Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐỐT TÂM Chương 6 ĐỐT TÂM

Chương 6 ĐỐT TÂM

6:52 sáng – 11/11/2024

Ta cẩn thận tiến lại gần hắn, rồi nói thêm: “Ta suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định đến hỏi ngươi. Tiêu Hàn, ngươi đối với ta có còn chút tình ý nào không? Nếu ngươi không còn ý định với ta, ta sẽ để cha ta đến xin từ hôn. Cha ta bảo rằng ông có chút mặt mũi trước Hoàng thượng, nhất định sẽ từ hôn thành công, không khiến ngươi phải bận tâm.”

Tiêu Hàn đặt kiếm xuống đất, im lặng nhìn ta.

“Ta biết ta đã khiến ngươi đau lòng.” Ta nhẹ giọng nói, “Nhưng việc ta cứu ngươi ở khách điếm là thật, mong muốn thành hôn với ngươi cũng là thật.

“Đến kinh thành, ta nhận ra thân phận ngươi không hề đơn giản, đêm đêm thao thức không ngủ được. Ta muốn cứu Lương Bồi Chi, biết rằng nhất định phải đắc tội trưởng công chúa.

“Ta sợ dính líu đến ngươi sẽ gây họa cho ngươi.”

“Sợ liên lụy ta nên nàng bỏ thuốc ta?” Tiêu Ly cười lạnh, “Thôi Thanh Châu, ta nghe đủ những lời ngon ngọt của nàng rồi! Nàng đoán ra ta là Định Vương, trưởng công chúa là thân tỷ của ta, Thái hậu là mẫu  hậu của ta, nàng sợ gì liên lụy đến ta!”

“Nàng đi đi! Còn dám bước vào vương phủ thêm một lần nữa, ta sẽ lập tức giết nàng!” Tiêu Hàn siết chặt cánh tay ta, đẩy ta ra ngoài.

Ta hoảng hốt, lập tức quay lại ôm lấy hắn, không kìm được mà nói: “Nhưng Thái hậu chán ghét ngươi! Trưởng công chúa ức hiếp ngươi! Họ đối xử với ngươi không tốt! Đó là lý do ta sợ liên lụy ngươi!”

“Nàng…” Tiêu Hàn chấn động, khuôn mặt lộ vẻ khó xử.

“Tiêu Hàn, ngươi nhất định có tình cảm với ta!” Ta ôm chặt lấy hắn không buông, “Nếu không, tại sao diều ta tặng hôm trước, con rối gỗ hôm qua, kẹo sơn tra hôm nay, tất cả đều nằm trên bàn của ngươi! Từ nay về sau, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi! Ta sẽ không để trưởng công chúa và Thái hậu ức hiếp ngươi nữa!”

Ta đã hỏi cha mình xem một quận chúa như ta có bao nhiêu quyền lực.

Cha ta nói, khắp thiên hạ ta đều có thể ngang dọc, trưởng công chúa và Thái hậu không dám đắc tội ta, vì cha ta nắm giữ binh quyền.

Tiêu Hàn dựa vào bàn, bối rối nói: “Thôi Thanh Châu, ta còn có thể tin nàng sao?”

“Ta thề sẽ không bao giờ phụ ngươi! Nếu trái lời, ta, Thôi Thanh Châu, sẽ bị trời đánh!” Ta lấy từ trong túi ra một đôi ngọc bội đồng tâm gia truyền, chân thành nói, “Đây là tín vật đính ước của cha mẹ ta, cha đã đưa cho ta. Ta đưa ngươi một nửa, từ nay về sau, ngươi chính là người của Thôi Thanh Châu ta.”

Tiêu Hàn không chịu nhận, nhưng khi ta đặt nó vào tay hắn, hắn từ từ siết chặt lấy.

Gió thổi qua cửa sổ, hắn khẽ ho vài tiếng.

Ta dỗ dành hắn lên giường ngủ để tránh gió lạnh: “Hôm đó ở khách điếm, đại phu bảo sức khỏe ngươi không tốt, cần được dưỡng thật tốt. Từ nay về sau, ta sẽ chăm sóc ngươi, để ngươi được mạnh khỏe, vui vẻ.”

Tiêu Hàn nằm trên giường, môi mím chặt, chỉ lặng lẽ nhìn ta.

Ta nói nhiều lời ngon ngọt, có lẽ hắn cũng chẳng còn tin nữa.

“Thôi, ngươi ngủ đi.” Ta vỗ nhẹ vào cánh tay hắn, “Ta nên đi rồi, mai sẽ đến thăm ngươi.”

Nhưng Tiêu Hàn giữ tay ta lại, nhích vào trong một chút.

Ta ho khan, nói: “Việc này… có vẻ không ổn cho lắm?”

“Vậy thì đi đi! Ngày mai cũng không cần đến!” Tiêu Hàn xấu hổ tức giận, muốn đuổi ta đi.

Ta vội nằm xuống bên cạnh, ôm chặt lấy hắn: “Ta không đi, mai ta sẽ đến, ngày nào cũng đến!”

14

Thực lòng, ta quả thực có tình cảm với Tiêu Hàn. Hôm đó khi Quận chúa Vinh An đến tìm ta, ta đã cảm nhận được thân phận của hắn không hề tầm thường.

Tửu lâu ly biệt chén rượu kia, cốt ý cắt đứt quan hệ với Tiêu Hàn, chỉ là làm cho tai mắt của trưởng công chúa xem.

Thị nữ của Quận chúa Vinh An đến tìm ta cầu cứu cho Lương Bồi Chi, còn đưa cho ta một phong thư.

Trong thư, Vinh An nói rằng Tiêu Hàn chính là con trai của Thái hậu hiện tại, đệ đệ của trưởng công chúa, là cữu cữu của nàng – Định Vương.

Điều này cũng xác nhận suy đoán của ta, Vinh An muốn ta cầu Tiêu Hàn ra mặt cứu Lương Bồi Chi.

Nhưng ta không thể làm như vậy, toàn triều ai cũng biết thân phận của Định Vương hiện nay khó xử đến nhường nào.

Năm đó, Thái hậu sinh hạ Định Vương liền thất sủng, bị đày vào lãnh cung, khiến Thái hậu cho rằng Định Vương không may mắn, làm liên lụy đến bà.

Sau này, Thái hậu phục sủng sinh ra Hoàng thượng hiện tại, lại sợ Tiêu Hàn tranh đoạt ngai vàng, thậm chí đem hắn chuyển sang dòng họ khác.

Danh nghĩa hắn là Vương gia, nhưng thực chất sống không dễ dàng gì. Thái hậu ghét bỏ hắn, trưởng công chúa lại càng khinh thường hắn hơn.

Nếu Tiêu Hàn vì ta mà đối đầu với trưởng công chúa, e rằng ngôi vương này cũng khó giữ, ta không muốn liên lụy hắn.

Ai, dù rằng hôm đó chỉ là diễn trò, ta vẫn khiến Tiêu Hàn đau lòng đến thấu tâm can.

Ta viết thư cho cha ta, kể lể một hồi về chuyện của Tiêu Hàn.

“Cha , Thái hậu muốn triệu con vào cung, không biết có phải là Hồng Môn Yến hay không.

“Cha, hiện giờ lòng con đã sắt đá muốn cùng Tiêu Ly bên nhau, sau này chắc chắn sẽ đối đầu với Thái hậu và trưởng công chúa. Những chuyện bọn họ bắt nạt Tiêu Hàn, con đều phải đòi lại hết!

“Cha, cha thật không lừa con chứ, con đã nghe lời cha mà dám bước ngang dọc rồi đó.

“Cha, Thiết Thúc nói ngày hôm đó cứu Tiêu Hàn ở khách điếm chính là bằng hữu của cha – Thần y Tiết Xuyên. Cha có thể mời ông ấy tới kinh thành, giúp Tiêu Hàn xem lại thân thể không? Hắn thân thể yếu đuối, từ nhỏ không có cha thương, không có mẹ yêu, thật đáng thương!”

Ta nói một đống, cha chỉ trả lời ta một câu.

“Không ai đáng thương bằng cha con! Sinh ra một nữ nhi ngốc! Bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền!”

???, không biết ông ấy giận gì mà lại mắng ta ngốc! Hay là ông ấy cho rằng ta có Tiêu Hàn rồi nên không muốn quay về  thành Thanh Châu.

Đợi ta cùng Tiêu Hàn thành thân, chúng ta nhất định sẽ quay về thành Thanh Châu, ta đã nói rõ với Tiêu Hàn rồi.

Chỉ là Tiêu Hàn trước kia bị ta làm tổn thương sâu đậm, mãi không chịu đáp ứng chuyện thành thân, khiến ta đêm đêm phải leo tường.

Thái hậu tổ chức yến hội thưởng hoa trong cung, mời công tử tiểu thư khắp kinh thành.

Vinh An khẽ bảo ta rằng, các tiểu thư trong kinh thành yêu mến cữu cữu của nàng, không phải một ngàn cũng là tám trăm người.

Trong số đó có một vị đường nữ của Thái hậu, một lòng muốn gả cho Tiêu Hàn, dặn ta phải cẩn thận.

Tiêu Hàn thân thể không tốt, đêm qua lại trằn trọc không yên, chúng ta ra ngoài muộn một chút.

Đến khi vào cung, Thái hậu đã nổi giận.

Bà có diện mạo rất giống trưởng công chúa, vẻ mặt kiêu căng, tức giận mắng: “Sao, bây giờ bản cung cũng không thể gọi ngươi đến được rồi sao! Yến hội thưởng hoa của bản cung, ngươi dám chậm trễ như vậy!”

Ta nắm lấy tay Tiêu Hàn, có lẽ lòng hắn đã nguội lạnh, bàn tay cũng lạnh lẽo.

“Thái hậu xin nhẹ giọng, phu quân của ta thân thể yếu nhược, nước miếng của người phun lên người chàng, chẳng phải sẽ làm tổn thương chàng sao?” Ta mỉm cười đáp.

Thái hậu trừng mắt nhìn ta: “Nô tỳ nhà nào mà không biết quy củ thế này! Người đâu, đánh cho ta!”

Thái hậu làm vậy là để xả giận thay cho trưởng công chúa! Dù gì ta cũng từng đánh trưởng công chúa gãy hai cái răng, suốt hai tháng không thể ra ngoài.

“Dừng tay! Mẫu hậu!” Một giọng nói non nớt vang lên, ta thấy một vạt áo vàng rực phấp phới trong gió lao tới.

Khi người đó đến gần, ta gần như tròn mắt kinh ngạc: “Sư đệ!”

Yến hội thưởng hoa tốt đẹp, lại trở thành đại hội nhận thân.

Hoàng đế hiện tại, lại là sư đệ của ta! Hằng năm nó đều có vài tháng quay về thành Thanh Châu, học cách mổ heo từ cha ta.

Năm thứ hai trở về thành Thanh Châu, Tiêu Hàn mở một tư thục dạy học, ta dạy võ cho bọn trẻ, ngày tháng trôi qua an lành, vui vẻ.

Ta từ nhỏ lớn lên ở thành Thanh Châu, bạn bè đông đúc, cách vài ngày lại ra ngoài chơi.

Có lần về nhà muộn, ta thấy Tiêu Hàn ngồi dưới giàn nho, lặng lẽ nhìn đàn cá nhỏ trong bể nước.

Tiêu Hàn mặc áo bào trắng như trăng, trông thật cô độc.

Ta bỗng thấy đau lòng, tiến đến ôm lấy hắn.

Tiêu Hàn theo ta rời xa quê hương, đến thành Thanh Châu, nơi này hắn không có lấy một người bạn, sống một cuộc đời cô độc biết bao.

Mỗi ngày cha ra còn bắt hắn đánh cờ, luyện võ dưỡng thân, Tiêu Hàn chưa bao giờ kháng cự mà luôn nhẫn nhịn chịu đựng.

“Thật xin lỗi, là ta đã không để tâm đến chàng,” ta hổ thẹn nói, “từ nay về sau, ta sẽ đưa chàng theo bên mình đi khắp nơi, được không?”

“Nàng sẽ không thấy phiền sao?” Tiêu Hàn nắm lấy tay ta, khẽ hỏi, “Thôi Thanh Châu, nàng ở bên cạnh ta mỗi ngày, làm mọi thứ chiều theo ý ta, liệu có phiền chán không?”

“Sao có thể chứ, ngày mai ta sẽ đưa chàng đi gặp các bằng hữu của ta.” Ta ôm lấy hắn, mơ màng nói, “Ta đã uống rượu hoa quế, chàng nếm thử xem, thơm không?”

Ban đầu chỉ định nếm thử một chút, nhưng cuối cùng lại không thể dừng lại.

Tiêu Hàn giữ chặt ta trên giàn nho, nhẹ nhàng cắn lên môi ta, ép buộc ta, “Thôi Thanh Châu, nói rằng nàng sẽ yêu ta cả đời.”

Ta bị hắn làm đến mức rơi nước mắt, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, không dám buông tay, lặp đi lặp lại lời yêu.

Ngoại truyện của Tiêu Hàn

Năm ta sinh ra, mẫu phi ta đã là Hiền phi cao quý.

Ta có một tỷ tỷ, mẫu phi ta mong ngóng ngày đêm, chỉ mong sinh được một vị hoàng tử.

Đáng tiếc, ta là một hoàng tử, nhưng lại là một hoàng tử không may.

Đêm ta chào đời, sấm chớp ầm ầm, mưa bão liên miên.

Mụ đỡ chỉ nhìn ta một cái, đã sợ hãi đến ngất xỉu.

Phụ hoàng bế ta lên, suýt chút nữa đã ném ta xuống đất, gọi ta là yêu nghiệt!

Trên mặt ta đầy những vết máu đỏ, dung nhan tựa như tu la, trông vô cùng đáng sợ.

Phụ hoàng giận dữ đày mẫu phi ta vào lãnh cung, mẫu thân ta oán hận ta đến tột cùng, nhiều lần muốn bóp chết ta.

Vẫn là ma ma trong lãnh cung thấy ta đáng thương, cứu sống ta.

Mẫu phi từ Hiền phi trở thành phi tần bị ruồng bỏ, còn ta thì lớn lên gian nan trong lãnh cung.

Có khi có cơm ăn, phần lớn thời gian là không có.

Ta đói quá đành phải bắt chim sẻ, bắt châu chấu để ăn.

Mẫu phi thấy vậy, chửi ta là yêu nghiệt, bắt ta quỳ trên những mảnh bát vỡ, không cho ta ngủ.

Khi bà không vui lại cầm roi quất ta, nói ta đã hại bà.