Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại VỊ HÔN PHU CỦA TÔI BỎ TRỐN CÙNG MỘT CÔ GÁI NGHÈO Chương 3 VỊ HÔN PHU CỦA TÔI BỎ TRỐN CÙNG MỘT CÔ GÁI NGHÈO

Chương 3 VỊ HÔN PHU CỦA TÔI BỎ TRỐN CÙNG MỘT CÔ GÁI NGHÈO

5:17 chiều – 09/11/2024

Vì áp lực, tôi cũng đã khuyên anh ta đừng hành động theo cảm tính , tôi nói với anh rằng tình yêu và hôn nhân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nhưng anh ta đã nói:

“Giang Yên Nhiên, cô căn bản không hiểu, tôi yêu cô ấy, tôi có thể chấp nhận mọi thứ của cô ấy. Chỉ cần chúng tôi yêu thương nhau, mọi khó khăn đều không là vấn đề!”

Ngày ấy, anh ta nói chắc như đinh đóng cột.

Nhưng giờ đây, anh ta lại nói rằng do còn trẻ không hiểu chuyện sao?

Chẳng lẽ, tình yêu của anh ta không đủ lớn để chấp nhận mọi thứ của Tô Tiếu Tiếu?

Sự yêu thương gắn bó của họ không thể giúp họ vượt qua mọi thử thách?

Thật đáng buồn cười.

“Mình thấy Đường Hạ Kỷ bây giờ cũng là gặp báo ứng.

Ai bảo ngày đó anh ta bỏ rơi cậu ngay trong đám cưới, bất chấp tất cả để chọn Tô Tiếu Tiếu. Đáng đời!”

Bạn thân thấy tôi im lặng quá lâu, bèn cố ý an ủi nhẹ nhàng.

Tôi cụp mắt, nở một nụ cười:

“Quá khứ như gió, tôn trọng số mệnh”.

6

Từ sau đó, mẹ Đường thường xuyên gọi điện cho tôi.

Những năm qua, dù hai gia đình vì chuyện cũ mà dần xa cách, nhưng bề ngoài vẫn giữ được sự hòa thuận, hơn nữa cô chú Đường vẫn luôn đối xử tốt với tôi.

Tôi đi du học mấy năm, mỗi dịp lễ Tết, cô Đường đều chuẩn bị cho tôi một món quà nhờ bố mẹ tôi gửi sang.

Vì vậy, khi bà ấy nhiều lần mời tôi tham gia tiệc sinh nhật của mình, tôi không thể từ chối.

Chỉ là không ngờ hôm đó, tôi lại gặp Đường Hạ Kỷ.

Đường Hạ Kỷ đi một mình, vẫn mặc bộ vest hôm phỏng vấn, dù đã chỉnh trang cẩn thận nhưng vẫn hoàn toàn không hoà nhập được với các vị khách trong buổi tiệc.

Vốn thuộc về thế giới đó, giờ đây anh ta lại chẳng còn chút phù hợp nào.

Mẹ Đường nhìn thấy, lặng lẽ lau nước mắt.

“Thằng A Kỷ thật sự đã bị con bé Tô Tiếu Tiếu kia huỷ hoại rồi. Giờ Đường gia chẳng còn chỗ cho nó nữa, lần này nếu không phải ta mấy lần cầu xin Ông Đường, thì nó cũng chẳng bước chân vào được.”

Mẹ Đường nắm tay tôi than thở, nhìn tôi, rồi vẫy tay gọi Đường Hạ Kỷ đứng không xa lại, cảm thán nói: “Năm đó hai đứa hợp đôi biết bao.”

Đường Hạ Kỷ nghe thấy, không còn kháng cự như xưa, trên mặt anh ta lộ vẻ buồn bã, cố gượng cười một chút, nhìn tôi chua xót nói:

“Ai mà chẳng nghĩ vậy…”

Ánh mắt chăm chú của anh ta làm tôi thấy khó hiểu. Buổi tiệc không đông khách mời, đa phần là những người thân thiết với Đường gia, không rõ vô tình hay cố ý, Đường Hạ Kỷ suốt buổi đều ở cạnh tôi, nói về quá khứ của chúng tôi.

Vì phép lịch sự, ban đầu tôi vẫn giữ nụ cười.

Nhưng dần dà, anh ta càng nói càng xa….

“Còn nhớ lần chúng mình cùng đi Paris khi hai nhà đi du lịch, em bị lạc, cuối cùng là tôi tìm thấy em, em ôm tôi khóc rất lâu.”

“Lúc đó tôi đã nghĩ, một người mau nước mắt thế này, nếu cưới về thì mỗi ngày đều phải dỗ dành.”

“Rồi lần trượt tuyết ở Thụy Sĩ nữa…”

“Đường Hạ Kỷ.”

Tôi cắt lời anh ta, cuối cùng nói ra điều tôi muốn nói suốt buổi tối.

“Không ai mãi sống trong quá khứ. Trưởng thành rồi, thì phải nhìn về phía trước.”

Gương mặt Đường Hạ Kỷ khựng lại, như thể bị nghẹn họng, tất cả lời nói đều dừng lại ngay lập tức.

7

Có lẽ vì sự thẳng thắn của tôi, sau đó anh ta không nói thêm gì nữa. Chỉ là không ngờ, tiệc mới diễn ra được một nửa thì Tô Tiếu Tiếu đến.

Cô ấy đứng ngoài cửa ầm ĩ đòi vào.

Vì giữ thể diện, mẹ Đường không ngăn lại, chỉ là khi người hầu đi đón cô ấy, bà đã liếc nhìn Đường Hạ Kỷ.

Sắc mặt anh ta trông rất khó coi.

Chẳng bao lâu, Tô Tiếu Tiếu được dẫn vào.

Cô mặc một chiếc váy lụa đã bạc màu, ren đã sờn, trên tay xách túi nilon từ siêu thị. Thấy Đường Hạ Kỷ, gương mặt lúng túng của cô ta mới hiện lên nét vui mừng.

“A Kỷ, sáng nay anh đi vội quá, không mang quà theo, em đặc biệt mang đến cho anh.”

Cô ấy như khoe vật gì quý giá, giơ túi nilon lên, nhưng khi thấy tôi, nụ cười trên mặt cô cứng lại, các ngón tay siết chặt túi.

“Không cần cô mang đến, về ngay đi.”

Đường Hạ Kỷ bước tới, nắm lấy tay Tô Tiếu Tiếu đang bối rối, kéo cô ra ngoài, nhưng lúc này Tô Tiếu Tiếu như chợt bừng tỉnh, vội vàng giải thích:

“Không phải anh nói mẹ sức khỏe không tốt, đến mùa đông là lạnh sao? Em đã gỡ sợi len lông cừu trong nhà ra đan thành khăn quàng, còn ấm hơn cả mấy loại hàng hiệu đấy…”

Trong lúc giằng co, túi giấy rơi xuống đất, một chiếc khăn màu hồng đậm lăn ra ngoài, trên đó có gắn một logo “LV” nổi bật.

Không gian chìm vào im lặng, gương mặt Đường Hạ Kỷ cũng trở nên u ám.

Nhưng Tô Tiếu Tiếu vẫn không nhận ra, cô nhặt khăn lên một cách tiếc nuối, phủi bụi rồi ngượng ngùng đưa đến trước mặt mẹ Đường, với vẻ mặt mong đợi:

“Mẹ, sinh nhật vui vẻ. Con biết những người giàu như mẹ quan tâm đến thương hiệu, con còn đính cả logo lên đây, để mẹ đeo ra ngoài cũng không bị mất mặt.”

“Phì—”

Có người không nhịn nổi cười, ngay cả người hầu cũng che miệng.

“Thứ này mà mang ra ngoài sao?”

Lời chế giễu trong đám đông khiến mặt Tô Tiếu Tiếu đỏ bừng, cô quay đầu về phía người đó, nói với giọng cứng rắn:

“Đây là tấm lòng của chúng tôi, tuy không đáng giá nhưng chúng tôi đã đặt cả trái tim vào. Tấm lòng là vô giá!”

Không ai cười nữa, nhưng ánh mắt mọi người đều toát lên vẻ mỉa mai, khinh bỉ. Mẹ Đường không giữ được mặt mũi, giận đến mức chỉ tay vào Đường Hạ Kỷ mắng:

“Nhìn đi, đây là người vợ mà con cưới về đấy! Con thử nói xem, cô ta có ra thể thống gì không!”

“Nếu lúc đó con chịu nghe lời gia đình mà cưới Yên Nhiên, Đường gia chúng ta có cần phải mất mặt vì một đứa con dâu như thế này không!”

Có lẽ mẹ Đường giận quá, trong ngày sinh nhật của mình lại biến thành trò cười, bà không để ý đến việc Tô Tiếu Tiếu có mặt, nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi:

“Yên Nhiên, trước đây là lỗi của A Kỷ, giờ con đã về nước rồi, có thể nể mặt dì mà cho nó thêm một cơ hội không? Dù gì trước đây con cũng rất thích thằng nhóc này!”

Tôi sững sờ, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.

Lời nói của mẹ Đường giống như kéo tôi về trung tâm vở hài kịch ba năm trước, khiến tôi lại phải đối diện với ánh mắt của mọi người.

Tôi nhìn về phía Đường Hạ Kỷ, ngầm ra hiệu anh hãy giúp Tô Tiếu Tiếu giải vây và kết thúc vở kịch nực cười này.

Nhưng anh dường như không thấy sự nhục nhã của vợ mình, ngược lại, anh nhìn tôi đăm đăm và hỏi: “Yên Nhiên, em có thể tha thứ cho anh không?”

Tô Tiếu Tiếu bật khóc nức nở.

Tôi khẽ nhíu mày, trước những ánh mắt tò mò của mọi người, tôi quay lại nhìn mẹ Đường và nói:

“Dì, con rất cảm kích khi dì mời con đến dự tiệc sinh nhật này, và cũng nhờ Đường gia đã hỗ trợ cho công ty mới của con, con đã giữ cho Đường thiếu gia một vị trí trong công ty…”

“Nhưng ngoài công việc ra, con và Đường thiếu gia không có quan hệ gì cả. Lần này về nước, gia đình cũng đã chọn cho con vài đối tượng mai mối khá phù hợp.”

Tôi nói vừa đủ.

Trong giới này, cái gọi là “phù hợp” đơn giản là môn đăng hộ đối, dung mạo tương xứng.

Kể từ ngày Đường Hạ Kỷ chọn Tô Tiếu Tiếu, anh đã hoàn toàn bị loại khỏi vòng tròn này và cũng mất quyền được liên hôn.

Sắc mặt mẹ Đường tối sầm, bà dường như không cam lòng, vô thức muốn khuyên nhủ thêm:

“Yên Nhiên, con và A Kỷ đều đã hiểu rõ về nhau, dù gì thì mấy năm nay nó cũng mù quáng, nhưng nó vẫn là con trai Đường gia, sau này…”

“Đủ rồi!”

Lúc này, ba Đường và em trai Đường Hạ Kỷ xuất hiện, nghiêm khắc ngăn mẹ Đường lại, khiến bà lập tức im lặng.

Cuối cùng, vở hài kịch kết thúc khi Đường Hạ Kỷ kéo Tô Tiếu Tiếu rời khỏi.

Tôi cũng không nán lại lâu, tìm một cái cớ rồi rời đi ngay sau đó.

Trước khi đi, em trai Đường Hạ Kỷ là Đường Tùng Bách xin lỗi tôi.

“Mẹ tôi không phân rõ mọi chuyện.”

Cậu ấy kém Đường Hạ Kỷ năm tuổi, tuy mới hai mươi nhưng lại điềm tĩnh hơn nhiều, rõ ràng đã có khí chất của người lãnh đạo.

Đáp lại lời xin lỗi, tôi khẽ mỉm cười và nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi, mong rằng sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác dự án giữa hai công ty chúng ta.”

Trong giới này, “tấm lòng” luôn có giá trị rõ ràng.