“Phù Cừ, ta là Tạ Lâm Sanh….”
Chàng nói rồi liền biến mất, giống như khi chàng xuất hiện vậy, không chút dấu vết hay báo hiệu nào.
Khi Tạ Thúc quay lại, ta ngồi ngây dại tại chỗ, Tạ Thúc không đành lòng, bước lại kéo ta.
Ta nhìn ông, nói:
“Tạ Thúc, chàng nói chàng tên là Tạ Lâm Sanh.”
Trong khoảnh khắc ấy, nước mắt Tạ Thúc tuôn trào, ông nhìn ta đẫm lệ:
“Thiếu phu nhân, ấy là thiếu gia trở về gặp người rồi.”
Trước đây khi nghe ta nói chuyện ma quái, ông còn nghĩ ta là kẻ thần kinh, thậm chí nói sẽ tìm đại phu chữa trị, nhưng bây giờ, Tạ Thúc lại nói là chàng đã trở về gặp ta.
Thật sao?
Tạ Lâm Sanh, thật ra chàng cũng rất đẹp.
13
Tạ Thúc sắp xếp cho ta ở trong phòng mới.
Ta ngồi bên giường, thấy trên bậu cửa sổ có một bức thư. Bức thư được đè bằng một hộp gỗ trầm chạm hoa lê, trong hộp là một chiếc trâm hoa sen.
Ta cầm lấy bức thư, trên đó viết:
“Hoàng hôn quạ lạnh nỗi sầu, bờ liễu xanh mới mượt mà êm ái. Nếu không sầu ly biệt, chẳng tin nhân gian có bạc đầu.
Phù Cừ, đừng buồn, ta vẫn luôn bên cạnh nàng.”
Ta cầm thư, vừa khóc vừa cười.
Ta cài trâm hoa sen lên tóc, cảm giác như chàng đang đứng bên cạnh, khẽ nói:
“Tạ Lâm Sanh, ta rất thích.”
Năm tháng đổi thay, niềm vui mới từng ngày.
Ngoài cửa ánh sáng nhảy múa, bóng hoa bên bàn dần di chuyển. Lại một mùa đông nữa, Tạ phủ tràn đầy sức sống và niềm vui.
Tạ Thúc đã lớn tuổi nhưng vẫn dậy sớm để sắp xếp mọi thứ cho năm mới.
Ta ngồi trong đình, ngắm nhìn tuyết rơi như báo hiệu tin vui, mọi người trên mặt đều rạng rỡ nụ cười.
Ta vừa uống xong chén trà nóng, toàn thân ấm áp, liền cầm bút lặng lẽ viết:
Tạ Lâm Sanh, chúc chàng năm mới vui vẻ.
Ngoại truyện: (Tạ Lâm Sanh)
Ta là con út của Tạ gia ở kinh thành, chết trên chiến trường, nơi đây còn chôn cả gia đình ta.
Nhưng khi vừa mở mắt ra, lại thấy mình đang ở hoàng cung.
Người quỳ gối thành kính trước Phật là Hoàng Thượng.
Ta trôi qua bên cạnh, chỉ nghe thấy ngài nói:
“Cầu trời cao có lòng thương xót, cho Tạ Lâm Sanh một cơ hội được sống lại…”
Phật đứng trước mặt ta, đôi mắt tràn đầy từ bi và minh mẫn.
“Ngài ấy là đế vương trần thế, sở hữu quyền lực tối cao, nhưng vẫn sẵn sàng vì ngươi mà thành tâm cầu nguyện, ngươi có muốn sống lại một lần nữa không?”
Ta nhìn Phật:
“Đa tạ, nhưng ngài ấy là quân, ta là thần, ta không chỉ chết vì ngài ấy mà còn vì bách tính thiên hạ, ta không có gì hối tiếc.”
“Vậy ta ban cho ngươi ba lần có thể hiện thân.”
Phật nói xong thì rời đi.
Ta nhìn Hoàng Thượng quỳ gối dưới đất, thở dài một hơi đầy tiếc nuối rồi cũng rời đi.
Ta muốn về Tạ gia nhìn lại một lần.
Nhưng mà không hiểu tại sao Tạ phủ lúc này đèn đuốc tưng bừng, ta quay một vòng mới biết là đang chuẩn bị hôn sự cho ta.
Gì cơ?!
Cho ta?!
Thành hôn sao?!
Cô nương nhà ai lại đồng ý gả vào đây chứ?
Thế mà Tạ Thúc thực sự đỡ một vị cô nương từ trong kiệu ra, còn dìu thẳng đến từ đường.
Khi đối diện với câu hỏi của nàng, ta bất ngờ làm ngã bài vị của mình, mà cô nương ấy lại không hề sợ hãi, mà ngược lại, nàng rất bình tĩnh dâng hương, cắm lên hết các bài vị trong gia phả nhà họ Tạ.
Tạ Thúc nước mắt lưng tròng bắt đầu khóc, ta đứng bên cạnh sốt ruột không thôi, Tạ Thúc à, người đừng làm tiểu cô nương sợ chứ!
Khi nàng đi ngủ vào buổi tối, ta ngồi đối diện giường nhìn nàng cứ gọi mãi Phồn Cô Cô, ta còn nghĩ nàng không sợ gì cả.
Không ngờ nàng chỉ mạnh miệng nói thế mà thôi!
Thật quá đáng yêu!
Thế nên ta không nhịn được mà hiện thân, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Thê tử của ta mà, ta ôm một cái chắc cũng không sao chứ?
Kết quả lại làm nàng sợ hãi. Liên tiếp mấy ngày liền, nàng có chút thần hồn nát thần tính.
Ta đau lòng nhìn nàng, thề rằng lần sau sẽ nhất định hiện ra trong hình tượng chính trực!
Ngày về thăm nhà, dù nàng không thấy ta, nhưng ta vẫn chỉnh trang cẩn thận.
Khi nàng nhận nhiệm vụ từ Hoàng Thượng, ta muốn đi cùng nàng. Vì thế, ta xuất hiện, còn làm bộ làm tịch làm một bài thơ văn nhã.
Nàng muốn đi, ta liền xếp đầy những cành cây khô xung quanh, chỉ cần nghe thấy tiếng động là liền quay đầu lại để phát hiện ra nàng.
Ta gọi nàng là phu nhân, nhưng nàng không nhận ra, chắc nàng nghĩ ta là người hầu trong phủ.
Nhưng nàng không muốn ta đi cùng.
Thôi được rồi…
Ta liền len lén đi theo bên nàng, nhìn nàng tìm ra những gì liên quan đến ta, phát hiện tên ta, thấy sự hiện diện của ta.
Nàng thật đáng yêu, rõ ràng là có chút sợ hãi, nhưng vì muốn chứng minh Tạ phủ trong sạch một lòng vì quân vì dân mà vẫn luôn kiên cường bỏ qua sự sỡ hãi ban đầu kia!
Nàng còn rất thông minh, còn biết dùng hai tên cướp để kéo Tạ Thúc đi.
Ta đoán nàng ngay lần đầu gặp chúng đã có ý này nên mới không gọi người đến bắt ngay.
Cuối cùng nàng đã không kìm được mà lên tiếng bênh vực ta trước mặt Hoàng Thượng.
Rồi khi nhận thánh chỉ lại tự dưng vỗ mặt mình một cái.
Thật đáng yêu!
Đây là thê tử của ta đấy!
Ta đã chuẩn bị cho nàng một món quà, muốn đợi thời điểm thích hợp để hiện thân gặp nàng lần cuối, nhưng biến cố lại đến quá nhanh.
Là tàn dư của địch quốc, phòng thủ kinh thành vẫn còn quá lỏng lẻo, Tạ Thúc quả thực có phần lơ là.
Ta sợ nàng bị thương nên đẩy nàng đi trước. Nàng thông minh nên nhanh chóng gọi cứu viện đến. Chỉ là vài người đứng cạnh có hơi vướng mắt, Tạ Thúc đúng là không biết quan sát.
Nàng đang khóc vì ta, tim ta như muốn tan nát luôn rồi.
Ta muốn lau nước mắt cho nàng. Ta muốn ở bên nàng cả đời.
Đáng tiếc, ta chỉ có thể nói nàng thật xinh đẹp, cũng chỉ mình ta biết mà thôi.
Phật ơi, có thể cho ta một quyết định khác được không? Ta hối hận rồi…
Ta đặt thư và quà bên cửa sổ, quả nhiên nàng thấy được, còn mỉm cười với ta.
Nàng đeo trâm thật đẹp.
Dù không thể hiện thân ở bên nàng, nhưng như vậy ta vẫn có thể luôn luôn ở bên cạnh nàng.
Chỉ là nàng không thấy ta khiến ta có chút tiếc nuối…
Không sao cả, phu nhân, ta sẽ luôn ở đây.
Ta thấy dưới sự dẫn dắt của nàng, Tạ phủ dần hồi sinh, mọi người đều sống tốt.
Phù Cừ, cảm ơn nàng.
Thấy nàng viết câu thơ ấy, ta cũng muốn bày tỏ nỗi nhớ của mình. Vì vậy, ta ngồi bên nàng khẽ nói—
“Phu nhân, chúc nàng năm mới vui vẻ.”
– Hết –
Nửa tháng sau khi ta qua đời, Hoàng Thượng muốn ban hôn cho ta.
Hả?
Định gả một cô nương yểu điệu đến đây để thủ linh cho thi thể ta sao?
Không, thật ra ta vì trúng độc toàn thân mà thậm chí không thể để lại thi thể.
Bệ hạ, ngài đây là nghiêm túc thật sao?
01
Ta là Tạ Lâm Sanh của Tạ gia ở kinh thành, chết trên chiến trường, và nơi đây chôn cả gia đình ta.
Nhưng khi vừa mở mắt ra, lại phát hiện mình ở trong hoàng cung, nhưng là trong trạng thái linh hồn.
Ta nhìn lại bản thân có chút trong suốt của mình, lẩm bẩm:
“Tử bất ngữ quái lực loạn thần… Ma quỷ à!!”
Ngẩng đầu lên thì thấy vị Phật trước mắt tỏa ra kim quang, nhìn ta với đôi mắt tràn đầy từ bi, rồi lại hướng ánh nhìn về phía người đang quỳ bên dưới.
Người quỳ gối thành kính trước Phật, ta nhận ra, chính là Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ được ba năm.
Chính ngài là người đã giao soái ấn cho ta xuất chinh.
Ta trôi qua bên cạnh ngài, chỉ nghe thấy ngài nói:
“Cầu trời cao có lòng thương xót, cho Tạ Lâm Sanh một cơ hội được sống lại…”
Giọng của Phật vang lên bên tai ta:
“Ngài ấy là đế vương nhân gian, sở hữu quyền lực tối cao nhưng vẫn thành tâm cầu nguyện cho ngươi, chỉ mong ngươi có cơ hội làm lại, Tạ Lâm Sanh, ngươi có muốn không?”
Ta nhìn Hoàng Thượng, rồi lại nhìn Phật:
“Đa tạ, nhưng ngài ấy là quân, ta là thần, ta không chỉ chết vì ngài mà còn vì bách tính thiên hạ, ta không có gì hối tiếc.”
Sống lại một lần nữa có thể tránh được chiến tranh sao?
Quan hệ giữa các quốc gia vốn luôn căng thẳng, dù có quay lại một lần cũng khó ngăn được chiến tranh xảy ra, nếu đã vậy, hiện tại chính là thời điểm yên bình sau khói lửa, để sự an ổn này kéo dài thì tốt hơn nhiều.
“Vậy ta sẽ ban cho ngươi ba lần có thể hiện thân.”
Phật thở dài:
“Nếu ngươi còn tâm nguyện chưa hoàn thành nơi nhân gian… Thôi thì, thuận theo đạo pháp tự nhiên.”
Ta nhìn Hoàng Thượng quỳ mãi không dậy ở đó, thở dài rồi cũng rời đi.
Ta muốn về Tạ phủ xem sao.