Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại VỊ HÔN PHU CỦA TÔI BỎ TRỐN CÙNG MỘT CÔ GÁI NGHÈO Chương 2 VỊ HÔN PHU CỦA TÔI BỎ TRỐN CÙNG MỘT CÔ GÁI NGHÈO

Chương 2 VỊ HÔN PHU CỦA TÔI BỎ TRỐN CÙNG MỘT CÔ GÁI NGHÈO

5:16 chiều – 09/11/2024

“A Kỷ, chẳng phải chỉ là một công việc thôi sao? Dù chúng ta nghèo, nhưng cũng không đến mức phải…”

“Cô im đi! Đã đủ mất mặt chưa!”

“Nếu không phải tại cô, tôi đã quay lại từ lâu rồi. Đâu đến mức phải chịu khổ, mất mặt vì một công việc thế này?”

Đường Hạ Kỷ mất kiên nhẫn gạt tay cô ta ra, giọng có phần bực bội.

“Đừng giận dỗi linh tinh, giữa tôi và Yên Nhiên thì cô có gì phải lo lắng! Nếu chúng tôi muốn bên nhau, liệu đến lượt cô?”

Tô Tiếu Tiếu sững người, mặt tái nhợt, như thể nhớ ra điều gì, không giấu nổi vẻ xấu hổ và đau đớn.

Tôi cũng bất ngờ.

Trong ký ức của tôi, Đường Hạ Kỷ chưa từng lạnh nhạt với Tô Tiếu Tiếu. Ngược lại, anh luôn dịu dàng với cô ta, bất kể lúc nào cũng nhẹ nhàng vỗ về, nâng niu chăm sóc cô ta hết mực.

Có lần anh đưa Tô Tiếu Tiếu tham gia tiệc sinh nhật của một bậc trưởng bối trong giới, cô vì căng thẳng mà lóng ngóng ngã vào chiếc bánh ba tầng, làm hỏng cả bữa tiệc.

Nhưng Đường Hạ Kỷ không nói một lời trách mắng, còn nhẹ nhàng bế cô ta lên, cẩn thận lau đi những vết kem trên người cô.

Anh yêu chiều cô ta đến mức không ngại làm tổn thương tôi.

Lúc đầu, tôi không thực sự  coi mối quan hệ giữa Đường Hạ Kỷ và Tô Tiếu Tiếu là nghiêm túc.

Trong giới chúng tôi, việc liên hôn giữa các gia tộc là cái kết của mỗi cô gái, vì chúng tôi đều phải gánh vác trách nhiệm của cả gia đình. Ngay cả Cha mẹ Đường Hạ Kỷ cũng chỉ xem Tô Tiếu Tiếu là một thú vui, để Đường Hạ Kỷ đưa cô tham dự vài sự kiện không quan trọng.

Vì thế, tôi không hề có ác cảm với cô ấy.

Nhưng rồi một lần, tại một bữa tiệc, cô ấy chủ động tìm đến tôi.

Lúc đó, tôi đang trò chuyện cùng vài người bạn trong giới thì cô ấy bất ngờ cầm ly rượu, đỏ mặt đứng trước mặt tôi.

“Cô Giang, cô có thể nhường A Kỷ cho tôi được không?”

Cô ấy nói với vẻ rất chân thành.

Rồi có người bật cười.

“Yên Nhiên, con chim hoàng yến mà Đường Thiếu nuôi dường như không ngoan ngoãn lắm nhỉ, chẳng lẽ thật sự ép cậu nhường vị trí?”

“Hôn ước giữa cậu và Đường Thiếu đã được định sẵn từ khi hai người mười lăm tuổi, nếu bị bỏ rơi, cậu đã phải chịu thiệt quá rồi…”

“Nhìn lại mình xem là ai, có thân phận gì mà dám đến trước mặt Yên Nhiên đòi cô ấy nhường vị trí? Cô nghĩ mình là gì?”

Mấy cô bạn thân bên cạnh không nhịn được thay tôi mà châm chọc, mỉa mai đáp trả.

“Cô biết không, nhà họ Đường và nhà họ Giang đang chuẩn bị hôn lễ rồi đấy. Nhẫn cầu hôn còn hẳn mười carat, mười carat cơ đấy! Cả đời cô chưa chắc đã từng thấy!”

Tô Tiếu Tiếu bị lời nói làm cho mất mặt, nước mắt rưng rưng, nhưng vẫn cố chấp đứng đó, nhìn tôi chằm chằm rồi giơ tay trái lên:

“Tình yêu không thể đo  bằng tiền bạc. Tôi yêu A Kỷ, A Kỷ cũng yêu tôi. Dù tôi không có nhẫn mười carat, chúng tôi vẫn cùng nhau xăm nhẫn đôi vĩnh viễn không thể tháo ra!”

Nhưng hiện tại, tôi nhìn ngón tay đeo nhẫn của Đường Hạ Kỷ, vết xăm ngày xưa giờ chỉ còn là vết cháy mờ nhạt, chẳng còn rõ hình dáng. Giữa anh và Tô Tiếu Tiếu, giờ đây chẳng còn sự cưng chiều như trước, mà chỉ còn lại sự mệt mỏi và chán chường…

Tôi bỗng cảm thấy mọi thứ trong quá khứ đã nhẹ nhàng trôi đi.

Hóa ra, tình yêu không thể đo bằng tiền bạc, nhưng có thể bị mài mòn bởi cơm áo gạo tiền.

Ánh trăng sáng lúc đầu qua năm tháng rồi cũng chỉ trở thành hạt gạo trắng nhạt nhòa.

5

Cuối cùng, tôi vẫn quyết định giữ Đường Hạ Kỷ lại.

Mẹ Đường không biết nghe được tin từ đâu, bà gọi điện cho tôi, mong tôi nể tình xưa mà cho Đường Hạ Kỷ một cơ hội, thậm chí còn mang theo vài dự án có triển vọng của Đường gia để bày tỏ thiện chí.

Vì những dự án đó, tôi đã đồng ý.

“Yên Nhiên, con thật là tốt bụng.Nếu hồi đó A Kỷ có thể tỉnh táo sớm một chút thì tốt biết bao, thật đáng tiếc khi để lỡ một cô con dâu tốt như con…..”

Tôi chỉ mỉm cười, không trả lời, cúp máy và bảo thư ký sắp xếp cho Đường Hạ Kỷ vào làm.

Vị trí của anh ta là trợ lý bán hàng.

Tôi hầu như không có giao tiếp gì với anh ta. Công ty mới đi vào hoạt động,tôi đang bận rộn đến mức chẳng có thời gian rảnh, chỉ một lần khi bạn thân đến công ty gặp tôi, cô ấy liền tỏ ra như gặp kẻ thù, bước đến hỏi đầy ẩn ý:

“Cậu làm gì thế này?”

“Sao Đường Hạ Kỷ lại có mặt ở công ty mới của cậu?”

Cô ấy dáng vẻ rất nghiêm trọng, kéo mành cửa nhìn ra ngoài, rồi quay lại nhìn tôi đầy dò hỏi: “Đừng nói là… cậu còn thích Đường Hạ Kỷ nhé?”

Mí mắt tôi giật giật, cảm thấy tâm trạng khó tả.

“Anh ta phù hợp với yêu cầu tuyển dụng, đã vượt qua vòng phỏng vấn, ở lại công ty thì có vấn đề gì à?”

“Cậu nghĩ mình còn thích anh ta à? Có phải cậu cho rằng gu thẩm mỹ của mình tệ đến mức khiến cậu, nghĩ mình muốn quay lại với người cũ?”

Ba năm qua, dù ở nước ngoài tôi không có nhiều mối quan hệ, nhưng cũng từng hẹn hò với vài anh chàng vừa đẹp, vừa tử tế. Chuyện này tôi không giấu bạn thân, nên cô ấy nghe xong liền an tâm vỗ ngực thở phào rồi quay lại ghế ngồi.

” mình biết mà, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, nhất là đống cỏ đã héo úa.” 

Tôi bật cười, nhìn cô ấy đầy hài hước rồi quay lại công việc. Nhưng cô ấy lại ghé đến gần tôi, mặt đầy vẻ thần bí và tò mò:

“Nhưng sao mình thấy Đường Hạ Kỷ ở lại công ty cậu có gì đó không trong sáng? Vừa rồi khi thấy tớ , anh ta còn quan tâm hỏi xem cậu có ăn trưa ở văn phòng chưa…”

Tôi nghe mà lạnh cả người, ngước mắt nhìn cô ấy.

Bạn thân do dự vài giây, nói:

“Thực ra mấy năm nay mình cũng nghe được vài chuyện về Đường Hạ Kỷ.

Sau khi cậu ấy cắt đứt với Đường gia và kết hôn với Tô Tiếu Tiếu, mấy năm qua, thực sự… không được tốt lắm…”

Thực ra không cần bạn thân nói, tôi cũng đoán được phần nào.

Đường Hạ Kỷ là cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn, ăn mặc dùng toàn là thứ tốt nhất.

Nhưng Tô Tiếu Tiếu lại sinh ra trong một gia đình nghèo khó, với một ông bố mê cờ bạc, một bà mẹ thiên vị, trên có chị gái thực dụng độc địa, dưới có em trai lười biếng vô công rồi nghề.

Họ có quá nhiều sự chênh lệch về gia thế, khi Đường Hạ Kỷ còn ở vị trí cao, có lẽ không nhận ra được điều đó.

Nhưng khi anh từ bỏ mọi thứ, phải chuyển từ biệt thự sang nhà thuê, mỗi ngày chen chúc trên chuyến xe buýt hai đồng bạc, vất vả trên chuyến tàu điện ngầm đông đúc chật ních, một hai ngày thì còn vì tình yêu mà kiên trì được.

Nhưng thời gian trôi đi, anh ta không thể chịu nổi.

Chưa kể đến những mối quan hệ phức tạp của cả nhà Tô Tiếu Tiếu.

Mới kết hôn, bố mẹ Tô còn cư xử tử tế, tưởng rằng Đường Hạ Kỷ và gia đình chỉ đang giận dỗi, nghĩ rằng rồi anh ta sẽ quay lại, đưa cả nhà họ lên như diều gặp gió.

Nên họ đã chăm sóc anh rất chu đáo.

Nhưng khi thời gian trôi qua, thấy không còn hy vọng, bố mẹ Tô lập tức để lộ bản chất, việc đầu tiên là yêu cầu Đường Hạ Kỷ trả tiền cho khoản ăn uống miễn phí trong thời gian qua, còn đòi ba trăm nghìn tiền sính lễ.

Khi rời khỏi Đường gia, Đường Hạ Kỷ không còn đồng nào trong tay, không có cách nào khác ngoài việc ký giấy vay nợ và bắt đầu đi làm trả nợ.

Ba năm qua, gia đình Tô liên tục xảy ra sự cố, từ món nợ cờ bạc của Tô phụ, đến việc em trai Tô mua nhà mua xe, không thì chị gái Tô thường xuyên đến vòi vĩnh.

“Thực ra một năm trước, Đường Hạ Kỷ đã đến tìm bố mẹ cậu, muốn xin lỗi cậu, nói rằng mình còn trẻ không hiểu chuyện nên đã bỏ lỡ cậu. Nhưng rồi bị bố mẹ cậu đuổi đi…”

“Chúng mình từng bàn luận riêng với nhau, cảm thấy anh ta thực sự hối hận, muốn thông qua cậu để tìm đường quay về Đường gia.”

“Nhưng Đường gia không cho anh ta về nữa đâu, sau khi cắt đứt quan hệ, bố Đường đã tập trung bồi dưỡng em trai anh ta, giờ người em ấy đã có thể một mình đảm đương công việc. Mẹ Đường tuy xót xa cho anh ta nhưng cũng chẳng có tiếng nói trong gia đình…”

Tôi im lặng nghe, trong đầu hiện lên lời nói của Đường Hạ Kỷ khi anh ta bỏ trốn cùng Tô Tiếu Tiếu và bị bắt trở về.

Khi đó, hai nhà vì đại cục, đã thảo luận rằng nếu Đường Hạ Kỷ đồng ý tiếp tục hôn lễ với tôi và hoàn toàn cắt đứt với Tô Tiếu Tiếu, họ sẽ bỏ qua chuyện cũ.