Tôi là vị hôn thê môn đăng hộ đối của Đường Hạ Kỷ.
Nhưng anh ấy lại yêu một cô gái nghèo tên Tô Tiếu Tiếu, đã bỏ trốn cùng Cô ta ngay trong lễ cưới của chúng tôi.
Vì cô gái đó , anh ta thậm chí sẵn sàng cắt đứt quan hệ với gia đình.
Nhờ vậy,Tôi trở thành trò cười trong giới, bị ép phải ra nước ngoài.
Ba năm sau, khi trở về nước, tôi gặp lại Đường Hạ Kỷ.
Trong buổi tuyển dụng tại công ty mới thành lập của tôi, anh ta đến ứng tuyển vị trí thực tập sinh.
1
Khi tôi trở về nước, thư ký đưa tôi một tập tài liệu.
Tôi lật xem, ánh mắt dừng lại ở một bản lý lịch.
Thư ký lập tức báo cáo:
“Người này là Đường Hạ Kỷ, mặc dù tuổi có hơi lớn, nhưng tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, kinh nghiệm khá phong phú, yêu cầu mức lương thấp hơn thị trường. Người này khá có đầu óc…”
Tôi hơi ngạc nhiên.
Đường Hạ Kỷ mà tôi biết là người kiêu ngạo.
Ngay cả ba năm trước, khi anh ta bỏ trốn cùng Tô Tiếu Tiếu trong lễ cưới của hai gia đình, lúc bị bắt về, khi có mặt tất cả các bậc trưởng bối, anh vẫn không ngần ngại lớn tiếng tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ với gia đình:
“Cả đời này, tôi thà sống với Tiểu Tiểu làm vợ chồng bình thường, chứ không muốn sống cuộc đời giả tạo với người tôi không thích!”
Những lời lẽ xúc phạm đó khiến tôi xấu hổ đến mức không thể chịu nổi.
Ngày hôm đó, tôi hoàn toàn tuyệt vọng, ngăn cha mẹ Đường Hạ Kỷ không đánh chết anh ấy, tôi vừa khóc vừa nói sẽ không kết hôn nữa.
Ngày hôm sau, tôi lên chuyến bay sang nước ngoài du học.
Sau này, tôi nghe tin Đường Hạ Kỷ và Tô Tiếu Tiếu kết hôn, hoàn toàn cắt đứt với Đường gia, biến mất khỏi giới thượng lưu Hải Thành.
Tôi nhìn vào bức ảnh trên lý lịch của Đường Hạ Kỷ, vẻ ngoài không thay đổi mấy so với ba năm trước, nhưng dường như lại có thêm nét gì đó khác biệt.
Tôi rời mắt khỏi trang lý lịch, đóng lại và nói:
“Anh ta không phù hợp với vị trí trợ lý.”
…
Tôi nghĩ rằng, tôi từ chối đơn xin việc của Đường Hạ Kỷ thì giữa chúng tôi sẽ không còn mối liên hệ nào nữa.
Không ngờ, khi xe của tôi vừa ra khỏi bãi đỗ, tôi đã bị người ta chặn lại
Tôi ngồi ở ghế sau, chưa kịp lên tiếng, thư ký ngồi ghế phụ đã xin lỗi tôi, rồi lấy lí do có việc gia đình mà vội vàng xuống xe, lao vào cãi vã với người đối diện
Tôi nhận ra họ.
Là Đường Hạ Kỷ và Tô Tiếu Tiếu.
Không còn vẻ tự tin kiêu ngạo như ba năm trước, Đường Hạ Kỷ mặc bộ vest rẻ tiền, không vừa vặn, thỉnh thoảng còn kéo chỉnh lại cà vạt, trông có phần lúng túng, đứng nhìn Tô Tiếu Tiếu đang tranh cãi với thư ký:
“Cô nói sẽ giúp chồng tôi vào công ty, vậy mà nhận trà* rồi lại không giúp! Đây chẳng phải là lợi dụng chúng tôi sao!”
*Trà: quà biếu, tiền đi cửa sau
Tô Tiếu Tiếu lớn tiếng la lối, kéo Đường Hạ Kỷ đứng cạnh, mắt trợn trừng, chỉ tay vào thư ký và nói càng lúc càng khó nghe:
“Chúng tôi nghèo, nhưng không để ai muốn bắt nạt thì bắt nạt! Việc không xong thì mau trả lại trả trà cho tôi!”
Thư ký mất mặt, hạ giọng tức giận nói: “Vì cô là họ hàng xa với nhà tôi nên tôi mới nhận lời giúp chồng cô. Cái trà ấy cũ mốc bao nhiêu năm, tôi còn chẳng thèm nhìn, mà cô còn đòi lại…”
“Còn chồng cô nữa, bao nhiêu năm tôi giúp anh ta tìm việc, anh ta không muốn làm vì sợ mệt ,sợ xa, cứ nghĩ mình là công tử nhà giàu, chẳng làm gì hết, sống dựa vào phụ nữ!”
Mặt Đường Hạ Kỷ đỏ bừng, định rời đi, nhưng Tô Tiếu Tiếu giữ chặt lại.
Cô ta chỉ vào mặt thư ký, hung hăng mắng:
“Dù sao tôi cũng mặc kệ, đã nhận đồ của người khác thì phải làm, không làm được cô trả lại trà cho tôi , hoặc là giải quyết chuyện này! Nếu không, tôi sẽ tìm lãnh đạo của cô mà nói lý lẽ!”
Thư ký bị cô ta làm phiền quá mức, đành lấy điện thoại ra chuyển cho Tô Tiếu Tiếu hai trăm tệ.
Tô Tiếu Tiếu đắc ý khoe với Đường Hạ Kỷ bên cạnh:
“Nhìn đi, đám người có tiền chính là vậy đó, càng giàu càng keo kiệt, đến hai trăm tệ cũng phải tìm cách chiếm đoạt ! Chúng ta tuyệt đối không thể để họ đắc ý!”
Đường Hạ Kỷ im lặng không nói, nhưng khuôn mặt anh lại đỏ lên vì xấu hổ.
Đường đường là cậu ấm quyền quý của giới kinh doanh Bắc Kinh, từng đưa tiền tip không dưới mười vạn, nay lại phải vì hai trăm đồng mà tranh cãi với người ta giữa đường phố…
Nhìn thấy cảnh đó, tôi không khỏi cảm thấy xót xa.
Thu lại ánh mắt, tôi hạ cửa kính xe xuống, nói với thư ký:
“Giải quyết xong chưa? Chúng ta có thể đi rồi chứ?”
Khoảnh khắc ấy, cả Đường Hạ Kỷ và Tô Tiếu Tiếu đều quay lại nhìn tôi.
2
Tôi và Đường Hạ Kỷ là thanh mai trúc mã.
Hai gia đình đều có danh tiếng ở Hải Thành, quan hệ làm ăn rất mật thiết, tự nhiên giao tình sâu sắc.
Khi tôi mười lăm tuổi, cha mẹ hai bên đã làm chủ, định sẵn hôn ước cho tôi và Đường Hạ Kỷ, chờ chúng tôi tốt nghiệp thì sẽ tổ chức hôn lễ.
Ban đầu, Đường Hạ Kỷ cũng chấp nhận, đối xử với tôi rất dịu dàng. Khi trưởng thành, chúng tôi mặc nhiên coi nhau là một cặp tình nhân, nắm tay, hẹn hò, thậm chí là hôn nhau…
Những lúc tình cảm mặn nồng, anh nắm chặt tay tôi, mười ngón đan xen, thì thầm bên tai rằng anh ước gì có thể cưới tôi ngay ngày mai.
Mọi thứ thay đổi vào năm anh hai mươi tuổi, khi anh vô tình gặp tai nạn trên núi và được Tô Tiếu Tiếu cứu.
Anh cho rằng cô ấy tươi trẻ, mạnh mẽ và tự do, rồi yêu cô ấy không thể dứt ra.
Anh nhiều lần bỏ mặc tôi để tìm đến cô ấy.
Cuối cùng, vì cô ấy, anh sẵn sàng bỏ trốn ngay trong hôn lễ của chúng tôi, biến tôi thành trò cười cho tất cả…
Lấy lại tinh thần, tôi nhìn Đường Hạ Kỷ với ánh mắt bình thản.
“Lâu rồi không gặp.”
Thời gian qua đi, tôi đã hoàn toàn buông bỏ mọi thù hận.
Đường Hạ Kỷ không đáp lại, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào tôi, trong đôi mắt đen láy dường như dâng trào vô số cảm xúc, muốn bước về phía tôi, nhưng vừa nhấc chân đã bị Tô Tiếu Tiếu kéo lại.
Tô Tiếu Tiếu nhìn tôi với ánh mắt đầy cảnh giác, mang theo chút khó chịu.
Tôi nhíu mày, không muốn tiếp tục dây dưa thêm nên ra hiệu cho tài xế lái xe. Thế nhưng vừa khởi động xe, Tô Tiếu Tiếu bỗng lao tới, giang tay chặn trước đầu xe.
Xe phanh gấp, cả người tôi lao người về phía trước, chưa kịp phản ứng thì đã nghe cô ta lớn tiếng chất vấn:
“Cô Giang, cô vẫn còn để bụng chuyện năm xưa, nên cố ý không cho A Kỷ của tôi qua vòng phỏng vấn phải không?”
Giữa đám đông, tôi chỉ thấy vô cùng khó hiểu.
3
Tôi dẫn Đường Hạ Kỷ và Tô Tiếu Tiếu trở lại văn phòng.
Tôi ngồi trên ghế làm việc, Đường Hạ Kỷ và Tô Tiếu Tiếu ngồi đối diện.
Suốt đường đi, Tô Tiếu Tiếu luôn nắm chặt tay Đường Hạ Kỷ, ngay cả khi ngồi xuống cũng không buông. Còn Đường Hạ Kỷ từ lúc vào phòng đã quan sát văn phòng của tôi, ánh mắt anh ấy dừng lại khi nhìn tôi và nở một nụ cười nhẹ như đã hiểu ra điều gì đó.
“Ngần ấy năm trôi qua, sở thích của em vẫn không thay đổi, vẫn yêu thích phong cách thiết kế Anh quốc.”
Tôi cau mày.
Giọng điệu của Đường Hạ Kỷ có một sự quen thuộc không diễn tả được.
Thân mật, gần gũi, giống như khi chúng tôi chưa chia tay, giống như anh chưa từng bỏ rơi tôi ngay trong lễ cưới và nói ra những lời tổn thương, phũ phàng…
Tôi không đáp lại lời anh, mà quay sang Tô Tiếu Tiếu, nửa đùa nửa thật giải thích: “Vị trí tuyển dụng lần này là trợ lý bên cạnh tôi, cần phải trực 24/7. Chồng cô là người đã có gia đình, không phù hợp cho lắm…”
Tôi cố ý nhấn mạnh việc Đường Hạ Kỷ đã có gia đình.
Quả nhiên, sắc mặt Tô Tiếu Tiếu tái đi, cô siết chặt tay anh hơn, ánh mắt thoáng chút do dự.
“Không sao, tôi có thể trực 24/7”.
Đường Hạ Kỷ lập tức giành lời, “Chỉ cần để tôi ở lại bên cạnh em, tôi thậm chí có thể ăn, ở ngay tại công ty!”
Lời nói quá trắng trợn, khiến không chỉ tôi mà cả Tô Tiếu Tiếu cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
Mắt cô ta đỏ lên, ngẩng đầu nhìn anh, dù rất tổn thương nhưng vẫn cẩn thận kéo tay áo Đường Hạ Kỷ, nhỏ giọng nói: