con không cần phải đi nữa. Vài ngày nữa hãy dọn vào phủ công chúa, ta sẽ tăng thêm ba trăm hộ thực ấp cho con!”

“Tạ ơn Phụ hoàng!”

Cửu công chúa sau bao sóng gió vẫn được ở lại kinh thành, những ngày qua công sức của ta cuối cùng cũng không uổng phí.

Rời khỏi Cần Chính điện, ta cùng Cửu công chúa bàn về chuyện dọn vào phủ công chúa.

Khi băng qua ngự hoa viên, bọn ta lại gặp Kim Dương công chúa dẫn theo một đám cung nữ oai vệ đi tới.

Nàng ta nhìn hai chúng ta, cười nhạo: “Ta tưởng ai, hóa ra là ngươi. Khi nào thì lại đến Hộ Quốc Tự nữa vậy?”

Cửu công chúa lạnh lùng đáp: “Phụ hoàng nói ta không cần đi nữa, mấy ngày tới sẽ dọn thẳng vào phủ công chúa.”

Kim Dương công chúa nghe vậy, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc lẫn tức giận, cuối cùng mọi cảm xúc hóa thành sự nghiến răng kèn kẹt.

“Hừ, dọn vào phủ công chúa thì đã sao? Con tiện tì mãi mãi cũng chỉ là con tiện tì! Cái giống sinh ra từ cung nữ ở phòng giặt mãi mãi không thể bước lên đài cao!”

Chương 33

Ta biết Cửu công chúa từ lâu vẫn canh cánh chuyện xuất thân của mình, bèn lo lắng nhìn nàng.

Nhưng lần này, trên mặt nàng không hề lộ ra chút khó chịu hay lúng túng.

Khi ta còn đang tò mò không biết nàng sẽ nói gì tiếp theo, nàng bất ngờ sải bước lớn tới trước, túm lấy tóc Kim Dương công chúa và giáng hai cái tát thật mạnh.

“Đúng vậy, ta là con của một cung nữ ở phòng giặt!”

“Nhưng năm xưa mẫu phi ta ngày đêm vất vả giặt giũ quần áo cho Phụ hoàng và các phi tần trong cung.”

“Không có bà thì làm gì có kẻ nào được vinh hiển như ngươi?!”

“Ngươi, cái đồ không biết cày cấy, không biết lúa thóc, chỉ là phế vật mà dám khinh thường bà sao?!”

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Cửu công chúa đã túm tóc Kim Dương công chúa, chạy như gió tới bên bồn hoa, rồi không nói không rằng, bốc một nắm đất nhét vào miệng nàng ta.

“Ngươi chẳng phải rất thích nói rằng dân đen chỉ là bùn nhơ dơ bẩn sao?!”

“Hôm nay để ngươi nếm thử mùi vị của bùn đất!”

Nàng từng nắm từng nắm bùn nhét vào miệng Kim Dương công chúa.

Đến khi đám cung nữ kịp phản ứng và kéo hai người ra, thì khuôn mặt Kim Dương công chúa đã đầy bùn đất vàng khè.

Nàng ta vừa khóc vừa gào lên: “Ngươi chờ đó! Ta sẽ đi mách Phụ hoàng!”

Ta liền bước lên chắn trước Cửu công chúa, lớn tiếng quát: “Điện hạ! Đám hắc y nhân đến bắt Cửu công chúa hôm ấy đã nói không ít về kẻ đứng sau sai khiến!”

“Điện hạ của ta vì đại cục mới chọn cách bỏ qua không truy cứu!”

“Nếu hôm nay Điện hạ thật sự làm ầm lên trước mặt bệ hạ, thì nhà ta cũng không cần nể mặt nữa đâu!”

Nghe lời ta nói, sắc mặt Kim Dương công chúa lập tức biến sắc, cuối cùng nàng ta đành xấu hổ kéo đám cung nữ lủi thủi trở về cung.

Chờ khi nhóm người ấy đi xa, Cửu công chúa thoáng hiện vẻ lo lắng: “Ta hôm nay có phải lại gây họa rồi không?”

Ta mỉm cười đáp: “Điện hạ làm đúng lắm.”

Nửa tháng sau, ta theo công chúa chuyển đến phủ công chúa.

Ở ngoài cung, mọi chuyện thuận lợi hơn nhiều, ta có thể mỗi ngày đều ghé qua tiệm xem xét.

Nhờ ba mươi ba bức tượng Quan Âm mà ta dâng cho Thái phi Nam An tinh xảo vô cùng, thêm việc công chúa được tìm thấy không lâu sau khi tượng Quan Âm xuất hiện.

Người dân kinh thành truyền tai nhau rằng, chính tượng Quan Âm của tiệm ta đã đưa công chúa trở về.

Vì thế mà đồ gốm trong tiệm ta bán không kịp, chỉ trong hai tháng đã thu lợi nhuận đầy ắp.

Ta lấy một nửa số tiền kiếm được bảo chưởng quầy gửi về Thanh Châu, thưởng cho các thợ gốm trong xưởng.

Nửa còn lại, ta dùng để mua một ngọn núi trà ở Giang Nam.

Cuối năm, chợ biên giới giữa Đại Tề và Bắc Khương sẽ mở lại, kiếp trước khi chợ biên giới mở cửa, người Bắc Khương thích mua nhất là gốm và trà.

Ta mua được núi trà, lại mở một trà quán ở kinh thành, mời đầu bếp giỏi nhất làm các loại trà điểm. Nhờ chất lượng trà và trà điểm thượng hạng, giá cả phải chăng, nên quán rất đông khách.

Ngày khai trương, Trịnh Lâm Viễn có mặt, Cửu công chúa cũng kéo theo Diệp Linh Xuyên đến.

Trước đó không lâu, ta đãi tiệc rượu mời Trịnh Lâm Viễn và Cửu công chúa theo lời hứa. Trong bữa tiệc, Trịnh Lâm Viễn kính rượu xin lỗi Cửu công chúa, nàng thấy hắn thành khẩn nên rộng lượng bỏ qua.

Nhưng lý do công chúa dễ dàng bỏ qua chuyện này thật ra là vì gần đây nàng bận tâm đến một người khác.

Lúc này, nàng đang kéo Diệp Linh Xuyên đi thử từng món trà điểm trước quầy, miệng nở nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời bên ngoài.

Aiz, tuổi trẻ ngây thơ.

“Vị Diệp thiếu hiệp đó, e là sẽ không ở lại kinh thành lâu đâu.”

Giọng Trịnh Lâm Viễn vang lên bên tai, ta quay đầu nhìn hắn: “Thế tử có ý gì?”