Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA THEO TIỂU THƯ GẢ VÀO ĐÔNG CUNG Chương 1 TA THEO TIỂU THƯ GẢ VÀO ĐÔNG CUNG

Chương 1 TA THEO TIỂU THƯ GẢ VÀO ĐÔNG CUNG

2:09 sáng – 04/11/2024

Tiểu thư gả vào Đông Cung làm trắc phi của Thái tử.

May thay, Thái tử và tiểu thư tình cảm gắn bó, ban đầu đã có vài năm sống trong hạnh phúc ngập tràn.

Dù tiểu thư phải ở dưới Thái tử phi, nhưng sự sủng ái của Thái tử dành cho nàng ấy không hề suy giảm.

Về sau, khi tiểu thư dần lớn tuổi, nhan sắc cũng phai tàn, tình yêu cũng vì thế mà nhạt đi.

Hậu cung càng lúc càng nhiều nữ nhân đến mức tiểu thư cũng thấy phiền lòng.

Tiểu thư bắt đầu coi trọng địa vị và quyền lực, không ngại đích thân tuyển chọn một số nữ tử tuổi xuân để tiến cống cho phu quân mà nàng ấy yêu thương bao năm.

Ngay cả Oanh nhi, người tỳ nữ đã theo tiểu thư từ nhỏ, cũng được phong làm quý nhân.

Tiểu thư hỏi ta: “Ngươi có muốn nằm trên giường của quân vương không?”

“Không, nô tì không muốn. Nô tì chỉ nguyện làm nữ quan dưới tay tiểu thư, cùng người bước lên đỉnh cao, đoạt lấy thiên hạ này.”

Tiểu thư cười nhẹ: “Bao năm nay, chỉ có ngươi là hiểu ta.”

1

Tiểu thư xuất thân từ thế gia lớn, là họ Nguỵ ở Phù Phong.

Từ nhỏ nàng ấy đã sống trong nhung lụa, nhưng tính tình lại rộng lượng, chưa từng trút giận lên đám hạ nhân chúng ta.

Nàng ấy không bao giờ trách phạt hay mắng mỏ hạ nhân vô cớ.

So với các tỳ nữ trong phủ, được hầu hạ bên cạnh tiểu thư, ăn no mặc ấm, còn có tiền thưởng, quả thật là phúc phận từ kiếp trước.

Trong gia tộc thế gia, các tiểu thư thường phân biệt thứ bậc con đích và con thứ, nhưng tiểu thư lại là ngoại lệ.

Những tiểu thư thế gia khác luôn giữ khoảng cách với các đệ muội con thứ, nhưng nàng ấy lại chân thành đối đãi với mọi tỷ muội trong gia đình.

Từ huynh trưởng đến muội muội nhỏ tuổi, thậm chí với các tỷ muội đường họ hàng, nàng ấy đều giữ mối quan hệ rất tốt.

Trong gia tộc lớn ấy, vì tính tình khiêm nhường của nàng ấy, kết nối tỷ muội khăng khít, tạo nên  một câu chuyện đẹp, gia tộc Nguỵ gia cũng không có những điều xấu xa như các gia tộc khác, trái lại cùng nhau phấn đấu, hòa thuận.

Các tiểu thư họ Nguỵ đến tuổi cập kê, phụ mẫu cũng lắng nghe ý kiến của con gái, việc chọn rể đều cần con gái đồng ý.

Người đời đều nói, làm nữ nhi họ Nguỵ sẽ lấy được người chồng như ý.

Lão gia giữ chức nhất phẩm, lại là phụ tử của Thái tử, nên tiểu thư từ nhỏ đã lớn lên cùng Thái tử.

Ta từng nhiều lần bắt gặp Thái tử lén trèo tường, dưới ánh trăng thề thốt: “Ta, Triệu Trường Phong, đời này không phụ Nguỵ Cẩm.”

Tiểu thư chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: “Cẩm nhi tự nhiên tin chàng.”

Về sau, khi Thái tử đến tuổi thành thân, dù lão gia giữ chức nhất phẩm, địa vị vẫn kém hơn Túc Quốc công một bậc.

Tiểu thư chỉ có thể làm trắc phi sau khi nữ nhi của Túc Quốc công trở thành chính thất.

Ta còn nhớ tiểu thư vuốt thánh chỉ tứ hôn, nói: “Được gả cho chàng đã là tâm nguyện thành hiện thực, ta không thể tham lam quá.”

Nhưng ta vẫn thấy những giọt lệ trong veo lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt nàng ấy.

Triệu Trường Phong từng thề nguyện một đời một đôi, vậy mà chưa cưới đã có chính thất.

Vậy còn tiểu thư nhà ta là gì?

Ta thấy căm phẫn, Oanh nhi cũng bất bình thay tiểu thư.

Nhưng tiểu thư chỉ khẽ nắm lấy tay ta, dịu dàng nói: “Ở vị trí cao, có nhiều việc không thể  quyết định được. Địa vị của Túc Quốc công tôn quý, có quan hệ thông gia mới giúp Trường Phong ngồi vững hơn, ta đều hiểu mà.”

“Ta chỉ buồn một chút thôi, chỉ một chút thôi.”

2

Đến ngày tiểu thư xuất giá, đầu đội phượng quan, thân vận xiêm y đỏ rực, đoàn rước dâu  trải dài mười dặm, Triệu Trường Phong tự mình cưỡi ngựa trắng đến đón nàng, nét mặt vui mừng đắc ý.

Ta biết hắn âm thầm chuẩn bị thêm sính lễ cho tiểu thư, còn dựng trong Đông Cung một khu vườn giống hệt Nguỵ phủ, điều đó khiến ta an lòng phần nào.

Hắn chắc hẳn vẫn thương xót tiểu thư.

Tiểu thư mỉm cười dịu dàng, ta nắm tay nàng ấy, dìu nàng ấy lên kiệu, nàng ấy khẽ siết tay ta: “Viêm nhi, ta thật sự rất vui.”

Từ hôm đó, ta cùng Oanh nhi và vài tỳ nữ khác theo tiểu thư vào Đông Cung làm nữ quan, hầu hạ bên nàng ấy.

Nữ nhi Túc Quốc công là Thẩm Thanh đã sớm được gả vào Đông Cung, thân thể nàng lại yếu ớt, quanh năm suốt tháng bệnh tật, cả ngày đóng cửa không ra ngoài.

Tiểu thư đến chào hỏi, Thẩm Thanh cũng chỉ tiếp qua loa vài câu.

Cho đến đêm ta và Oanh nhi thay phiên trực, ta nghe thấy tiếng khóc từ sau hòn giả sơn. Oanh nhi không dám nhìn, ta đành cầm đèn, lấy hết can đảm đi tới.

Hóa ra là tỳ nữ thân cận của Thái tử phi, tên là Uyển nhi.

Nàng khóc không thành tiếng, thấy ta cũng chẳng tỏ vẻ dễ chịu:

“Chủ tử nhà ngươi giờ đang được sủng ái, chủ tử nhà ta thì quanh quẩn trên giường bệnh, ngay cả ngự y cũng không muốn đến, thế là thế nào đây?”

Ta thở dài đáp: “Uyển nhi cô nương có tức giận mấy cũng đừng trút lên người ta, ngoài trời lạnh lắm, khóc mãi mặt sẽ bị đau, còn dễ bong da, nếu Thái tử phi nương nương nhìn thấy, biết ngươi len lén khóc sẽ lại thương xót ngươi.”

Uyển nhi đứng dậy, nhìn cánh cửa khu vườn Đằng Dương, lạnh lùng cười khẩy:

“Nếu đã thích nữ nhi nhà họ Nguỵ, thì đừng quấy rối người khác. Cứ vậy mà hủy hoại nhân duyên của người ta, bản thân lại còn đắc ý rước người thương vào làm trắc phi, tất cả tủi nhục đều đổ lên nữ nhân, còn nam nhân thì…”

Ta lập tức bịt miệng nàng lại: “Ngươi uống rượu đến lú lẫn rồi sao?  Nếu để Thái tử hoặc người bên cạnh hắn nghe thấy, Thái tử phi có thể bảo vệ ngươi sao? Chủ tử của ngươi còn đang nằm trên giường bệnh, ngươi không sợ đứt lưỡi, làm kinh động đến nàng ấy ư?”

Oanh nhi nghe thấy chạy lại: “Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy? Ngay cả tiểu Vương công công cũng bị đánh thức.”

Ta ra hiệu cho Uyển nhi rời đi, rồi nói: “Không có gì, vừa nãy Uyển nhi cô nương cũng nghe thấy có người khóc, ta và nàng vô tình gặp nhau, đôi bên lời qua tiếng lại đôi chút.”

Oanh nhi kéo ta quay về: “Vừa nãy tiểu Vương công công nói, ý của Hoàng thượng là mong Thái tử sớm khai chi tán diệp, còn định chọn thêm vài lương đệ vào Đông Cung.”

Ta không hiểu sao lại nhớ đến hình ảnh tiểu thư vuốt thánh chỉ mà rơi lệ.

Lời thề của Triệu Trường Phong quá ngắn ngủi, ngắn đến mức chỉ tồn tại trong giấc mộng của một thiếu nữ, khoảnh khắc tỉnh giấc chính là bắt đầu của hiện thực, lời thề như gió cuốn đi.

3

Ba tháng sau, nơi biên ải, Trần lão tướng quân và thiếu tướng quân hy sinh trên chiến trường.

Không hiểu vì sao đêm ấy ta nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Thái tử phi tại điện Đường Lê.

Uyển nhi lén đốt giấy tế bái sau hòn giả sơn, suýt nữa bị tiểu Vương công công bắt gặp.

Ta vội giấu nàng vào bụi hoa, chỉ nói với công công:

“Là ta muốn nướng ít khoai đỏ cho nương nương thưởng thức, nên mới có ánh lửa, công công đừng bận tâm.”

Tiểu Vương công công là người khéo nhìn sắc mặt.

Ta là tỳ nữ được sủng ái nhất bên cạnh tiểu thư, tự nhiên ông ta cũng nể ta vài phần.

“Viêm nhi cô nương, cẩn thận đừng để lửa cháy lan, cháy hỏng đồ đạc là không hay đâu.”

Đợi tiểu Vương công công đi rồi, Uyển nhi mới từ bụi hoa đứng lên.

“Đa tạ ngươi, lần trước và cả lần này nữa.”

Ta lắc đầu: “Trong cung không như phủ đệ, ngươi nên cẩn trọng một chút, tránh rước họa về cho chủ tử.”

Uyển nhi gật đầu.

Từ đó, Thái tử phi chẳng còn chịu uống thuốc, đến cung yến cũng không trang điểm, trông nàng già đi vài tuổi.

Triệu Trường Phong và Thái tử phi đã có một trận cãi vã lớn, cả Đông Cung đều nghe thấy tiếng quát của hắn.

“Ta vốn muốn sống tốt cùng nàng, Thẩm Thanh, nàng xem đây là cách nàng sống tốt sao?” Trần Tầm đã chết rồi, nàng còn chưa hiểu sao? Hắn đã chết trận sa trường, vĩnh viễn không quay về nữa. Nàng đã gả làm thê tử người ta, dù hắn còn sống nàng và hắn cũng không thể nào, nàng là Thái tử phi của ta, nàng hiểu không? Dù chết cũng phải chết với thân phận Thái tử phi của ta!”

Tiểu thư đứng bên ngoài vườn Đằng Dương, nàng ấy nghe thấy Triệu Trường Phong gào thét với một nữ nhân khác.

Nàng ấy không khóc, nhưng mặt trắng bệch.

So với nỗi đau và bi ai của Thẩm Thanh, nàng ấy từ những lời nói của Triệu Trường Phong đã thấy được cái gọi là “chân tâm” của người nam nhân này.

Nàng ấy lẩm bẩm: “Tình cảm có lẽ là thật, nhưng có lẽ tình cảm và chân tâm không nhất thiết phải ràng buộc nhau.

“Hắn yêu ta, nhưng hắn cũng muốn giữ vững Đông Cung, cùng các nữ nhân khác sống yên bình.

“Trong mắt hắn, điều ấy không hề mâu thuẫn, nhưng ta thì…”

Ta đỡ lấy tiểu thư.

“Tiểu thư, đừng khóc.”

Nàng ấy dụi mắt: “Ta không khóc đâu.”