Nhưng mẫu thân còn chưa kịp nhận thư hồi âm của ngoại tổ đã đột ngột qua đời.
Ta đã không còn mẫu thân nữa.
Nhưng ta rõ ràng biết rằng cái chết của mẫu thân còn có ẩn tình.
Chưa kịp điều tra rõ cái chết của mẫu thân, phụ thân đã gặp nạn.
4
Phụ thân bị buộc tội vì tham ô một khoản cứu trợ thiên tai, đối mặt với nguy cơ bị tịch biên gia sản.
Phụ thân nghe đồn Thượng thư Bộ Hình Thẩm Hoài Sơn ưa thích những nữ tử yêu kiều.
Ông nghĩ ngay đến ta, tối hôm đó gọi ta vào phòng.
Khuôn mặt hiện lên vẻ từ ái mà lâu lắm rồi ta chưa từng thấy.
Ông nói. “A Diên, ta đã nuôi con khôn lớn thế này, cũng nên báo đáp phụ thân rồi chứ.”
“A Diên, phụ thân cũng là nam nhân, hiểu rõ nam nhân luôn nói một đằng nghĩ một nẻo, ưa chuộng những người có dáng dấp kiều diễm. Con cứ yên tâm, dáng dấp của con nhất định sẽ làm hắn mê mẩn không rời. Phụ thân trông cậy vào con.”
Ta còn chưa kịp nói gì thì đã mê man ngất đi.
Người phụ thân tốt của ta đã tự tay đưa ta lên giường của Thẩm Hoài Sơn.
Ông quả thực muốn hi sinh ta.
Dù ai cũng biết rằng Thượng thư Bộ Hình Thẩm Hoài Sơn lạnh lùng tàn nhẫn, mang danh “Ngọc Diện Tu La.”
Phụ thân làm như thế, thật là muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Ta cứ ngỡ sẽ bị hành hạ tàn nhẫn.
Nhưng Thẩm Hoài Sơn – kẻ được đồn là hung ác – lại phủ phục dưới chân ta như một con chó.
Phụ thân không biết, ta có một bí mật.
Khi ta còn nhỏ, từng cận kề cái chết, tiên nhân đã vào mộng và trao cho ta pháp môn giữ mạng.
Nếu có ai chạm vào thân thể ta, người đó sẽ phải kết giao khế ước với ta, sẽ hạ mình quỵ lụy trước mặt ta.
Chẳng khác gì một con chó.
Để ta có thể tự bảo vệ chính mình.
Giờ nhìn lại, quả thật là vậy.
Thanh đao sắc bén này, chính là do phụ thân tự tay trao cho ta.
Nữ nhi bị ngài bỏ rơi nay sắp quay về phủ rồi.
Lần này, ta trở về vì mẫu thân.
5
Thẩm Hoài Sơn sau khi hạ triều liền thẳng hướng phòng ta mà tới.
Không sính lễ, không hôn ước, chỉ có duyên phận bất chợt mà thôi.
Lời này quả thật nói về ta và hắn.
Ngoài kia, truyền đến giọng nói lạnh lẽo, vô cảm của hắn. “Tiểu thư đã dùng bữa tử tế chưa?”
Ngoài kia, hạ nhân cung kính đáp lời.
Ta đang tựa trên ghế quý phi mà nghỉ ngơi.
Cánh cửa kêu một tiếng ken két, Thẩm Hoài Sơn chưa kịp thay triều phục đã bước nhanh vào.
Gương mặt hắn nở nụ cười tận đáy lòng. “A Diên, ta có quấy rầy giấc ngủ của nàng không?”
Tất nhiên là có.
Hắn đã làm gián đoạn giấc mơ của ta.
Ta chậm rãi mở mắt, ánh nhìn vẫn vô cảm.
Xoay người một chút, vô tình chạm đến vết thương tối qua.
Không kiềm được, ta khẽ rên lên một tiếng.
Thẩm Hoài Sơn lúc này bỗng chống hai tay lên hai bên ghế quý phi, cúi người xuống.
Đôi mắt hắn nhìn ta, trong đó ánh lên một vẻ ủy khuất không tan. “A Diên, là ta tối qua đã làm nàng đau sao?”
“Là lỗi của ta.”
Ta dùng một tay nâng cằm hắn lên, khiến hắn nhìn thẳng vào mắt ta.
Bỗng dưng, hắn lại hoảng hốt, đáy mắt tràn đầy vẻ hoang mang, bất lực. “A Diên…”
“Ta sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ cần nàng vui…”
Nhìn Thẩm Hoài Sơn trước mặt, ta chợt nhớ lại đêm qua.
Đêm qua hắn cũng dùng dáng vẻ trong sáng, vô hại này đối diện với ta.
Ta bỗng hỏi. “Hoài Sơn, trong lòng ngươi, ai là người quan trọng nhất?”
Thẩm Hoài Sơn cúi mình bên cạnh ta, giọng điệu kiên định.
“Đương nhiên là nàng, A Diên!”
Ta khẽ nhíu mày. “Nhưng có người đã khi dễ ta. Phải làm sao bây giờ?”
Ngay lập tức, ánh mắt Thẩm Hoài Sơn nổi lên sự tàn độc. “Vậy thì giết sạch bọn chúng đi!”
Nhìn ánh mắt điên cuồng của hắn, trong lòng ta tràn ngập phấn khích.
Quả là một thanh đao vừa tay.
6
Thẩm Hoài Sơn đưa ta trở về phủ.
Đến cổng phủ Tôn gia.
Tên tiểu tư ở cổng nhìn thấy ta, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, lướt qua ta một lượt.
Gã khẽ hừ một tiếng, vẫn vô lễ như vậy, ta biết phụ thân hẳn đã thoát khỏi rắc rối.
Nếu không, những con chó giữ nhà này làm sao có thể ngang ngược như thế được.
Ta quay đầu nhìn sang Thẩm Hoài Sơn bên cạnh.
Lúc này, trên gương mặt hắn tràn đầy vẻ hung tợn. Chỉ vì sự vô lễ vừa rồi của tên tiểu tư.
“Thì ra là đại tiểu thư phóng đãng vô kỷ luật.”
“Lão gia đã nói, với loại nữ tử thế này, đợi ta vào hỏi ý kiến người, rồi mới quyết định có mở cửa hay không.”
Hắn nói xong, nhưng hoàn toàn không có động tác nào muốn vào báo tin.
Thẩm Hoài Sơn tung một cú đấm vào mặt tên tiểu tư, lực rất mạnh, khiến mặt hắn lập tức sưng vù. “Mau mở cửa!”
Tên tiểu tư không nhận ra thân phận của hắn, cứ nghĩ hắn cũng như ta là kẻ không được lòng người.
Ánh mắt của Thẩm Hoài Sơn càng lúc càng sắc lạnh, khiến tên tiểu tư bị dọa đến co rúm lại.
Hắn lủi thủi đi vào phủ.
Chẳng bao lâu sau, phụ thân ra đến cửa.
Khi ông nhìn thấy Thẩm Hoài Sơn. Lập tức tỏ ra cung kính. “Thẩm đại nhân đến rồi?”
“Vẫn chưa kịp bày tỏ lòng cảm tạ với Thẩm đại nhân!”
“Mau, mau mời vào.”
Nhưng Thẩm Hoài Sơn chẳng buồn đáp lại, ngược lại lập tức bế ta lên, lúc này phụ thân mới nhận ra ta đang ở trong vòng tay hắn.
Gương mặt phụ thân đầy vẻ kinh ngạc. “A Diên cũng có mặt ở đây, mau vào phủ đi!”
Ta không nói một lời, chỉ ôm lấy cổ của Thẩm Hoài Sơn.
Ta khẽ quay đầu nhìn tên tiểu tư đang quỳ rạp dưới đất, nhẹ thở dài một tiếng.
Ngay sau đó, Thẩm Hoài Sơn thờ ơ liếc phụ thân. “Tôn đại nhân, tên tiểu tư này mặt cứng quá, làm đau tay ta rồi, nên giết đi thôi.”
Phụ thân nghe vậy liền giật mình, tên tiểu tư trên đất cầu xin không ngớt, để lại một vệt nước nhạt màu trên mặt đất.
Ồ, thì ra hắn bị dọa đến đái ra quần rồi.
Nhưng ta chỉ thấy ồn ào.
Không tự chủ được, ta khẽ nhíu mày, Thẩm Hoài Sơn cũng chau mày, vung tay lên, lập tức có người của hắn xuất hiện trước tên tiểu tư, lạnh lùng cắt ngang cổ họng hắn ta.
Phụ thân bị dọa đến toát mồ hôi, ông chưa từng chứng kiến cảnh máu me thế này bao giờ.
Nhìn đám máu đỏ loang lổ trên đất, ta chỉ lắc đầu, vẫn là quá nhẹ nhàng với hắn ta.
Dù sao, hắn ta đã từng suýt chút nữa làm nhục ta.
7
Đó là vào một ngày hè nóng bức khắc nghiệt.
Thời tiết quá nóng nực, đêm đến ta cởi bỏ áo ngoài ngồi hóng mát trong sân.
Mẫu thân vì mệt nhọc suốt ngày, đã sớm đi nghỉ.
Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng đá rơi xuống nước.
Quay phắt lại, chẳng thấy ai, bờ hồ vắng lặng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, ta bị một nam nhân lạ mặt siết chặt lấy, hắn ta cười đầy nhơ nhuốc, tay cũng không yên phận, một tay khóa chặt hai tay ta ra sau, tay kia thì tùy tiện sờ soạng. “Thân hình của tiểu thư thật mềm mại, thật tuyệt!”
“Lão gia vốn không ưa ngươi, mới để ngươi và phu nhân ở nơi hoang vu này, sau này chưa chắc đã gả đi đâu được, chẳng bằng theo ta, ta nhất định khiến ngươi vui sướng đến ngất ngây!”
Ta vùng vẫy hết sức, nhưng hoàn toàn bất lực.
Trong tuyệt vọng, ta phát ra một tiếng nấc nghẹn ngào.
Tưởng rằng mình khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này.
Nhưng tên nam nhân trên người ta bỗng nhiên đau đớn gào lên, là mẫu thân đã lấy đá đập mạnh vào lưng hắn.
Nhân cơ hội, ta trốn thoát.
Gã nam nhân ôm chặt lưng đầy giận dữ, và ngay lúc đó ta đã thấy rõ gương mặt hắn.
Chính là tên tiểu tư ở cổng.
“Giả làm trinh tiết gì chứ, chẳng qua chỉ là tiện nhân để nam nhân chơi đùa!”
“Mặc ít thế này không phải là để quyến rũ nam nhân sao?”
“Ngươi có ngực có mông, ngươi là loại tiện nhân, sinh ra là để hầu hạ nam nhân!”
Tên tiểu tư bị thương nhưng vẫn lẩm bẩm chửi rủa rồi bỏ đi, chẳng hề sợ ta sẽ đi tố cáo với phụ thân.
Hắn ta hiểu rõ, cả phủ này ai cũng hiểu rõ.
Trong mắt phụ thân, ta và mẫu thân chỉ là những kẻ hạ tiện, tự mình cam chịu.
Dù có đi cáo tội, phụ thân cũng chỉ nghĩ rằng là ta cố ý quyến rũ, là ta hạ tiện mà thôi.
Ta nép trong lòng mẫu thân, cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng.
Mẫu thân nhẹ nhàng vỗ về sau lưng ta.
“Đừng khóc, A Diên. A Diên của ta sống là cho chính mình.”
“Bọn họ có nói gì cũng chẳng đáng để tâm.”
Thế nên tên tiểu tư này chết cũng đáng.