4
Tiểu thư đến điện Đường Lê, trò chuyện lâu với Thẩm Thanh.
Nhưng Thẩm Thanh không còn chút ý chí nào, cũng chẳng có dũng khí để tiếp tục sống.
Tiểu thư vốn tính tình khoan hòa, vẫn hàng ngày đến thăm hỏi, kể cho Thẩm Thanh nghe vài câu chuyện hài hước để giúp nàng khuây khỏa.
Cho đến một ngày, Thẩm Thanh đột nhiên tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Nàng chủ động nói chuyện với tiểu thư rất lâu.
Thẩm Thanh nhìn ánh nắng bên ngoài thật lâu, rồi vẫn cuộn mình trong chăn:
“Nguỵ Cẩn, ngươi và ta dù không thân thiết trong khuê phòng, nhưng thế gia vốn gắn kết phức tạp, chung quy cũng biết ít nhiều về hoàn cảnh của nhau.
“Ta biết ngươi và Triệu Trường Phong từ nhỏ đã thanh mai trúc mã, ta nghĩ ngươi cũng đã nghe về cuộc hôn nhân sắp đặt của ta với nhà họ Trần.”
“Ngươi chưa bao giờ nghĩ đến sao? Hôn sự giữa ta và Triệu Trường Phong có điều bất thường ư?”
“Để ta nói cho ngươi biết, ngươi và ta đều là những nữ nhân đáng thương. Chính Triệu Trường Phong đã đích thân đến cầu hôn trước mặt phụ thân ta, chỉ để củng cố ngôi vị Thái tử của hắn.
“Hắn thậm chí còn hứa rằng con gái Thẩm gia nhất định sẽ trở thành Hoàng hậu trong tương lai.
“Ta chết rồi, vẫn còn muội muội ta, còn đường muội của ta.”
“Nguỵ Cẩm, ngươi hồ đồ, ta cũng hồ đồ.”
Tiểu thư không nói một lời nào, rời khỏi điện Đường Lê.
Ta hiểu rất rõ tiểu thư. Nàng ấy đã sớm đoán ra manh mối, chỉ là không muốn tin, nhưng khi sự thật bị người ngoài bóc trần, chỉ còn lại nỗi nhục nhã. Hóa ra, tình cảm giữa nàng và Triệu Trường Phong đã sớm nhuốm mùi lợi ích, tan tác như bọt nước.
Đêm đó, Triệu Trường Phong cùng tiểu thư dùng bữa tối. Hắn ngập ngừng một hồi, cuối cùng vẫn ôm lấy tiểu thư mà nói: “Thẩm Thanh bệnh nặng, ấu nữ của Túc Quốc công cũng sắp vào Đông Cung, còn có vài tiểu thư thế gia khác cũng sẽ vào làm lương đệ. Cẩn nhi, nàng biết đấy, có những chuyện ta cũng đành bất lực.”
Trái tim tiểu thư như bị kim đâm đau đớn, nhưng nàng ấy vẫn mỉm cười: “Điện hạ là Thái tử, mọi chuyện chỉ cần điện hạ quyết định, không cần hỏi đến thần thiếp.”
5
Nửa năm sau, Đông Cung lại có thêm vài nữ nhân mới.
Muội muội của Thẩm Thanh là Thẩm Lệ, hoạt bát ngây thơ, giống hệt tiểu thư thuở trước.
Liên tiếp mấy đêm Thái tử đều lưu lại nơi Thẩm Lệ, rồi lại ở chỗ của Ngụy lương đệ và Trần lương đệ.
Tâm can tiểu thư ngày càng nguội lạnh, nhưng Triệu Trường Phong luôn đến bên nàng những lúc nàng ấy sắp tuyệt vọng, bầu bạn vài ngày để dỗ dành.
Hắn như cá gặp nước, khéo léo xoay quanh giữa những nữ nhân thế gia trong Đông Cung.
Cho đến một đêm, khi say rượu, hắn đã ân ái với Uyển nhi, sáng hôm sau Uyển nhi được phong làm Bảo Lâm.
Sự sống vốn đã như ngọn đèn cạn dầu của Thẩm Thanh bị giáng thêm một đòn chí mạng, vào một buổi chiều thu, nàng nhắm mắt lìa đời.
Trước khi qua đời, nàng cầu xin tiểu thư một điều.
“Nguỵ Cẩn, người kinh thành đều nói ngươi là người khoan hòa, hãy giúp ta một việc, giờ đây chỉ có ngươi có thể giúp ta.”
Tiểu thư nắm lấy tay nàng: “Ngươi nói đi, chỉ cần là việc ta có thể làm, nhất định sẽ hết sức giúp đỡ.”
“Hãy cắt một sợi tóc của ta cùng chiếc trâm phù dung trên đầu, ta xin ngươi, hãy cho vào hộp và chôn bên mộ của Trần Tầm, xin ngươi.”
Tiểu thư gật đầu.
Khoảnh khắc sau đó, Thẩm Thanh khép mắt lại, mãi mãi ra đi.
Sau khi Thẩm Thanh qua đời, Đông Cung lấy tiểu thư làm chủ, tiểu thư nhận lệnh của Hoàng hậu để lo liệu tang lễ.
Uyển nhi kéo ta lại.
À không, giờ nên gọi nàng là Thôi Bảo Lâm.
Thôi Bảo Lâm kéo tay ta: “Viêm nhi, ngươi có thấy ta hèn hạ không?”
Ta khẽ lắc đầu.
Đôi mắt nàng đã đỏ hoe, nhìn quan tài của Thẩm Thanh trong đại điện, mắt đỏ như một con thỏ nhỏ.
“Viêm nhi, ta không leo lên giường được đâu, tiểu thư nhà ta đã đi rồi, ai sẽ còn che chở cho ta nữa?”
Ta không đáp lời.
Trong mắt Triệu Trường Phong, phi tần không có gia thế chẳng khác gì một con chó.
Ta đã sớm hiểu điều này ngay từ ngày tiểu thư nhận được thánh chỉ ban hôn.
Dù Uyển nhi có leo lên được vị trí Bảo Lâm hay không, con đường nàng ta đi cũng sẽ chẳng dễ dàng gì.
Ta chỉ khẽ cúi mình: “Thôi Bảo Lâm, nô tỳ còn phải giúp nương nương, Bảo Lâm xin cứ tự nhiên.”
6
Uyển nhi sau đó có tiếp tục khóc hay không, ta cũng không rõ.
Chỉ biết rằng đêm đó Triệu Trường Phong vẫn ngủ lại phòng của Uyển nhi.
Hoàng hậu tìm một lý do là “mê hoặc chủ nhân”, liền tước bỏ phong hiệu Bảo Lâm của Uyển nhi và đánh chết nàng ta.
Tiểu thư nói: “Dù sao Thẩm Thanh cũng là con gái Túc Quốc công, chính nữ mắc bệnh nặng, còn tỳ nữ bên cạnh lại gấp gáp muốn trèo lên giường Thái tử, vốn là con đường chết.”
“Còn Triệu Trường Phong, hắn chỉ có thể tự tay dâng thanh đao ấy cho Hoàng hậu mà thôi. Đáng thương thay cho Uyển nhi, vẫn nghĩ rằng Thái tử thật sự yêu nàng ta.”
Khi tiểu thư nói, khuôn mặt nàng ấy mang vẻ lạnh lùng.
Nàng ấy dường như không nhận ra mình đã thôi không gọi Thái tử là Trường Phong mà gọi thẳng tên hắn từ lúc nào.
Oanh nhi bên cạnh sợ hãi run rẩy, không dám nói gì, chỉ có ta khẽ kéo chiếc áo choàng trên vai tiểu thư: “Nương nương, đêm đã khuya, người nên nghỉ ngơi thôi.”
Ta cùng Oanh nhi bước ra khỏi điện, đi qua hòn giả sơn trong hậu hoa viên, chợt nhớ đến một năm trước Uyển nhi từng khóc đến rã rời tại đây.
Nàng ta khóc vì nhân duyên của Thẩm Thanh tan vỡ, cũng khóc vì vị thiếu tướng quân chết nơi biên ải.
Lòng người phức tạp, ta chỉ cảm thấy trong cung, dù làm quý nhân hay làm nô tỳ, cũng chẳng phải là phúc phận gì, con người khó lòng tránh khỏi hiểm họa, chỉ mãi chạy theo dục vọng mà thôi.
Chốn thâm cung này vốn là nơi ăn tươi nuốt sống con người.
Sự ngây thơ của tiểu thư, sự giả dối của Triệu Trường Phong, và số phận của Thẩm Thanh đều đã bị chôn vùi tại đây.
Thậm chí cả chút lòng trắc ẩn nhỏ bé của ta, cũng dần dần bị mài mòn từng ngày.