Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐỐT TÂM Chương 4 ĐỐT TÂM

Chương 4 ĐỐT TÂM

6:50 sáng – 11/11/2024

Hôm nay Vinh An bại dưới tay ta, trở về ắt sẽ khóc lóc. Trưởng công chúa để an ủi con gái, chắc chắn sẽ ép Lương Bồi Chi phải khuất phục.

“Nàng có thể làm gì?” Tiêu Hàn nhìn ta chăm chú, hỏi, “Dù Vinh An có muốn ép hôn Lương Bồi Chi, nàng có thể làm gì?”

“Tiêu Hàn, dù ta đã làm chuyện hồ đồ khi bệnh, nhưng ta cũng đã thực lòng cứu ngươi.” Ta kính Tiêu Hàn một chén rượu, nghiêm túc nói, “Sau hôm nay, chúng ta không còn gì nợ nhau, mỗi người tự lo lấy thân mình.”

Tiêu Hàn lặng lẽ nhìn ta, đôi mắt màu hổ phách đẹp lạ lùng.

Ánh mắt chăm chú ấy khiến người ta sinh ra ảo giác về một chút tình ý sâu nặng.

Haizz, đúng là người này đẹp thì đẹp thật, chỉ là lòng dạ rất sâu, thân phận lại bí ẩn, không phải hạng dân thường như ta có thể dây dưa.

Sớm kết thúc đi thì tốt, để tránh ngày sau dây dưa quá sâu, khó lòng thoát thân.

Vốn chỉ là thấy sắc nảy lòng, giờ xem ra hắn không phải một thư sinh đơn giản.

Dù sắc đẹp có mê hồn đến đâu, nhưng mạng sống mới là quan trọng. Sau buổi uống rượu này với Tiêu Hàn, coi như từ nay ta và hắn không còn liên quan gì nữa.

Ta trả tiền rồi bước qua bàn bên cạnh.

Mới nãy, những thư sinh ngồi ở bàn đó đã lớn tiếng bàn luận, thật không chịu nổi!

Mỗi người đọc được vài quyển sách liền nghĩ mình có thể bàn luận thế sự.

Họ nói đi nói lại rằng Tướng quân Tu La là nịnh thần của triều đình, chuyên quyền bày mưu, đáng phải diệt trừ!

Nghe mà ta thấy khó chịu! Khó chịu đến mức ta phải can thiệp!

Những thư sinh ở bàn bên cạnh vừa thấy ta, mặt liền đỏ lên.

“Cô nương, có việc gì không?”

“Tướng quân Tu La từ năm mười lăm tuổi đã dẫn quân tử thủ ba thành ở Bắc Cương, dùng ba vạn quân đẩy lùi mười vạn quân man rợ. Ngài ấy là công thần của đất nước, không phải để các ngươi – những kẻ vô công rỗi nghề – bôi nhọ.” Ta cười nhạt, bóp nát chiếc chén rượu trên bàn, “Nếu không có ngài ấy, các ngươi bây giờ đã phải ra chiến trường liều mạng rồi, hiểu chưa?”

Tên thư sinh tức giận đứng bật dậy, mắng lớn: “Hắn lạm dụng quyền lực, chiếm đoạt triều chính, tham vọng ngai vàng, là kẻ cướp quốc! Nếu hắn thực sự trung thành, vì sao không giao lại binh quyền, trả triều đình về tay Hoàng thượng?”

“Đúng vậy! Hắn danh cao vọng trọng, lại hãm hại các bậc chính trực, thâu tóm quyền thế, làm gì xứng là tướng quân!”

“Một người phụ nữ như ngươi biết gì chứ!”

“Ta vì sao lại không biết?” Ta bình tĩnh nhìn họ, giọng nói lạnh lùng, “Mười năm trước, ta bị bắt cóc đến Bắc Cương, chứng kiến trận thảm sát chốn đó.

“Quân man rợ cưỡng bức phụ nữ, tàn sát trẻ nhỏ, giết hại dân lành. Ta từ trong núi thây biển máu mà bò ra, học cách giết người, học cách nhai vỏ cây rễ cây để sống. Chính Tướng quân Tu La đã dẫn quân đánh đuổi quân man rợ, cứu sống chúng ta.”

Lời của ta khiến bọn họ nghẹn họng không nói nên lời, lùi lại từng bước.

Phải rồi, làm sao những thư sinh yếu đuối này có thể tưởng tượng nổi.

Ta chỉ là một nữ nhi, nhưng đã từng giết người!

Một ông lão mặc áo vải nghe ta nói, đột nhiên đập bàn, khóc lớn: “Ta từng gặp qua Tướng quân! Ngài ấy luôn tiên phong xung trận, chẳng ngại sinh tử! Ngài ấy mười lăm tuổi trấn thủ Bắc Cương, mười tám tuổi đại phá phản quân. Nếu năm đó không có ngài ấy, bọn phản quân đã chiếm kinh thành, đâu có cuộc sống tốt đẹp như hôm nay! Giờ đây mới mười năm, các ngươi đã quên hết công lao của ngài ấy rồi!”

“Ngươi nói ngài ấy hãm hại chính trực!” Ta chỉ vào người cầm đầu, chất vấn, “Ngươi có biết kẻ đó để gia tộc chiếm ruộng đất của dân, hiếp đáp dân lành, làm bao việc xấu xa! Chỉ vì hắn nói vài câu với các ngươi, viết vài bài thơ đạo đức giả, tỏ ra như vì nước mà chết, các ngươi liền tin hắn!”

“Ngươi nói ngài ấy quyền mưu xảo trá!” Ta cười lạnh, “Nếu không có ngài ấy giết người quyết đoán, thanh trừng triều chính, thì giờ triều đình đã rơi vào tay các phe phái đấu đá nhau rồi! Triều đình đã trải qua bao cuộc chiến, không có bàn tay sắt của ngài ấy giữ yên giang sơn, các ngươi còn có sách mà đọc sao?”

“Các ngươi, chẳng là cái thá gì!”

Càng nói ta càng tức, trừng mắt nhìn bọn họ: “Ta khát rồi! Mời ta một chén rượu đi!”

Những thư sinh mặt mũi đầy vẻ xấu hổ, lấy một vò rượu đưa cho ta.

Ta lườm một cái: “Được rồi, ăn cơm đi.”

Ta ôm vò rượu rời đi.

Đến nơi không có ai, ta lén nhìn dòng chữ trên vò rượu.

Hay lắm, mấy tên thư sinh cũng biết tiêu tiền, lại còn mua cho ta loại rượu đắt nhất, “Thiên Kim Tiếu.”

Ta liếm một ngụm, hương thơm quả thật rất tuyệt!

“Cô nương!” Một tỳ nữ quen quen kéo lấy ta, lo lắng nói, “Quận chúa bị Trưởng công chúa giam lỏng rồi, nàng ấy bảo ta đi tìm cô nương để cầu cứu!”

Cô tỳ nữ vội vã kể tình hình.

Trưởng công chúa khi biết chuyện Quận chúa Vinh An bại dưới tay ta đã nổi cơn thịnh nộ! Bà quyết ép Lương Bồi Chi phải thành thân với quận chúa, Lương Bồi Chi cự tuyệt đến cùng, liền bị đánh mười gậy ngay tại chỗ.

Quận chúa Vinh An bị trưởng công chúa giam lỏng, và trưởng công chúa còn đe dọa, nếu đêm nay Lương Bồi Chi vẫn không chịu đồng ý hôn sự, bà sẽ giết ta trước, rồi sau đó giết luôn Lương Bồi Chi.

Nghe vậy, ta ngớ người ra, rồi tức giận hỏi: “Sao bà ấy không giết Lương Bồi Chi trước nhỉ?”

Tỳ nữ nghe xong liền òa khóc.

Ta bật cười, xoa đầu nàng: “Đừng khóc, đừng khóc, ta đùa thôi mà.”

Lương Bồi Chi, tất nhiên ta sẽ cứu.

Ta phải khiến trưởng công chúa mất mặt, tức đến nghẹn lời mà chẳng thể làm gì!

09

Trước cổng phủ trưởng công chúa, đám đông dân chúng đang tụ tập náo nhiệt.

Một bé gái chừng năm tuổi, quần áo rách rưới, mặt mày lem luốc, chỉ có đôi mắt là sáng ngời, lanh lợi.

Con bé quỳ dưới đất, khóc đến thấu gan ruột.

“A nương! Người không thể chết được! Cha còn chưa tìm về, nương, mở mắt nhìn con đi!”

Ta thoải mái nằm trên chiếu, khẽ nhéo con bé một cái, bảo nó cách xa tai ta ra.

Không hổ là một tiểu khất cái đã no bụng, khóc mà khí lực dồi dào, suýt làm tai ta điếc mất.

“Nghe bảo Quận chúa Vinh An cướp vị hôn phu của người khác, thật quá đáng!”

“Là Thám Hoa Lương Bồi Chi phải không? Lúc diễu phố ta đã nhìn thấy hắn, quả thực là người tài mạo song toàn.”

“Đúng thế, nghe nói người phụ nữ này ngày đêm giết lợn, cực khổ nuôi Lương Bồi Chi ăn học, còn ở quê sinh cho nhà họ Lương một đứa con gái. Mẹ con hai người một đường tới kinh thành, ai ngờ phủ công chúa lại giam giữ Lương Thám Hoa, không cho người ta đoàn tụ!”

“Còn có công lý không đây! Còn có vương pháp không? Chẳng lẽ kinh thành này, trưởng công chúa muốn che trời cũng được sao?”

Đám đông bàn tán xôn xao, tiếng phẫn nộ nổi lên bốn bề.

“Thả người ra! Thả người ra! Thả người ra!”

Tiếng hô vang như sấm, gần như muốn đổ sập phủ trưởng công chúa.

Ta khẽ hé mắt nhìn ra ngoài, ừm, không tệ, không tệ, chuyện thành rồi, sẽ thưởng thêm bạc cho bọn họ.

Người trong phủ trưởng công chúa rốt cuộc cũng chịu không nổi!

Bọn họ sai thị vệ ra đuổi dân chúng, quản gia cho người kéo ta dậy.

Bé gái liền khóc òa, ôm lấy chân ta hét lên: “Đừng giết nương con! Đừng giết nương con!”

Ta phun ra một ngụm máu, yếu ớt nói: “Là muốn ép ta đến chết mà!”

“Thật là hoang đường!” Trong đám đông có người lao ra, đỡ lấy ta, phẫn nộ nói, “Lương phu nhân, ta là đồng môn của Lương Thám Hoa. Hôm nay, ta nhất định sẽ đòi lại công lý cho nàng.”

“Là Trạng Nguyên công tử!”

“Trạng Nguyên công tử đúng là chính trực!”

Trạng Nguyên công tử đỡ lấy ta, nói: “Ta sẽ đưa phu nhân đến Đại Lý Tự, không tin là không có ai xét xử vụ này.”

Ta yếu ớt liếc nhìn Trạng Nguyên công tử, rồi đứng thẳng dậy.

Quản gia liền dịu giọng: “Lương phu nhân hiểu lầm rồi, công chúa chỉ mời Thám Hoa gia đến phủ làm khách, Lương phu nhân xin mời vào phủ.”

Ta biết, họ muốn đóng cửa để xử lý ta. Ta dĩ nhiên không ngu ngốc mà vào!

Nhưng bọn họ không để ta có cơ hội kháng cự, thị vệ vây chặt chúng ta, đẩy ta cùng cô bé vào trong phủ trưởng công chúa.

Cửa lớn đóng lại, ngăn cách hoàn toàn ánh mắt của mọi người bên ngoài.

Bước vào bên trong, ta thấy sân chính được trang trí hoa lệ, trưởng công chúa đứng giữa sân.

Trưởng công chúa vận trang phục lộng lẫy, trang điểm tinh xảo, ánh mắt sắc bén nhìn ta: “Thôi Thanh Châu, ngươi mới mười tám tuổi, từ đâu lại có một đứa con gái lớn thế này! Những mưu kế tầm thường của chợ búa thế này, ngươi nghĩ có thể qua mặt ta sao?”

Ngay cả tên tuổi và tuổi tác của ta bà cũng biết rõ ràng, xem ra trưởng công chúa đã điều tra kỹ lưỡng.

Thôi thì không cần giả vờ nữa, ta nhìn thẳng vào bà, nói dứt khoát: “Công chúa, ta muốn gặp Lương Bồi Chi.”

“Ngươi dám nói với bản cung như vậy, ngươi là người đầu tiên.” Trưởng công chúa nhìn ta chằm chằm, rồi đột nhiên nói với vẻ chán ghét, “Ánh mắt ngươi, thật giống một người cố nhân của bản cung. Ngươi muốn gặp Lương Bồi Chi, phải không? Người đâu! Đưa hắn ra đây cho ta!”

Lương Bồi Chi bị kéo ra ngoài, mặc một bộ trung y trắng nhuốm máu, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn thấy ta, hắn ta vẫn nở nụ cười: “Tiểu Đao, cuối cùng nàng cũng đến cứu ta.”

Ta cúi xuống, kéo áo Lương Bồi Chi lên xem, thấy chi chít những vết roi.

Loại roi da nhỏ tẩm nước muối này khi đánh lên người có thể đau thấu đến tận xương tủy.

Trưởng công chúa đã hành hạ Lương Bồi Chi suốt một đêm.

“Không xong rồi, thưa công chúa!” Một tỳ nữ vội vàng chạy vào, sợ hãi báo, “Lương lapx phu nhân đã uống thuốc độc tự vẫn, hiện tại đại phu đang cố cứu người.”

Trưởng công chúa nhếch môi khinh bỉ: “Một tiện phụ mà cũng có chút cứng cỏi.”

Ta bình tĩnh đứng đó, nhìn trưởng công chúa cao ngạo mắng nương của Lương Bồi Chi là “tiện phụ.”

“Mẫu thân ta không muốn làm liên lụy ta,” Lương Bồi Chi nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy, “Ngay cả khi chết, bà cũng không muốn ta phản bội nhà họ Thôi.”

Nhìn thấy cảnh đó, cô bé khất cái rút ra một con dao nhỏ, thì thầm nói: “Cô nương, chúng ta có nên cứu người rồi xông ra không?”

Đám thị vệ của phủ trưởng công chúa đã bao vây chặt chúng ta.

“Con nít chơi dao cái gì chứ.” Ta gõ nhẹ lên trán con bé.

“Ngừng tay! Thả họ đi!” Đột nhiên, Quận chúa Vinh An từ đâu lao vào, cầm con dao găm dí vào cổ mình, khóc nức nở, trông như chú nai nhỏ bị săn đuổi.

Nàng nhìn Lương Bồi Chi với ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Nàng biết, kiếp này, nàng và Lương Bồi Chi đã không còn khả năng nào nữa.