8
Thẩm Hoài Sơn ôm ta vào phòng.
Chân ta đột nhiên tê dại.
Những động tác nhỏ của ta không lọt khỏi mắt hắn.
Không chút ngại ngần, hắn bế ta lên giường, từ từ cởi giày và nhẹ nhàng xoa bóp chân cho ta.
“A Diên, đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Sức tay hắn hơi mạnh, khiến ta không khỏi bật ra một tiếng rên nhẹ.
Phụ thân còn chưa hoàn hồn sau cảnh máu me vừa rồi, giờ lại chứng kiến cảnh này.
Chắc hẳn ông đang hoài nghi đôi mắt của mình.
Đúng lúc đó, Lệ di nương mà phụ thân yêu quý dẫn theo nữ nhi bước vào sảnh.
Muội muội thứ xuất nhìn thấy Thẩm Hoài Sơn phong thái như ngọc.
Lúc này, hắn đang quỳ bên chân ta, dịu dàng xoa bóp, ánh mắt đầy yêu thương.
Ta rụt chân lại, bắt gặp ánh mắt ghen tị của muội muội.
Mục đích đã đạt được, cũng không cần diễn tiếp.
Thẩm Hoài Sơn uất ức đứng dậy, nhưng khi quay lại đối diện phụ thân, lập tức thay đổi sắc mặt.
Lạnh lùng, tàn nhẫn, khiến người khác không dám lại gần.
Phụ thân ra lệnh dọn tiệc, nói là để cảm tạ đại ân của Thẩm Hoài Sơn.
Thẩm Hoài Sơn chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn ta. “Nếu muốn cảm tạ, thì hãy cảm tạ A Diên, nàng mới là phúc tinh của các ngươi.”
Phụ thân sững người trong chốc lát, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, liên tục đáp ứng.
Sắc mặt gượng gạo của ông đã sớm bộc lộ rõ ý định khi đưa ta cho Thẩm Hoài Sơn.
Nhưng ông vốn chẳng hề bận tâm.
Lệ di nương nhìn ta, vốn dĩ nghĩ ta sẽ rơi vào chốn hổ sói, giờ lại bình yên trở về, còn trở thành bảo vật trong lòng “Ngọc Diện Tu La” Thẩm Hoài Sơn.
Bà ta nuốt không trôi nỗi ấm ức này.
Thế nên bà ta đứng dậy, kéo theo muội muội Như Tuyết nâng ly cung kính.
“Tiểu thiếp xin thay mặt lão gia cảm tạ đại ân của Thẩm đại nhân.”
Thẩm Hoài Sơn vẫn không động đậy, chỉ chăm chú nhìn về phía ta.
Lệ di nương tiếp tục nói, nâng ly uống cạn, rồi nói thêm.
“Vẫn là phải cảm tạ Thẩm đại nhân đã không chê A Diên.”
“Đại nhân có điều chưa biết, A Diên không giống như các nữ tử khác, khiến thiếp và phu quân vô cùng đau đầu.”
“Dù sao thì, thân thể của nàng vốn là thứ nên ở chốn lầu xanh, khi còn chưa xuất giá, đã khiến tiểu tư trong nhà mắt sáng rỡ.”
“Giờ đã theo đại nhân, mong đại nhân nghiêm khắc quản thúc, kẻo chẳng biết lúc nào nàng sẽ phản bội đại nhân.”
“Dù sao, chỉ cần nàng đứng đó, cũng đủ khiến nhiều nam nhân động lòng, đại nhân cẩn thận vẫn hơn.”
Ta lặng lẽ nghe, nhưng tay vẫn không ngừng cầm đũa.
Dù sao đã lâu rồi ta chưa được ăn bữa cơm thịnh soạn thế này.
Ta nhìn thấy trên trán Thẩm Hoài Sơn nổi rõ gân xanh, đôi tay dưới bàn siết chặt.
Hắn đứng lên, gắp cho ta món ăn ta muốn, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng thâm tình.
Thấy ta nuốt xuống, hắn đặt đũa xuống, một tay chống cằm, thờ ơ nhìn về phía Lệ di nương.
“Vị này là ai?”
Hắn hỏi phụ thân.
Phụ thân lập tức mở lời giới thiệu.
Thẩm Hoài Sơn khẽ cười khinh. “Tưởng là thứ gì cao quý!”
“Chẳng qua là một thiếp thất có thể tùy ý mua bán mà thôi.”
“Lại còn đến bàn của chủ tử sủa bậy, Tôn đại nhân, nhãn lực của ngài là thế này sao?”
“Có vẻ, Tôn đại nhân cần lau sáng đôi mắt của mình rồi.”
Nghe những lời này, phụ thân liền lấy tay áo lau đi mồ hôi lạnh vừa toát ra.
Sắc mặt của Lệ di nương tái nhợt không còn chút máu.
Còn muội muội thì lén lút lộ ra vẻ vui mừng nhìn Thẩm Hoài Sơn.
Con cá sắp mắc câu rồi.
9
Cuối cùng, bữa cơm cũng ăn xong.
Sau bữa ăn, phụ thân hỏi Thẩm Hoài Sơn có muốn ở lại phủ dùng bữa tối hay không.
Thẩm Hoài Sơn nhìn ta, ánh mắt đầy mong đợi.
Ta từ từ mở lời. “Phu quân, dù sao ngươi cũng là ân nhân cứu mạng, dùng thêm bữa cơm ở phủ cũng không phải là điều quá đáng.”
Lời vừa dứt, ánh mắt Thẩm Hoài Sơn lập tức sáng lên, hệt như chú chó nhỏ được ban thưởng.
Còn phụ thân, tất nhiên là vui vẻ đồng ý.
Ông đặc biệt sắp xếp cho Thẩm Hoài Sơn ở phòng khách.
Còn ta, trở về tiểu viện hoang vắng ngày xưa từng ở cùng mẫu thân.
Thẩm Hoài Sơn kéo lấy tà áo ta. “A Diên… ta không muốn rời xa A Diên…”
Ta khẽ vuốt má hắn. “Ngoan, lát nữa ta sẽ qua tìm ngươi.”
Thẩm Hoài Sơn cọ cọ vào tay ta, cuối cùng cũng rời về phòng khách.
Ta biết, sẽ có người không thể ngồi yên.
10
Gia nhân trong phủ vội vàng đến báo rằng phủ xảy ra chuyện lớn. Mời ta qua một chuyến.
Ta phớt lờ ánh mắt khinh thường của gia nhân, chậm rãi bước ra khỏi cửa tiểu viện.
Gia nhân dẫn ta đến phòng khách của Thẩm Hoài Sơn.
Đúng lúc mọi việc đang rất náo nhiệt.
Phụ thân có mặt, Lệ di nương cũng ở đó, muội muội Tôn Như Tuyết cũng có mặt.
Cảnh tượng trước mặt vô cùng hỗn loạn.
Phụ thân với vẻ mặt giận dữ, Lệ di nương thì ôm chặt Tôn Như Tuyết trong bộ dạng quần áo xộc xệch, khóc lóc không ngừng.
Phụ thân liền cho lui tất cả nô bộc xung quanh.
Thẩm Hoài Sơn thấy ta đến, ánh mây đen trên trán hắn tan biến, kéo tay ta, trong mắt ngập tràn vui sướng. Hệt như đang nói. “Ta làm có giỏi không?”
Ta nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, như thể ban thưởng, mỉm cười với hắn một cái.
Hắn giống như một chú chó nhỏ kiêu ngạo vẫy đuôi.
Trong phòng, vở kịch này dù vẫn chưa diễn xong, nhưng ta đã đại khái nghe ra được sự tình.
Sau bữa trưa, Thẩm Hoài Sơn nghỉ ngơi tại phòng khách.
Rõ ràng đang là giữa mùa đông, nhưng Tôn Như Tuyết lại mặc một bộ áo mỏng manh, tay cầm hộp thức ăn, gõ cửa phòng Thẩm Hoài Sơn.
Thẩm Hoài Sơn cho nàng ta vào phòng.
Muội muội vui mừng không kể xiết.
Vừa vào phòng đã bắt đầu bằng cách hạ thấp ta để nâng bản thân lên.
“Thanh Diên tỷ tỷ có thân hình khác với nữ tử Đại Tề chúng ta, ngực nàng có rãnh sâu, thân hình ấy chẳng khác gì hồ ly tinh, hẳn là nên để ngàn người cưỡi vạn người gối, nào giống ta, thanh cao và kín đáo.”
Thẩm Hoài Sơn chỉ cười khẩy. “Phụ thân ngươi còn biết ta yêu thích nữ tử có dáng dấp yêu kiều, thân hình ngươi phẳng lì thế này, thực là nhạt nhẽo trước mặt ta.”
Sắc mặt Tôn Như Tuyết xanh mét.
Nàng ta định rời đi ngay lập tức, nhưng Thẩm Hoài Sơn ngăn lại.
“Ngươi hãy đợi một lát rồi ra ngoài, bây giờ đi sẽ làm phiền giấc ngủ trưa của nàng ấy.”
Thế là, Tôn Như Tuyết cứ mặc bộ y phục mỏng như cánh ve, quỳ gối trên sàn, chờ đợi Thẩm Hoài Sơn mở miệng.
Nàng ta chờ mãi, đến mức bắt đầu hắt xì, nhưng vẫn không thấy lệnh cho đứng dậy.
Cũng ngay lúc này, có người đến mời Thẩm Hoài Sơn ra tiền sảnh, vô tình nhìn thấy Tôn Như Tuyết trong bộ dạng không chỉnh tề.
Mới có cảnh hỗn loạn như hiện tại.
Trong lòng muội muội chắc hẳn đầy đắng cay, vốn dĩ nghĩ sẽ cùng Thẩm Hoài Sơn mây mưa, giành lấy hắn từ tay ta, nhưng lại tính nhầm.
Ta biết muội muội vốn yêu thích những nam tử tuấn tú, mạnh mẽ, dịu dàng.
Thẩm Hoài Sơn lại chính là hình mẫu trong lòng nàng ta.
Ở cùng phòng với Thẩm Hoài Sơn suốt một canh giờ mà không được đụng tới, nàng ta cũng thật sự phải thất vọng rồi.
Dù sao, từ trước đến nay, nàng ta chưa từng ngừng bôi nhọ ta và mẫu thân trước mặt phụ thân.
11
Phụ thân vô cùng tức giận về hành động của Tôn Như Tuyết.
Ông tự cho mình là thanh liêm, không ngờ nữ nhi của mình lại trắng trợn quyến rũ trọng thần triều đình. Mặt mũi ông biết để đâu đây.
Ông đã từng đặt nhiều kỳ vọng vào muội muội.
Ngày thường ngài dành cho nàng ta sự sủng ái vô hạn.
Nàng ta muốn gì, ông đều thỏa mãn.
Vượt xa những gì mà là ta đích nữ nên được nhận.
Muội muội thân hình mảnh dẻ, phụ thân có tâm tư riêng.
Mỗi lần thấy ánh mắt ông dành cho nàng ta, ta chỉ cảm thấy ghê tởm.
Không vì gì khác.
Ông muốn dùng nàng ta làm bàn đạp cho con đường công danh của mình.
Ông chiều chuộng nàng ta chẳng thiếu thứ gì, cũng chỉ để nuôi dưỡng nàng, mai này dễ bề đem nàng ta gả vào nhà quyền thế vì ông mà hy sinh.
Nếu không, sao ông lại không cho nàng ta uống sữa, ăn chân giò, ăn đu đủ.
Ta đã sớm nhìn thấu con người phụ thân.
Giả tạo đến cực điểm, lạnh lùng đến tột cùng.
Ông quát mắng Lệ di nương dữ dội, nói bà ta không biết dạy dỗ nữ nhi, để xảy ra chuyện nhục nhã thế này.
Lệ di nương khóc lóc, nhưng chẳng thể chối cãi, đành ngậm đắng nuốt cay.
Bởi lẽ, trong phủ này, chỗ dựa duy nhất của bà ta chỉ có phụ thân.
Phụ thân cười giả lả tạ lỗi Thẩm Hoài Sơn, đồng thời xử phạt những gia nhân có mặt, ông không muốn chuyện này lan truyền ra ngoài.
Dù sao, ông vẫn còn yêu thể diện của mình.
Ánh mắt Thẩm Hoài Sơn khi nhìn phụ thân lạnh lùng và xa cách, nhưng khi nhìn ta lại giống hệt một chú chó trung thành.
“Ngươi chưa cưới ta, ta theo ngươi về, thật không hợp lễ nghi.”
Ta tỏ rõ ý định của mình, ánh mắt Thẩm Hoài Sơn thoáng hiện vẻ buồn.
Nhưng chú chó trung thành cần phải dỗ dành.
Dù sao hôm nay những chuyện xảy ra cũng làm ta thoải mái đôi chút, ta đưa tay vuốt má hắn, mỉm cười.
“Ngươi cứ về trước, đợi ngươi chuẩn bị xong sính lễ, đầy đủ đồ cầu thân, ta sẽ gả cho ngươi.”