Trời nắng gắt, đi một hồi khiến ta mồ hôi nhễ nhại, tình cờ thay lại gặp xe ngựa của Thẩm Nhược Dao.
Trước giờ nàng luôn chê những nơi dân dã này vừa bẩn vừa nhếch nhác, chỉ dành cho kẻ hạ lưu. Nhưng hôm nay nàng lại như đang đợi ai ở chốn này nên mới phải hạ giá đến đây thôi.
Ta giả vờ không nhìn thấy, nhưng bị nha hoàn của nàng chặn đường.
Thẩm Nhược Dao hôm nay mặc y phục giản dị, không còn đeo đồ trang sức lủng lẳng như mọi khi, chỉ có bộ móng đỏ thẫm của nàng là không hợp với bộ y phục này.
Nha hoàn bên cạnh nàng vẫn là vẻ mặt kiêu ngạo, chống nạnh chắn trước mặt ta:
“Đây chẳng phải là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm đã chen vào kiệu hoa để cướp hôn sự của đại tiểu thư chúng ta sao?”
Chen vào kiệu hoa? Cướp hôn sự của Thẩm Nhược Dao?
Ta ngạc nhiên chẳng khác gì mấy bà cô xem náo nhiệt bên đường, đến mức miệng mở lớn có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Thì ra “cuộc hôn nhân ngoài ý muốn” của ta lại bị thêu dệt thành câu chuyện ly kỳ đến vậy.
Đường tỷ cầm khăn tay che miệng, nước mắt lưng tròng mà không có chút ý tứ nào muốn giải thích.
Nha hoàn của nàng ta càng nói lớn, sợ người khác không nghe rõ:
“Năm xưa, người thư từ qua lại với Vệ Đại tướng quân vốn luôn là Đại tiểu thư, thế mà Nhị tiểu thư lại vô sỉ như vậy. Vừa thấy kiệu hoa đến liền khóc lóc đòi lên, cưỡng ép chiếm lấy vị trí Tướng quân Phu nhân của Đại tiểu thư chúng ta.”
“Mọi người mau đến mà phân xử, lão gia nhà ta vất vả nuôi nấng Nhị tiểu thư khôn lớn, cho ăn ngon mặc đẹp, ai ngờ lại bị nàng cắn ngược một cái đây này!”
Ta không muốn đôi co với họ, tranh cãi thì ta đâu có thắng nổi, nhưng có vẻ họ không định cho ta rời đi.
“Cả Vệ phủ ai mà chẳng biết Vệ tiểu tướng quân đến giờ còn không chịu cùng nàng viên phòng, tiểu thư nhà khác sớm đã xin ra khỏi phủ, chỉ có Nhị tiểu thư mặt dày mới nán lại nơi này!”
“Ta không có.”
Ta lạnh mặt đáp lại một câu, định né qua họ mà đi. Nào ngờ lại có thêm hai nha hoàn từ trong xe ngựa bước xuống, vây ta vào giữa. Vừa lúc ta định tìm cơ hội chạy thoát, phía sau bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
“Xin hỏi Vệ phu nhân ở nơi nào? Nô tài phụng chỉ đến đón phu nhân vào cung—”
Thì ra là thái giám trong cung đến truyền chỉ, trước đó có ghé qua Vệ phủ tìm ta, không thấy liền đến chợ này.
Ta còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Nhược Dao đã vội bước lên, cúi chào một cách dịu dàng.
“Tiểu nữ Thẩm Nhược Dao, bái kiến nội quan đại nhân.”
“Ngươi là phu nhân của Vệ tướng quân?”
Trong mắt vị nội quan thoáng qua vài phần ngạc nhiên:
“Bệ hạ chẳng phải nói rằng Vệ phu nhân nếu lẫn trong đám đông cũng chẳng nhận ra được sao?”
Thẩm Nhược Dao ngượng ngùng, khó xử đáp:
“Ta vốn là—”
“Là thì là, không thì không, làm gì có chuyện ‘vốn là’?”
Thái giám kéo cao giọng, liếc Thẩm Nhược Dao một cái khinh thường. UThẩm Nhược Dao lập tức đỏ mặt, nói cũng không xong mà không nói cũng không được.
Ta chỉ vào mình, có chút hoài nghi:
“Vậy là ta?”
Ánh mắt của vị nội quan nhìn ta liền lóe lên sự chắc chắn.
Thánh thượng quả thực không dối hắn mà. Quả thật nếu vứt ta lẫn trong đám đông thì sẽ chẳng ai nhận ra ta là Tướng quân Phu nhân gì đâu.
Xa xa lại truyền đến tiếng hí của ngựa. Vệ Hành lúc này vốn phải ở trong cung, không rõ sao lại xuất hiện ở đây, cũng như ta không hiểu vì sao hắn lại gấp gáp chạy đến bên ta như vậy.
“Tướng quân~”
Thẩm Nhược Dao gọi Vệ Hành bằng giọng ai oán.
Giọt lệ từng giọt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của nàng, ai mà chẳng thấy thương cảm?
Nhưng Vệ Hành lại làm như không nhìn thấy, cố tình nghiêm mặt trách mắng ta:
“Giữa trời nắng thế này còn chạy nhảy ngoài đường, lỡ trúng phải cảm nắng thì làm sao bây giờ!”
Phó tướng phía sau hắn liền nhanh nhẹn mua một chiếc ô từ quán ven đường đưa sang, Vệ Hành thuận tay cầm lấy, che lên đầu ta.
Ta ngẩng đầu nhìn chiếc ô, rồi lại liếc nhìn Thẩm Nhược Dao. Nàng ta ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh thu ô lại, nhẹ nhàng yểu điệu tiến đến gần Vệ Hành.
Dân chúng đứng xem càng lúc càng đông.
“Ba tháng đã trôi qua, ta còn tưởng nàng đã rời đi rồi.”
“Rời đi? Cái hộp ấy bên trong là…”
“Không có gì.”
Vệ Hành vội ngắt lời ta, nắm tay dẫn ta về phía xe ngựa.
Thẩm Nhược Dao siết chặt khăn tay, không cam lòng, nhanh chân bước đến nói:
“Vệ Hành, có phải chàng đang trách ta không?”
Thấy Vệ Hành dừng lại, tưởng đã có cơ hội, nàng tiếp tục khóc lóc nói:
“Ngày đó không phải ta không muốn gả, mà là thật sự không thể nào gả được.”
“Thân thể ta yếu đuối bệnh tật liên miên nên mới không muốn làm gánh nặng cho chàng. Còn Thẩm Nhược Ngu thì lại cứ khóc lóc đòi gả, dọa sống dọa chết.”
“Chàng bảo ta phải làm sao? Ta biết phải làm sao đây?”
Nha hoàn bên cạnh nàng mang vẻ mặt đau xót, lao vào trách móc ta không kiêng dè:
“Khi xưa tướng quân nguy nan, chính tiểu thư nhà ta đã cầu xin lão gia đưa tuyết liên qua!”
“Nhị tiểu thư quả là kẻ ăn cháo đá bát, sao lại nỡ không nhắc nửa lời với tướng quân? Rốt cuộc trong lòng ngươi toan tính gì đây?”
Vệ Hành quay đầu lại, nét mặt lạnh lùng:
“Ngươi nói tuyết liên là ngươi đưa cho ta?”
Thẩm Nhược Dao níu tay nha hoàn đứng vững, đôi mắt đầy vẻ không tin nổi:
“Đó là bông tuyết liên ta đã khóc lóc cầu xin phụ thân đưa cho Thẩm Nhược Ngu. Muội muội, sao ngươi không nói với hắn? Quả là tâm cơ sâu xa…”
Vệ Hành nắm chặt tay ta, vết sẹo trên lòng bàn tay vừa lành lại cấn vào khiến ta có chút khó chịu.
Hắn quay đầu nhìn ta, tay còn lại đặt sau lưng ta để nâng đỡ:
“Muốn ta nói, hay chính nàng tự nói?”
Ta nhìn vào đôi mắt hắn, lòng dâng lên một cảm giác kiên định.
Bình thường ta bị người vu oan giá họa, bị mắng nhiếc chỉ trỏ vốn là chuyện thường tình. Đường tỷ từ nhỏ đã thích đẩy lỗi của nàng cho ta, biến trắng thành đen.
Nhưng hôm nay không thể như thế.
Vệ Hành đại thắng trở về, lại còn công khai che chở ta giữa phố. Ta không muốn hắn vì ta mà bị người đời chỉ trích.
“Đó là tuyết liên của ta.”
Ta quay lại nhìn Thẩm Nhược Dao, nói với giọng điệu điềm tĩnh nhưng kiên quyết.
“Sinh thần của ta vào mùa đông, tổ phụ mỗi năm đều sẽ cho người mang tuyết liên vào kinh, làm lễ vật sinh thần cho ta.”
“Nhưng những bông tuyết liên ấy chưa bao giờ đến tay ta. Nàng suốt ngày nói ta tâm cơ, chính ta mới phải nói rằng tâm tư của nàng mới là đen tối và ác độc nhất!”
Hôm đó ta đến để cầu xin tuyết liên của mình, nhưng cả gia đình thúc phụ lại bắt ta quỳ giữa trời tuyết lạnh.
Nhưng không phải cứ quỳ thì sẽ được, mà họ còn trách ta không nên quay về Thẩm phủ đòi đồ.
“Ngươi nói dối!”
Thẩm Nhược Dao như thể bị giẫm vào đuôi hồ ly, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Hôm đó tuyết lớn phong tỏa cổng, trên đường không một bóng người, nàng chắc chắn rằng ta không có nhân chứng.
“Thẩm Nhược Ngu, nói thì phải có bằng chứng.”
Vừa dứt lời, giọng của Vệ Sương từ phía bên cạnh vang lên.
Thẩm Nhược Dao thấy Vệ Sương đến, trên mặt liền nở nụ cười:
“Sương Nhi! Muội mau nói thật cho bọn họ biết đi! Nói cho họ ai mới xứng đáng là tẩu tử của muội!”
Vệ Sương nhìn ta một cái, ánh mắt ngay lập tức chuyển sang Thẩm Nhược Dao:
“Nếu không phải tẩu tử nói sẽ đi báo quan để đòi lại cửa hàng và ruộng đất, thì cái Thẩm phủ ăn thịt người kia cũng chẳng chịu mang ra bông tuyết liên ấy.”
“Tẩu tử ngất trong tuyết, cũng là ta đã kéo người trở về phủ.”
Hóa ra khi ấy là Vệ Sương cứu ta?
Ta bấy giờ mới ngộ ra, bao năm nay đã nhầm công ơn cứu mạng của nàng cho Vượng Tài.
Đợi chút, ta phải bắt nó nhả hết thức ăn ra mới được!
Thẩm Nhược Dao hoàn toàn ngã quỵ xuống đất, mặt mày tràn đầy kinh ngạc, không dám tin nhìn Vệ Sương.
“Ngươi… không phải…”
“Ngươi muốn nói ta căm ghét Thẩm Nhược Ngu nhất chứ gì?”
Vệ Sương cười lạnh một tiếng:
“Đồ ngốc, tất cả chỉ là ta cố tình diễn cho ngươi xem mà thôi.”
Thì ra sự yêu mến của Vệ Sương dành cho đường tỷ đều là giả.
Nàng đã sớm biết Thẩm Nhược Dao không có ý tốt, muốn từ hôn để kết thân với Lục hoàng tử.
Thẩm gia ngoài mặt không đứng về phía nào, nhưng ngầm lại sớm kết giao với Lục hoàng tử. Nếu Lục hoàng tử đăng cơ, Thẩm Nhược Dao tất nhiên sẽ trở thành một trong tứ phi.
Còn thúc phụ của ta là người rất khôn ngoan, chẳng bao giờ đặt hết trứng vào một giỏ.
Ông bảo Thẩm Nhược Dao tiếp tục gần gũi với Vệ Sương. Nếu xảy ra cảnh tượng hôm nay, thế nào cũng sẽ có người giúp đỡ Thẩm phủ một tay.