Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐỐT TÂM Chương 7 ĐỐT TÂM

Chương 7 ĐỐT TÂM

6:53 sáng – 11/11/2024

Mẫu phi nhìn không chịu nổi diện mạo của ta, đã làm cho ta một chiếc mặt nạ tu la để ta đeo vào.

Ngày ngày ta mang mặt nạ ấy, ai thấy ta cũng đều sợ hãi mà tránh xa.

Mùa đông, ta không có áo bông để mặc, phải chặt cây trong lãnh cung làm củi đốt, suốt ngày lạnh đến mức không ra khỏi cửa được.

Bên ngoài, mọi người đều đàm tiếu về ta, nói rằng ta là yêu nghiệt trời giáng, không thể chịu nổi ánh sáng.

Càng bị họ mắng chửi, mẫu phi ta càng vui sướng.

Để nhận được ân sủng của mẫu phi, cung nữ và thái giám trong lãnh cung thay nhau tìm cách hành hạ ta.

Ban đầu, ta cảm thấy đau đớn, muốn chết, nhưng về sau cũng trở nên tê liệt.

Cứ thế, ta cô độc mà lớn lên đến sáu tuổi, khi gặp được vị thị vệ trong cung là Thôi Vân Chinh.

Năm ấy, Thôi Vân Chinh mười chín tuổi, từ bỏ văn mà theo võ, khiến gia tộc phẫn nộ.

Vào cung, ông không nhận được một chức vụ chính đáng, chỉ có thể trông coi lãnh cung.

Ông nói: “Triều đình trọng văn khinh võ, sớm muộn gì cũng bị đám man di ở Bắc Cương đánh chiếm.”

Thôi Vân Chinh dạy ta đọc sách, viết chữ, học võ.

Mẫu phi ta là người cực kỳ thủ đoạn, năm ta tám tuổi bà lại được sủng ái lần nữa, và có một đệ đệ.

Từ đó về sau, ta trở thành lá chắn cho đệ đệ.

Lần đầu tiên mẫu phi muốn ta chết là để lật đổ Thục phi.

Ta suýt chết đuối trong hồ, Thục phi phải gánh tội danh mưu hại hoàng tử và bị mẫu phi ta đánh bại.

Hai năm sau, phụ hoàng băng hà, đệ đệ hai tuổi của ta trở thành hoàng đế, mẫu phi ta trở thành Thái hậu.

Triều đình mờ ám, thiên hạ rối ren, dân chúng lầm than.

Khi ấy, Thôi Vân Chinh đã lập được vài chiến công, đáng tiếc là trong khi ông cầm quân bên ngoài, vợ ông lại mất mạng trong cuộc tranh đấu trong phủ.

Thôi Vân Chinh giết hơn mười người, rồi đưa duy nhất một nữ nhi của mình về ẩn cư tại thành Thanh Châu.

Con gái ông tên là Thôi Thanh Châu, lúc tiên hoàng còn tại vị, vì muốn thu phục Thôi Vân Chinh, nên đã ban hôn cho chúng ta.

Khi đó, ta chỉ thấy thật buồn cười, Thôi Thanh Châu mới là một đứa bé một tuổi, lại đã đính hôn với ta.

Không ai để tâm đến thánh chỉ ấy, bởi tiên hoàng đã làm không ít việc hồ đồ.

Khi ta mười lăm tuổi, quân Man di ở Bắc Cương tấn công và chiếm ba thành ở phương Bắc.

Thái hậu muốn ép Thôi Vân Chinh giao nộp binh quyền, liền phái người bắt Thôi Thanh Châu tới Bắc Cương.

Lúc ấy, Thôi Vân Chinh giận đến mức suýt tạo phản, ta cầu xin Thái hậu trao binh phù để ta xuất chinh đến Bắc Cương.

Thái hậu đồng ý, nhưng thân phận của ta không phải là hoàng tử, mà chỉ là một kẻ vô danh.

Ta biết bà ta sợ điều gì, sợ rằng ta một ngày nào đó sẽ nắm giữ binh quyền và soán ngôi.

Ta từ bỏ thân phận hoàng tử, ngày đêm không nghỉ mang quân tiến đến Bắc Cương, cuối cùng cũng tìm thấy Thôi Thanh Châu.

Khi đó, Thôi Thanh Châu mới tám tuổi.

Nàng toàn thân bê bết máu nằm trong đống xác người, dung mạo cũ đã không thể nhận ra.

Ta ôm nàng ra ngoài, nhìn dáng vẻ lặng lẽ không nói một lời của nàng, sợ rằng nàng đã bị kinh hãi đến ngây dại.

Nhiều đứa trẻ thấy máu đều trở nên ngây ngốc.

Thôi Thanh Châu nắm chặt một con dao nhỏ trong tay, thì thầm: “Ta đã giết người đó, cha ta dạy ta kỹ năng mổ heo, ta đã dùng hết.”

Đôi mắt nàng sáng tựa sao trời, hơi ấm từ thân thể nàng rực rỡ như mặt trời.

Con gái của Thôi Vân Chinh, quả nhiên không giống người thường.

Thôi Vân Chinh bị Thái hậu chọc giận đến mức lửa giận bùng cháy, quyết tâm phò trợ ta, đối đầu với Thái hậu.

Ngoại truyện của Tiêu Hàn

Từ đó về sau, ta trở thành Tu La tướng quân oai phong lẫm liệt của hoàng triều, từng bước từng bước bào mòn thế lực của Thái hậu.

Sau khi bình định thiên hạ, Thôi Vân Chinh yên vị ở thành Thanh Châu, không chịu gặp lại ta. Còn ta, trở thành Nhiếp Chính Vương.

Ta trở thành Nhiếp Chính Vương mà ai ai cũng khiếp sợ, ngồi trong đêm lạnh lẽo, phóng tầm mắt nhìn xuống kinh thành, chỉ cảm thấy trống trải trong lòng.

Thần y Tiết Xuyên đã chữa khỏi mặt ta, giúp ta tháo chiếc mặt nạ xuống.

Thái hậu vì lấy lòng ta, phong cho ta danh hiệu Định Vương.

Khi ta đeo mặt nạ, là Tu La tướng quân giết người vô số, là Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã.

Nhưng nây giờ khi ở bên nàng: ăn cơm, uống thuốc, việc gì nàng cũng phải dỗ dành ta.

Ta chê thuốc đắng, nàng liền bón cho ta từng ngụm một.

Ta ăn không nổi cơm, nàng tự tay xuống bếp.

Những chuyện này lọt đến tai Thôi Vân Chinh, ông viết thư chửi mắng ta xảo trá.

Ta bảo với Thanh Châu rằng Thôi Vân Chinh không đồng ý cho chúng ta bên nhau.

Thanh Châu liền lập tức đưa ta quay về thành Thanh Châu, gặp Thôi Vân Chinh.

Ngoại truyện của Tiêu Hàn

Chúng ta thành thân, ngày tháng trôi qua rất êm ấm, Thanh Châu sợ ta buồn, nên cùng ta mở một tư thục.

Ta dạy trẻ đọc sách, nàng dạy chúng tập quyền, luyện võ.

Thật ra, ta không thích đám trẻ đó, thấy chúng ồn ào, càng ghét chúng chiếm mất thời gian riêng của chúng ta.

Nhưng vì Thanh Châu muốn ta có cuộc sống sôi nổi ở đây, nên ta chiều theo ý nàng.

Những ngày nghỉ, ta không thích ra ngoài, thường ở nhà đọc sách.

Trước mười lăm tuổi ta sống ẩn dật trong cung, đã từ lâu không biết giao tiếp với người khác ra sao.

Sau này, ta ra trận chinh chiến, lại càng ít nói.

Thanh Châu thích náo nhiệt, ăn sáng xong thường ra ngoài vui chơi.

Đôi khi trời nóng, nàng cũng ngại ra khỏi nhà.

Nàng mặc chiếc áo mỏng, nằm trên ghế đu đưa, phe phẩy quạt, chăm chú đọc những cuốn truyện ái tình.

Đọc một lúc, nàng lại trở nên không ngoan ngoãn.

Giật lấy quyển sách trong tay ta, trêu chọc khiến ta mồ hôi đầm đìa.

Khi trời mát sau cơn mưa, nàng cùng ta đi du hồ.

Ở thành Thanh Châu có một hồ sen, nước trong vắt.

Ta ngồi trên thuyền, uống rượu đọc sách, Thanh Châu bơi lội trong hồ.

Dù ta đọc sách, nhưng vẫn chú ý đến nàng mọi lúc. Có lần nàng bất động, khiến ta hoảng sợ gọi lớn tên nàng.

Thanh Châu bám vào mép thuyền, giơ một đóa sen lên, ló đầu ra, kéo lấy cổ áo ta và hôn.

Miệng nàng ngọt ngào lạ thường, thoang thoảng hương thơm thanh khiết của hoa sen.

Ta ôm lấy nàng, kéo nàng vào khoang thuyền.

Mùa đông đầu tiên sau khi thành thân, đêm trước ta uống thuốc nên ngủ sâu, sáng hôm sau tỉnh dậy thì bên cạnh đã vắng bóng người.

Trong chăn không còn hơi ấm của Thanh Châu, từ lâu đã lạnh ngắt.

Ta nằm đó, nhìn chỗ trống bên cạnh, lòng đầy bất an.

Ta trần chân chạy ra ngoài, mặt trời chỉ mới ló dạng lạnh lẽo, bên ngoài vừa hửng sáng.

Thanh Châu khoác áo choàng lớn, đang nặn người tuyết, một người là nàng, một người là ta, thân mật dựa vào nhau.

Nàng nhận ra tiếng động, quay đầu thấy ta mặc áo đơn đứng trong tuyết, kinh ngạc.

Thanh Châu chạy tới, đưa ta trở lại phòng, đẩy ta vào chăn, ôm chặt lấy ta.

“Ta tỉnh dậy thấy bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, bèn hứng chí đi đắp người tuyết.” Thanh Châu xoa đôi tay lạnh của ta, rúc vào lòng ta, đùa cợt, “Sao, chàng sợ ta biến mất sao?”

Ta chỉ ôm chặt nàng, không nói gì.

Thanh Châu hôn lên môi ta, không nói lời an ủi, nhưng từ đó về sau, nàng luôn cùng ta thức dậy.

Chỉ là vào những ngày đông lạnh, con người ta lại trở nên lười nhác, thường thức dậy trễ hơn.

Khi Thanh Châu mệt, không muốn ra ngoài ăn sáng, ta liền nấu rượu nếp viên, ngồi trong chăn từng chút từng chút bón cho nàng.

Nàng còn ngái ngủ, tựa vào lòng ta, mở miệng ăn từng viên.

Ăn xong, nàng càng thêm buồn ngủ.

Thanh Châu không muốn rời giường, cũng không cho ta đến tư thục, bọn trẻ thích nhất là mùa đông vì kỳ nghỉ thường dài hơn.

Ta nhìn nàng lười biếng trong vòng tay ta, chỉ ước rằng ngày nào cũng là mùa đông.

Nếu hỏi ta ghét nhất mùa nào, chắc chắn là mùa xuân.

Phong tục ở thành Thanh Châu khác với kinh thành, mùa xuân nơi đây đầy những lễ hội, yến tiệc lớn nhỏ.

Yến thưởng xuân, yến náo xuân, Thanh Châu rất ưa thích những ngày sôi động như vậy.

Nàng đi thưởng xuân, luôn mang về đủ loại hoa, tất cả đều là người khác tặng nàng.

Nàng tham gia yến náo xuân, những sợi dây màu quấn quanh thân nàng đủ dài để bao quanh cả tường thành Thanh Châu.

Nhưng kỳ lạ nhất là yến Điểm Xuân. Vào lúc trời xuân hoa nở, nam nữ cùng nhau ra ngoài.

Ngoài thành mười dặm là biển hoa, nơi tuyệt vời để mọi người tìm kiếm người trong lòng.

Nếu ưng ý công tử hay tiểu thư nào, liền bẻ một cành hoa ném cho người ấy.

Thanh Châu mỗi lần đều mang về một đống hoa, ta liền bảo nàng cải trang thành nam, nhưng số hoa nhận được còn nhiều hơn!

Ta vốn không thích nơi đông đúc, sau này vào mùa xuân cũng không dám để nàng ra ngoài một mình.

Thanh Châu nắm tay ta, cùng ta trồng cây hoa trong rừng.

Trong ngày yến Điểm Xuân, trồng một cây hoa là biểu tượng cho việc lứa đôi gắn bó trọn đời.

Những người thầm thương Thanh Châu đều nhìn ta bằng ánh mắt ghen tỵ, giận dỗi mắng thầm: “Xem ngươi đắc ý được bao lâu!”

Kẻ mắng ta, trông cũng là một thư sinh tuấn tú.

Thanh Châu thấy ta biểu hiện không vui, liền hét lớn: “Chàng ấy sẽ đắc ý cả đời!”

Trước mặt bao người, nàng hôn ta, ta bỗng cảm thấy mùa xuân cũng không đến nỗi đáng ghét.