7
Lại qua một thời gian, Triệu Trường Phong nhận lệnh xuất chinh.
Trước khi đi, hắn dành vài ngày thân mật bên tiểu thư.
Tiểu thư vốn là người mềm lòng, những ngày đó họ như cặp đôi thắm thiết, dường như tìm lại được sự ngọt ngào trong lòng thuở còn son, cử chỉ đều thể hiện tình nghĩa phu thê sâu đậm.
Khi ta trực đêm, thường nghe tiểu thư nói với Triệu Trường Phong: “Biên ải lạnh lẽo khổ cực, thần thiếp chỉ mong điện hạ bình an.”
Ngày thứ hai sau khi Triệu Trường Phong xuất chinh, thánh chỉ trong cung truyền đến, phong ấu nữ của Túc Quốc công là Thẩm Lệ làm Thái tử phi.
Xem ra, hắn đã tính toán thời điểm xuất chinh rất vừa vặn.
Hắn không dám đối diện với dáng vẻ thất vọng của tiểu thư.
Cũng không muốn đối mặt với sự thật rằng lời thề của mình từ lâu đã chẳng còn giá trị.
Tiểu thư không dùng bữa tối, nhưng Thẩm Lệ lại hốt hoảng chạy đến vườn Đằng Dương.
Nàng khóc đến nỗi không thở nổi.
“Cẩm tỷ tỷ, ta sợ lắm, ta không muốn làm Thái tử phi, là phụ thân ép ta vào cung, ta sợ lắm.”
Tiểu thư thở dài, kéo Thẩm Lệ vào lòng. Dù sao nàng ấy cũng chỉ là một đứa trẻ vừa qua tuổi cập kê.
“Đừng sợ, đừng sợ.”
Thẩm Lệ khóc đến mệt lả, rồi ngủ thiếp đi trong vườn Đằng Dương.
Mấy ngày liền, nàng đều ngủ lại ở đó, khiến những lương đệ khác phải đến vườn Đằng Dương thỉnh an mỗi ngày.
Trong lòng mỗi người đều có toan tính riêng, nhưng cô em gái nhỏ nhất Thẩm Lệ lại là người có địa vị cao nhất.
Ban đầu, ai nấy còn có chút rụt rè, nhưng trước vẻ ngây thơ hồn nhiên của Thẩm Lệ, như ánh nắng xuân tan chảy băng giá, các nữ nhân trong Đông Cung dần dần sống hòa thuận như những tỷ muội thực sự.
Ngụy lương đệ thích làm bánh giòn, Lưu Chiêu Viên thích may y phục, Vệ mỹ nhân viết chữ đẹp, còn Tô chiêu nghi giỏi múa hát…
Vườn Đằng Dương trở nên náo nhiệt vô cùng.
Ngay cả ta, là kẻ hầu, cũng thầm nghĩ trong lòng, nếu Triệu Trường Phong không quay về, Đông Cung này hẳn sẽ trở thành chốn yên bình tuyệt diệu.
Nhưng rồi Triệu Trường Phong cũng trở về.
Hắn khải hoàn hồi triều, còn mang theo một nữ nhân.
Con gái nhà tướng quân đã cùng hắn trải qua những tháng ngày biên ải không ai trong Đông Cung này biết tới.
Tiểu thư nhà Trấn Quốc tướng quân, Mộ Dung Nhược, cũng trở thành một trong những nữ nhân của Đông Cung.
Có người ca tụng câu chuyện thanh mai trúc mã của tiểu thư và Triệu Trường Phong, có người lén lút bàn tán về việc Triệu Trường Phong từng cưỡng đoạt Cố Thái tử phi Tẩm Thanh, lại có người kể về chuyện Triệu Trường Phong và Mộ Dung Nhược kề vai sát cánh kháng địch nơi biên cương…
Trong những câu chuyện ấy, Triệu Trường Phong trông có vẻ si tình, khiến bao người ngưỡng mộ.
Nhưng những câu chuyện về các nữ nhân bên hắn ngày càng nhiều, đến mức tiểu thư đã sớm thấy chán ngán.
8
Khi Mộ Dung Nhược được sắc phong làm trắc phi.
Tiểu thư chỉ đứng trên đài cao, nhìn nữ tử anh dũng ngày nào cởi bỏ giáp trụ, khoác lên mình bộ xiêm y của nữ nhân hậu cung.
Ta và Oanh nhi đứng bên cạnh tiểu thư, tiểu thư nhìn về phía Triệu Trường Phong, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng.
Ta biết, lần này nàng ấy đã hoàn toàn chết tâm.
Triệu Trường Phong không cho Thẩm Lệ ở lại vườn Đằng Dương, hắn nghiêm giọng nói: “Thái tử phi nên có dáng vẻ của một Thái tử phi, như vậy còn ra thể thống gì?”
Thẩm Lệ sợ đến phát khóc.
Hắn lại bực bội: “Không còn là trẻ con nữa, đã hầu hạ ta, mà vẫn còn bộ dạng này, làm trò cho ai xem đây?”
Thẩm Lệ trốn sau lưng tiểu thư, run rẩy vì sợ hãi.
Tiểu thư nói: “Điện hạ cứ đến chỗ Mộ trắc phi nghỉ ngơi, Thái tử phi chẳng qua vì mất đi tỷ tỷ mà kinh sợ thôi.”
Triệu Trường Phong lạnh lùng: “Thẩm Thanh đã chết gần một năm rồi, ngươi chẳng lẽ cũng muốn xuống theo tỷ tỷ của ngươi sao?”
Thẩm Lệ mím môi, không dám khóc thêm, Triệu Trường Phong hất tay áo bỏ đi.
Kể từ đó, Thẩm Lệ mắc chứng sợ đến nỗi gặp Triệu Trường Phong là thất thố không kìm được.
Triệu Trường Phong ngày càng khinh ghét nàng, cho đến khi nhà Túc Quốc công đưa đến hai nhức mẫu để chăm sóc Thẩm Lệ, hắn mới thỉnh thoảng đến thăm nàng, nhưng mỗi lần gặp hắn, Thẩm Lệ đều khóc lóc, khiến hắn không còn mặt mũi nào để tìm nàng nữa.
Thẩm Lệ ngày càng phụ thuộc vào tiểu thư, tiểu thư cũng coi nàng như muội muội ruột thịt mà đối đãi.
Khi Triệu Trường Phong ở lại các cung khác, Thẩm Lệ lại nằm trong lòng tiểu thư.
Nàng gọi tiểu thư: “A tỷ.”
“A tỷ, ta là nữ nhi út nhà Túc Quốc công, nếu không có gì xảy ra, mẫu thân và phụ thân vốn định để ta tự chọn một lang quân tốt mà gả, nhưng không hiểu sao, khi tỷ tỷ bệnh nặng, các tỷ tỷ trên ta đều đã có hôn ước, chỉ có ta vừa qua tuổi cập kê là bị phụ thân đưa vào cung.”
“A tỷ, ta thật sự không cố ý hầu hạ điện hạ, có những việc ta không tự chủ được.”
“Trước lúc lâm chung, tỷ tỷ nói với ta rất nhiều điều, nàng bảo sinh ra trong thế gia là vô vọng, bảo ta phải chăm sóc bản thân, quý trọng sinh mệnh, dù có chờ đợi tháng ngày qua đi cũng phải dưỡng mình thật tốt.”
“Nhưng mà, ta thật sự sợ lắm, ta sợ Thái tử, sợ mọi người trong cung, giờ đây ta thật sự đáng xấu hổ, đúng không?”
Ta đứng cạnh bên giường.
Tiểu thư ôm lấy Thẩm Lệ: “Đừng sợ, đừng sợ, ta và Viêm nhi sẽ luôn ở bên cạnh muội.”
Ta bỗng nhớ lại, rất rất lâu trước đây, khi ta sắp bị bọn buôn người đánh chết, chính tiểu thư đã cứu ta.
Khi ta sốt cao và sợ hãi run rẩy, tiểu thư cũng đã ôm ta như thế, dịu dàng nói: “Đừng sợ, Viêm nhi, ta ở đây với ngươi.”
Tiểu thư từ xưa đến nay vẫn là một người hiền hòa.
9
Lại một năm nữa trôi qua, nhà Túc Quốc công bất ngờ sụp đổ. Tội danh tham ô và cấu kết với địch bị người ta phanh phui.
Tiểu thư sai ta âm thầm điều tra, hóa ra là người của Thái tử tố giác lên Thánh thượng.
Toàn bộ nhà Túc Quốc công bị tống giam vào ngục.
Đây là một ván cờ đã sắp đặt từ rất lâu.
Thẩm Lệ ngày càng hoảng sợ trong Đông Cung, thường xuyên gặp ác mộng, chỉ khi ở bên cạnh tiểu thư nàng mới thấy an tâm.
Nhưng Triệu Trường Phong đã sớm muốn nàng nhường lại ngôi vị Thái tử phi.
Ngày Thẩm Lệ bị tước phong hiệu, cũng là ngày tội danh của nhà Túc Quốc công bị công khai khắp thiên hạ, cả nhà bị tru di tam tộc, gia sản bị tịch thu.
Hai nhức mẫu bên cạnh Thẩm Lệ, vì có quan hệ huyết thống với nhà Túc Quốc công, cũng bị cung nhân dẫn đi.
Toàn bộ điện Đường Lê chỉ còn lại một mình Thẩm Lệ.
Nàng run rẩy vì sợ hãi, tiểu thư đứng chắn trước mặt nàng: “Điện hạ, nàng ấy chẳng biết gì cả.”
Triệu Trường Phong bỗng bật cười man rợ, thì thầm vào tai tiểu thư:
“A Cẩm, nàng đã đọc nhiều binh thư như vậy, sao có thể không biết một câu? Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu không đảng của Túc Quốc công quay lại thì phải làm sao?”
Tiểu thư đáp: “Nàng ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ!”
“Qua tuổi cập kê rồi, không còn là trẻ con nữa.”
Tiểu thư quỳ suốt một đêm mưa, ta và Oanh nhi cũng quỳ bên cạnh nàng ấy.
Cuối cùng, Triệu Trường Phong rút lại mệnh lệnh, chỉ tước phong hiệu của Thẩm Lệ và tha cho nàng một mạng.
Tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng ấy cũng vì vậy mà đổ bệnh.
Ngự y chẩn đoán tiểu thư đã mang thai, ban đầu Triệu Trường Phong còn có chút vui mừng, nhưng sau đó nhìn vào bụng của tiểu thư, ánh mắt hắn dần trở nên âm u.
Ta lo lắng cho an nguy của tiểu thư, nên không rời nàng ấy nửa bước.
Cho đến hôm đó, Mộ Dung Nhược đến tìm tiểu thư trò chuyện.
Thẩm Lệ cũng có mặt, nay tinh thần nàng đã có phần mơ hồ, chỉ còn thân cận với tiểu thư.
Bát canh ngọt nhỏ mà tiểu thư yêu thích vừa được dâng lên thì Thẩm Lệ, trong cơn ngây ngô, đã uống cạn.
Ngay sau đó, nàng ói ra máu, ngã xuống đất.
Mộ Dung Nhược cũng bị dọa đến sững sờ.
Ngự y đến xem xét: “Bát canh này chứa lượng lớn thạch tín, nếu người bình thường nhấp một ngụm và nhận ra vị khác lạ rồi nhổ ra, vẫn sẽ nhiễm độc, huống chi Thẩm nữ uống cạn như vậy.”
Tiểu thư lo lắng hỏi: “Còn cách nào cứu chữa không? Xin ngự y hãy cứu nàng.”
Ngự y lắc đầu.
Tiểu thư hỏi tiếp: “Nếu là ta uống một ngụm rồi nhổ ra, có hậu quả gì không?”
Ngự y đáp: “Hiện nương nương đang mang thai, sẽ dẫn đến sảy thai.”
Ta và Oanh nhi khiếp sợ không thôi.
Ngự y thử dùng kim châm cứu độc cho Thẩm Lệ.
Nhưng Thẩm Lệ lại xua tay, đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Nàng nắm tay tiểu thư: “A Cẩm tỷ, A Lệ là đứa trẻ ngoan, chưa từng tranh đoạt thứ gì của ai, A Lệ sợ lắm. Tỷ tỷ đã mất, phụ mẫu cũng đã mất, tất cả người trong nhà Quốc công đều không còn nữa.”
Nàng phun ra từng ngụm máu, máu như trào ra không dứt, tiểu thư cố gắng lau máu cho nàng: “A Lệ đừng nói nữa, để ngự y cứu ngươi, ngoan, đừng sợ.”
Nhưng Thẩm Lệ mỉm cười: “A Cẩm tỷ, vô ích thôi, người đó muốn ai chết thì người đó nhất định phải chết.”
“Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ đã chăm sóc ta…”
Nói xong câu đó, Thẩm Lệ trút hơi thở cuối cùng.
Mộ Dung Nhược bàng hoàng hỏi: “Người mà nàng ta nhắc đến là ai?”
Tiểu thư lau khô nước mắt: “Trắc phi, hà tất phải giả vờ không biết.”