Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại A DIÊN Chương 1 A DIÊN

Chương 1 A DIÊN

7:57 chiều – 07/11/2024

Nữ nhân Đại Tề coi trọng vẻ đẹp của sự kín đáo, thầm lặng.

Nhưng ta lại quá mức kiêu sa, quyến rũ.

Phụ thân cho rằng ta giống như nữ tử chốn thanh lâu, làm nhơ nhuốc thanh danh gia tộc.

Ta không được phụ thân yêu thương.

Cũng liên lụy đến mẫu thân phải chịu đựng cuộc sống khó khăn trong phủ, bị kẻ khác ức hiếp, mà bệnh tật qua đời.

Sau này, vì tội tham ô, phụ thân đối diện với nguy cơ bị tịch thu gia sản.

Ông nghe đồn Thượng thư Bộ Hình, Thẩm Hoài Sơn, thích những nữ tử kiêu sa, bèn đem ta dâng lên cho hắn.

Thẩm Hoài Sơn, kẻ được đồn là hung ác, nay lại đang nâng niu đôi chân của ta, gương mặt đầy vẻ si mê.

“A Diên, lực tay này thế nào?”

Phụ thân không hề hay biết, ta có một bí mật.

Nếu có ai chạm vào thân thể của ta, người đó sẽ lập tức bị ràng buộc với ta, trở nên thấp kém, quỵ lụy trước ta như một nô tài trung thành.

Thanh đao sắc bén này, chính là phụ thân tự tay trao cho ta.

1

Ta tỉnh dậy trên chiếc giường xa lạ.

Những cảnh tượng đêm qua dần hiện lên trong trí nhớ.

Tấm rèm lắc lư, những bóng hình quấn quýt, sự vùng vẫy yếu ớt.

Mọi thứ đều nhắc nhở ta về những gì đã xảy ra đêm qua.

Vì để bảo toàn tính mạng, phụ thân tự tay đưa ta cho Thượng thư Bộ Hình Thẩm Hoài Sơn – người được mệnh danh là “Ngọc Diện Tu La.”

Ta vừa ngẩng đầu muốn ngồi dậy, thì chạm phải ánh mắt của Thẩm Hoài Sơn – người vừa tỉnh giấc.

Một lần nữa, ta bị kéo lại vào vòng tay của hắn, hai người thân mật kề sát nhau.

“A Diên, nàng định đi đâu?”

“Chẳng lẽ ta hầu hạ không tốt sao?”

Người dưới thân ta – Thẩm Hoài Sơn nhíu mày, đôi mắt lấp lánh nước, khiến người khác nhìn vào cũng động lòng, đâu còn chút gì là “Ngọc Diện Tu La.” 

Ta khẽ nhíu mày, chân bất chợt đau nhức.

Chưa kịp xem xét, đôi chân đã được hắn nâng lên.

Gương mặt hắn đầy vẻ thành kính, tay không ngừng xoa bóp chân cho ta.

“A Diên, lực tay này thế nào?”

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng của tiểu đồng. “Đại nhân, đã đến giờ thượng triều.”

Ánh mắt Thẩm Hoài Sơn đầy sát khí, nhưng khi nhìn ta, hắn lại tỏ vẻ lấy lòng.

“A Diên, hôm nay nàng cứ nghỉ ngơi, ta hạ triều sẽ về bên nàng.”

Hắn nhẹ nhàng đặt chân ta xuống, cúi đầu hôn nhẹ, rồi đắp chăn cho ta trước khi rời đi.

Ánh mắt hắn đầy lưu luyến, chẳng hề bận tâm đến thái độ lạnh lùng của ta.

Ta chẳng hề ngạc nhiên, vì sao “Ngọc Diện Tu La” giết người không ghê tay lại biến thành con chó ngoan ngoãn trước mặt ta.

Thanh đao sắc bén này, là phụ thân tự tay trao cho ta.

Ta có một bí mật mà phụ thân không hề hay biết.

Bí mật này, có thể lấy mạng người.

Vậy thì đừng trách nữ nhi quay lại cắn ngược người một cái nhé.

2

Ta tên là Tôn Thanh Diên.

Phụ thân là Thiếu khanh Tứ phẩm của Thái Thường Tự, còn mẫu thân là nữ nhi của nguyên Thượng thư Bộ Hình.

Mẫu thân khi gả cho phụ thân là phải hạ mình.

Phụ thân luôn tự cho mình là quan văn thanh liêm, nhưng lại có ba thiếp thất.

Ban đầu, ông và mẫu thân cũng rất mực ân ái.

Dù các thiếp thất không chịu an phận, nhưng nhờ có phụ thân che chở và mẫu thân hiền thục rộng lượng, mọi chuyện vẫn ổn định.

Cuộc sống của chúng ta khá yên bình.

Dù sao phụ thân cũng từng hao tâm tổn sức mới cưới được mẫu thân.

Nếu không, với gia thế của phụ thân, ông chẳng thể nào cưới được mẫu thân.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi khi ta lên mười.

Thiên kim đại tiểu thư của Đại Tề đều coi trọng vẻ đẹp kín đáo, thầm lặng.

Nhưng sau mười tuổi, thân thể ta bắt đầu phát triển, dáng dấp càng ngày càng khó che giấu.

Thân hình ta khác biệt, nổi bật hơn các nữ tử khác, ngay cả bó ngực cũng không thể che đậy.

Sắc mặt phụ thân ngày càng lộ vẻ bất mãn.

“Nhìn xem nữ nhi của nàng đi! Thật là một kẻ chỉ biết dùng sắc hầu người!”

Phụ thân cảm thấy dáng vẻ của ta yêu kiều lả lơi, giống như một kẻ phong trần, làm ô uế thanh danh gia đình.

Ông chẳng thèm đoái hoài đến ta, còn khiến cho ta và mẫu thân phải sống trong một tiểu viện hoang vắng.

Trời nóng không chịu nổi, ta cùng mẫu thân trong phòng không có băng lạnh để dùng, phụ thân thì lại vui vẻ cùng các thiếp thất.

Y phục nặng nề thấm đẫm mồ hôi, ta đành cùng mẫu thân cởi bỏ bớt, chỉ mặc lớp áo mỏng bên trong, để lộ tay và chân mới cảm thấy chút mát mẻ.

Không ngờ cảnh tượng ấy lại bị phụ thân ôm thiếp thất đi ngang qua nhìn thấy.

Phụ thân tức giận, chỉ vào ta và mẫu thân mà mắng. “Không biết xấu hổ! Hồ ly tinh!”

“Thân hình vốn không ra dáng thiên kim, nay còn dám lộ liễu như vậy, thật chẳng biết liêm sỉ!”

Thiếp thất yêu kiều đứng bên cạnh đổ dầu vào lửa. “Lão gia, người xem, đại tiểu thư còn dám kéo phu nhân xuống, quả là mẹ nào con nấy.”

“Nếu bị người ta nhìn thấy, lão gia sẽ bị dèm pha mà chết mất!”

“Đại tiểu thư thế này mà bị gia nhân nhìn thấy thì… ôi chao…”

Ngày hôm đó, mẫu thân vội vàng khoác lại y phục nặng nề, phụ thân giận dữ bỏ đi, trước khi đi còn đập phá hết đồ đạc trong viện.

Giữa mảnh vụn vỡ trên đất, ta và mẫu thân ôm nhau mà khóc.

Nước mắt của mẫu thân thấm ướt vai ta.

Qua được mùa hè nóng bức, mùa đông giá rét âm thầm kéo đến.

Mùa đông lạnh thấu xương, không có củi tốt, chỉ có loại than tồi đầy khói bụi.

Chỉ cần châm lửa, cả phòng đều ngập trong khói cay mắt.

Ta cùng mẫu thân đã đến cầu xin phụ thân, nhưng ông lại đưa ra một điều kiện với mẫu thân: chỉ cần mẫu thân đồng ý, ông sẽ để mẫu thân trở lại vị trí chính thất như xưa.

Điều kiện là phải từ bỏ ta, để mặc ta trong tiểu viện tự sinh tự diệt.

Mẫu thân lập tức quay đầu, nắm tay ta trở về tiểu viện lạnh lẽo.

Ta nhớ vòng tay của mẫu thân hôm ấy thật ấm áp.

Ta không muốn mẫu thân phải chịu khổ, khẽ kéo áo bà. “Mẫu thân, hãy bỏ lại con đi.”

Mẫu thân ôm chặt lấy ta hơn. “Còn nói nhảm nữa, ta sẽ đuổi con ra ngoài!”

“Mẫu thân cả đời cũng sẽ không bỏ con!”

Dù khi ấy, ta và mẫu thân phải sống trong khó khăn, nhưng trong lòng vẫn đầy hy vọng.

3

Ngoại tổ gia đã sớm hồi hương quy ẩn, xa xôi ngút ngàn.

Phụ thân cũng không còn e dè gì nữa.

Những thiếp thất xưa kia im lặng nay thấy mẫu thân mất đi sự sủng ái, càng lúc càng lộng hành, ngang ngược sỉ nhục mẫu thân.

“Lão gia nên sớm bỏ ngươi đi! Nhìn xem nữ nhi ngươi nuôi kìa! Thân thể ra dáng hồ ly, nào giống tiểu thư con nhà quan viên!”

“Nếu nữ nhi ta như thế, ta đã treo cổ nó từ lâu rồi!”

Ta trốn trong vòng tay mẫu thân, giận đến không thể kiềm chế, muốn lao ra vả cho họ mỗi người một cái, nhưng mẫu thân kéo ta lại.

“A Diên, không được.”

“Ta đã gửi thư cho ngoại tổ, ta… đã nghĩ thông suốt rồi…”

“Ta muốn cùng phụ thân ngươi hòa ly!”

Ta nắm chặt tay mẫu thân, nhìn thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt bà, gật đầu thật mạnh.

Mẫu thân cuối cùng đã nghĩ thông.

Nhưng ánh mắt lo lắng của ta không thoát khỏi mắt bà. “Mẫu thân sẽ mang con đi cùng chứ? Con chỉ muốn ở cùng mẫu thân.”

“Nhưng… con thế này, liệu mẫu thân có ghét bỏ con không?”

Mẫu thân vuốt tóc ta, dịu dàng mỉm cười. “Nhi nữ ngốc, con là tim gan của mẫu thân, sao mẫu thân có thể không mang con đi?”

“Huống hồ, mẫu thân chưa từng nghĩ con có gì không phải. Thiên hạ nữ tử muôn hình vạn trạng, như muôn hoa, mỗi đóa đều có vẻ đẹp riêng.”

“Trong mắt mẫu thân, con là tốt nhất.”

“Không cần tự ti.”