Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐỐT TÂM Chương 5 ĐỐT TÂM

Chương 5 ĐỐT TÂM

6:51 sáng – 11/11/2024

10

“Bản cung đã nuôi con trong nhung lụa lớn khôn, chỉ để con vì một nam nhân mà sống chết sao?” Trưởng công chúa giận đến tái mặt.

Thị vệ bên cạnh dễ dàng đoạt lấy con dao găm trong tay quận chúa.

“Thôi Thanh Châu có ý đồ mưu sát bản cung, bắt nàng ta lại!” Trưởng công chúa lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt đầy sát khí.

Ta nhìn bà ta, rút từ thắt lưng ra một thanh đao mềm.

Ánh đao sắc lạnh! Ta đã lao tới trước mặt trưởng công chúa trong chớp mắt! Thân pháp của ta còn nhanh hơn cả đường đao!

Ta túm lấy cổ áo bà ta, giáng hai bạt tai thật mạnh, nghiến răng nói: “Kẻ quyền quý ăn không ngồi rồi! Hôm nay ta sẽ cho bà thấy cơn giận của kẻ hèn mọn, để xác trôi dạt khắp trăm dặm!”

Bị ta đánh đến mặt mũi sưng vù, cây trâm vàng của bà rơi xuống, toàn thân trưởng công chúa run rẩy: “Tiện dân! Tiện dân!”

Ta lại “bốp bốp” thêm hai cái, đánh cho bà ta mặt mày như cái đầu heo.

“Lương Bồi Chi! Đứng lên!” Ta quay đầu hét, “Bảo bọn họ! Hãy ngoan ngoãn thả chúng ta đi, cứu sống Lương lão phu nhân và đưa bà ấy về Thanh Châu nguyên vẹn. Nếu không, ta sẽ lấy đầu trưởng công chúa!”

Trước khi đến đây, ta đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, dẫn trưởng công chúa xông ra ngoài. Cùng lắm là về Thanh Châu rồi cùng cha ta làm cướp. Quang Đầu Lưu từng nói ta có thiên tư, sinh ra là để làm sơn tặc.

Quận chúa Vinh An khóc nức nở, nói: “Lương Bồi Chi, xin lỗi ngươi! Ta thật sự xin lỗi! Nếu biết có ngày hôm nay, dưới gốc cây lê năm ấy, ta đã không nên lại gần ngươi.”

Lương Bồi Chi nghiến răng đứng dậy, nắm tay cô bé khất cái, bước đến bên cạnh ta.

Hắn ta nhìn Quận chúa Vinh An, không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

“Giết chết bọn tiện dân này cho ta!” Trưởng công chúa điên cuồng hét lên.

Nhưng thị vệ của phủ trưởng công chúa không dám động, chỉ có thể cẩn thận mở cửa, để chúng ta đi ra.

Vừa ra khỏi cửa, ta liền nhìn thấy trên cao đầy rẫy binh lính trang bị cung nỏ.

Trên con phố dài, dân chúng đã bị đuổi sạch.

Chỉ cần ta để lộ chút sơ hở, những cung thủ này sẽ lập tức nhắm thẳng vào ta.

Đứng đầu hàng là một người mặc thanh y, khí thế bức người, sau lưng là hàng trăm binh sĩ, nhưng không thể che giấu uy nghi của hắn.

“A Hàn! Cứu ta!” Trưởng công chúa gào lên, giọng đầy ác ý, “Tiện dân, chuẩn bị mà chết dưới vạn mũi tên đi!”

Tiêu Hàn nhìn ta, mỉm cười: “Thôi Thanh Châu, gan của nàng lớn hơn ta tưởng.”

Ta cũng cười đáp: “Dĩ nhiên, dù sao trong triều cũng chỉ có mình ta dám trêu chọc Định Vương thôi.”

Tiêu Hàn, thân vương đệ của Hoàng thượng, là đệ đên của trưởng công chúa.

Quận chúa Vinh An đi tìm ta vì mẹ nàng là trưởng công chúa đương triều, có thể ngang nhiên làm mưa làm gió ở kinh thành.

Nhưng khi Tiêu Hàn xuất hiện, nàng ấy lại giống như một chú chim cút nhỏ, không dám lên tiếng.

Người có thể khiến Quận chúa Vinh An không dám hó hé, trong triều này có được mấy ai?

Ta đã sớm đoán ra thân phận Tiêu Hàn không tầm thường, chắc chắn là vương tộc quý nhân.

Nghe ngóng thêm một chút, ta liền đoán được thân phận thật sự của hắn, nên lúc ở tửu lâu đã từ biệt, không muốn dây dưa với người như hắn.

Không ngờ mới chỉ hai canh giờ không gặp, Tiêu Hàn từ vị hôn phu của ta đã biến thành người muốn vây giết ta.

Quận chúa Vinh An lảo đảo chạy ra, khóc lóc cầu xin: “Cữu cữu, tha cho họ đi, con xin người!”

“A Hàn, còn đôi co gì với nàng ta nữa!” Trưởng công chúa giận dữ nói, “Còn không mau cứu ta!”

Ta đưa tay tát bà ta thêm một cái: “Im đi, giọng bà nghe như quạ kêu, không ai từng nói với bà sao?”

Trưởng công chúa run rẩy như cái sàng. Bà ta càng kích động, ta cũng càng kích động, tay không vững, lưỡi dao để lại một vệt máu trên cổ bà.

Ta thở dài: “Định Vương điện hạ, chầu rượu ta mời ngài không phải là mời suông đâu, trong đó có bỏ ba ngày Đoạn Hồn Tán. Hãy thả chúng ta đi, ta sẽ đưa thuốc giải.”

“Nếu ta không thả thì sao?” Tiêu Hàn nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.

Lương Bồi Chi ho dữ dội, có lẽ hắn ta đau đớn không chịu nổi, nhưng vẫn gắng gượng.

Cô bé khất cái dùng hết sức đỡ lấy hắn ta.

Ta nhìn thẳng vào mắt Tiêu Ly, từng chữ từng câu nói: “Vậy thì ngài sẽ chết.”

Tiêu Hàn cười phá lên! Khuôn mặt hắn thoáng nét đỏ bừng, ánh mắt điên cuồng, giống như bông hoa cuối mùa nở rộ trước khi tàn lụi.

“Thôi Thanh Châu à, Thôi Thanh Châu! Đến bây giờ ta mới hiểu, nàng là kẻ lạnh lùng đến thế này!”

11

Cuối cùng ta vẫn không thể rời đi, Tiêu Hàn bao vây chặt, quyết không lùi bước.

Ta nhận ra từ ánh mắt hắn, rằng hắn chẳng hề quan tâm đến tính mạng của trưởng công chúa.

Tiêu Hàn đang dùng thời gian để tra tấn Lương Bồi Chi.

Hơi thở của Lương Bồi Chi càng lúc càng yếu, cuối cùng ngã quỵ xuống đất.

Cô bé khất cái hoảng hốt hét lên: “Cô nương, công tử phát sốt cao, nếu không chữa trị thì nguy mất!”

“Tiểu Đao, đi đi, đừng lo cho ta.” Lương Bồi Chi yếu ớt nói, “Mạng này vốn đã là của nàng.”

Quận chúa Vinh An lao đến, ôm lấy Lương Bồi Chi, khóc lóc thảm thương.

“Cữu cữu, con xin người, tha cho họ đi!” Quận chúa Vinh An dù yếu đuối nhưng vẫn kiên cường.

Nàng giơ con dao găm lên định đâm vào mình.

Ta nhíu mày, đá văng con dao của nàng.

Chưa đến mức đường cùng như thế này!

“Điện hạ, ta biết ngài không cam lòng vì bị một nữ nhân như ta làm tổn thương danh dự.” Ta nhìn Tiêu Hàn, thẳng thắn nói, “Ngài đưa Lương Bồi Chi rời thành, ta ở lại đây, mặc ngài xử lý.”

Tiêu Hàn chỉ lạnh lùng nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm như đại dương, khiến ta không thể đoán được.

Hắn im lặng một lúc, rồi từng chữ từng câu, nặng nề nói: “Thôi Thanh Châu, những lời ta nói, nàng chưa bao giờ để trong lòng. Những lời nàng nói với ta, nàng cũng chưa từng coi trọng. Nàng thực sự, không có trái tim.”

Ta ngẩn người, đang định hỏi hắn đã từng nói gì.

Đúng lúc ấy, mặt đất rung chuyển, từ đằng xa một đoàn kỵ binh lao đến! Ngay sau đó, một nhóm quân lính đầy sát khí tiến vào con phố dài!

Người dẫn đầu nhảy xuống ngựa, nhìn thấy ta không sao thì thở phào nhẹ nhõm.

“Đa tạ Định Vương hôm nay ra tay cứu giúp, ân tình này, Thôi gia chúng ta sẽ ghi nhớ.”

Ta nhìn rõ mặt người đó, suýt tròn mắt ngạc nhiên.

Người đó quỳ xuống, cất giọng lớn: “Thuộc hạ đến muộn, mong quận chúa thứ tội!”

Người đó vừa quỳ xuống, “rào rào,” hàng vạn binh sĩ cũng đồng loạt quỳ theo!

Từ xa, lá cờ Thôi gia tung bay trong gió.

Còn ta, đứng lặng giữa làn gió, tâm trí rối bời.

Quận chúa? Sao ta lại thành quận chúa?

Trưởng công chúa đột nhiên run rẩy, lúc nào cũng kiêu ngạo là thế, nay lại rơi nước mắt.

“Thì ra là ngươi! Thì ra là ngươi! Ta đã nói, sao ngươi lại giống cái tiện nhân đó đến vậy!”

Bà ta như mất hết lý trí, đẩy ta ra, chạy về phía đám lính.

“Lý Thiết Sơn! Hắn ở đâu? Thôi Vân Tăng ở đâu!” Trưởng công chúa tóc tai bù xù, vừa cười vừa khóc, “Ta tìm hắn nhiều năm như vậy! Nhiều năm rồi!”

Lý Thiết Sơn, người thợ rèn ở tiệm rèn Thanh Châu, Thiết thúc thúc đã nhìn ta lớn lên, hóa ra là tướng của Thôi gia.

Thôi gia, ta đã từng nghe qua. Đại tướng quân Trấn Bắc nổi danh lẫy lừng, là một đại anh hùng, được tiên đế phong làm Trấn Bắc Hầu.

Ta đã đem túi gấm ấy gửi đến phủ Trấn Bắc Hầu ở kinh thành, cứ ngỡ nhà họ Thôi chúng ta có chút quan hệ họ hàng với Trấn Bắc Hầu.

Ai ngờ, hóa ra cha ta chính là Trấn Bắc Hầu…

Ta vô thức nhìn về phía Tiêu Hàn, đầu óc trống rỗng.

Hóa ra, hắn chính là cứu viện mà Thiết thúc thúc điều tới…

Ta vừa nói gì nhỉ? Ta bảo hắn chết sao?

12

Cha ta không phải đồ tể, mà là Trấn Bắc Hầu lẫy lừng danh tiếng.

Còn ta không phải con gái đồ tể, mà là quận chúa do tiên đế sắc phong, có cả phong địa.

Quan trọng hơn cả, Tiêu Hàn quả thật là vị hôn phu của ta.

Truyền thuyết về Trấn Bắc Hầu đã sớm trở thành chuyện kể nơi trà quán tửu lâu, các thầy kể chuyện ở thành Thanh Châu ai cũng thuộc làu làu.

Mười năm trước, Trấn Bắc Hầu và Tướng quân Tu La cùng trấn giữ Bắc Cương, thu phục thành trì, đẩy lùi quân man rợ.

Bảy năm trước, Trấn Bắc Hầu lại cùng Tướng quân Tu La chinh chiến hai năm, đánh bại phản quân gây họa loạn thiên hạ, lập lại hòa bình.

Sau trận chiến đó, Tướng quân Tu La rút lui khỏi triều đình, trở thành Nhiếp chính vương, còn Trấn Bắc Hầu biến mất khỏi kinh thành.

Nhớ lại câu chuyện kỳ tích đó, ta chỉ biết cảm khái. Cha ta, người cha ăn không ngồi rồi làm nghề đồ tể, hóa ra lại là Trấn Bắc Hầu.

Thiết thúc thúc đưa chúng ta trở về phủ Trấn Bắc Hầu, Lương Bồi Chi cùng mẫu thân hắn ta cũng được đưa về để dưỡng thương.

Quận chúa Vinh An ngày nào cũng chạy đến phủ, rồi cuối cùng còn chuyển vào, ngày đêm chăm sóc Lương Bồi Chi.

Ta biết mình đã đắc tội với Định Vương, trong lòng cũng thấy áy náy, ba ngày liền tới phủ vương gia để xin lỗi, nhưng vẫn không được gặp mặt Tiêu Hàn.

Thiết thúc thúc thở dài nói: “Có vẻ lần này Định Vương thật sự giận con rồi, thử hỏi sao con lại đi hạ độc người ta chứ?”

“Đó chẳng qua là để dọa hắn thôi mà.” Ta dứt khoát mở hộp lễ ra, lấy viên kẹo sơn tra bên trong ra nhấm nháp, “Không gặp thì không gặp, chúng ta về thôi.”

Ta vừa định xoay gót thì một tên tiểu đồng từ trong phủ chạy ra, đúng là gã từng đi theo bên cạnh Tiêu Hàn, lúc nào cũng có vẻ như muốn đi tiểu.

Gã trừng mắt nhìn ta, giật lấy hộp lễ, rồi “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Được thôi, ba lần đến, lần nào cũng bị cướp lễ vật, chẳng thấy người đâu.

Định vương phủ nghèo đến mức này sao?

1313

Cha ta viết cho ta một bức thư, ta xem xong chỉ biết thở dài ngẩng đầu nhìn trời.

Cha ta ngắn gọn nhắn nhủ, nếu ta thích Tiêu Hàn thì cứ thành thân với hắn, còn nếu không thích thì cứ bảo hắn từ hôn. Cha ta còn bảo, nếu thích cả Lương Bồi Chi lẫn Tiêu Hàn thì cứ lấy cả hai.

Cha tưởng con gái mình đi gặt lúa chắc? 

Trong mắt Tiêu Hàn, ta đã sớm thành kẻ phụ bạc không ra gì rồi.

Còn về phần Lương Bồi Chi, ta và hắn ta không thể nào có kết cục. Quận chúa Vinh An hễ gặp ta là khóc ròng, ta làm sao nỡ lòng nào mà đối xử tệ với nàng ấy.

Ta nói rõ với Lương Bồi Chi, ân tình năm đó chỉ là ân tình, không cần phải trả bằng cả đời. Nay ta đã là quận chúa có quyền có thế, Vinh An thật lòng với hắn ta, có thể bảo vệ hắn ta, không còn để trưởng công chúa chèn ép nữa.

Ôi thôi, gà bay trứng vỡ, gà bay trứng vỡ rồi, đi một chuyến kinh thành, chẳng thu được vị hôn phu nào.

Nghĩ đến lời tuyên bố hào hùng ở thành Thanh Châu trước khi đi, ta không thể về trong bộ dạng thất bại này!

Cửa chính phủ vương không vào được, đêm tối trăng mờ, ta trèo tường lẻn vào phòng ngủ của Tiêu Hàn.

Hắn mặc một bộ trung y mỏng manh, đang ngồi bên cửa sổ đọc sách.

Ta đẩy cửa sổ, vừa nhảy vào, “soạt” một cái, một thanh kiếm đã kề lên cổ ta.

Tiêu Hàn lạnh lùng nhìn ta nói: “Nàng thật sự nghĩ vương phủ của ta là nơi nàng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”

Ta lập tức đáp: “Ta muốn đến đây! Nhưng không muốn đi đâu!”