117
Tin tức từ trong cung truyền ra, Vĩnh Bình hầu Tống Khôn vì cãi lời hoàng đế nên bị giáng chức, lệnh đóng cửa hối lỗi.
Trong Ngự Thư phòng, hoàng đế đuổi hết những người khác ra ngoài.
“Lục khanh, ngươi thấy chưa. Trẫm cũng muốn giấu nàng, nhưng quả thật không giấu nổi!”
Lục Hành bước ra từ góc phòng trong bộ y phục của thái giám.
Ta nhướng mày: “Ồ, ngươi không phải đang ở trong ngục sao?”
Lục Hành hỏi: “Làm sao huynh đoán ra được?”
“Hoàng thượng hiểu rõ mối quan hệ thân thiết giữa ta và ngươi, nếu ngươi thực sự cấu kết với Yên quốc, hoàng thượng phải tra hỏi ta trước. Nhưng ta không hề nhận được tin tức gì, cho thấy các ngươi đang giấu ta điều gì đó.”
Hoàng đế hừ một tiếng: “Ngươi thông minh lắm.”
“Vậy rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
118
Ta vốn dĩ đã có nhiều nghi vấn.
Nếu mật thám của Yên quốc ám sát Hương Hà công chúa, thì đó cũng chỉ là chuyện nội bộ của Yên quốc, sao có thể phá vỡ quan hệ hai nước?
Nghe lời giải thích của hoàng đế, cuối cùng ta cũng hiểu rõ.
Ở Ninh quốc có kẻ âm mưu tạo phản, cấu kết với mật thám Yên quốc, mỗi bên đều có mục đích riêng.
Phần lớn mật thám của Yên quốc đã thoát khỏi tầm kiểm soát của Yên hoàng, Yên hoàng muốn nhân cơ hội hòa đàm này để tiêu diệt tổ chức không còn trong tay hắn.
Còn bên Ninh quốc cũng muốn tìm ra kẻ chủ mưu âm mưu phản loạn.
Lục Hành vào ngục, là cái bẫy của kẻ địch, nhưng cũng là kế sách của hoàng đế và Yên quốc.
Khi không còn Lục Hành, kẻ chủ mưu mới dám lộ diện.
119
Hoàng đế nói: “Vậy vấn đề bây giờ là, chúng ta còn thiếu một Hương Hà công chúa.”
Ta ngạc nhiên.
Lục Hành thở dài:
“Hương Hà công chúa nhiều lần bị ám sát, dù nàng rất phối hợp, nhưng đoàn sứ thần Yên quốc bên kia lo lắng, không dám để công chúa tiếp tục mạo hiểm. Trong thời gian ngắn tìm một người thân hình tương tự, dung mạo giống nhau và dũng cảm không sợ nguy hiểm thật sự quá khó khăn.”
Ta nghiêm túc nói:
“Hoàng thượng, nếu có thể tìm được nữ tử mà ngài mong muốn…”
“Đó ắt sẽ là đại công thần! Trẫm nhất định phải ban thưởng thật hậu!”
Ta xoa tay:
“Hoàng thượng, thần đâu phải vì muốn ban thưởng, chỉ là muốn giúp ngài giải quyết khó khăn thôi! Tất nhiên, nếu ngài muốn thưởng thì thần cũng không tiện từ chối.”
Hoàng thượng: “???”
“Chuyện là thế này, thần có chút việc nhỏ giấu ngài, không biết có thể lấy công chuộc tội được không?”
120
Ta thay nữ trang.
Cả nội cung kinh ngạc.
Dù trong nội cung chỉ có ba người, tính cả ta.
121
Lục Hành và hoàng thượng sững sờ nhìn ta.
Ta thỏa mãn.
Trước giờ luôn là ta bị kinh ngạc, giờ đến lượt ta làm người khác chấn động rồi.
Ta bước đến trước mặt Lục Hành: “Nam nhân kia, ngươi hài lòng với những gì thấy chứ?”
Lục Hành đỏ mặt: “Huynh… huynh..huynh”
Ta vẫn chưa đủ kích thích, nói thêm: “Đúng vậy, chúng ta còn có một đứa con.”
Lục Hành vẫn đỏ mặt lắp bắp không nói nên lời, phía sau bỗng vang lên tiếng “bịch”.
Hoàng thượng ngất xỉu rồi.
122
Ta ngồi ngay ngắn trong sứ quán, chờ đợi cá vào lưới.
Hoàng thượng cố ý tung tin rằng ngài đã trừng trị Lục Hành, đoàn sứ thần Yên quốc rất hài lòng với cách xử lý này, hai nước đã bàn xong điều khoản hòa đàm, ngày mai sẽ ký kết.
Thời gian để chúng ra tay, chỉ còn đêm nay.
Chúng chỉ có thể ám sát thành công đêm nay, mới có thể ngăn chặn việc hòa đàm.
Lục Hành mặc lên y phục thị vệ Yên quốc, trầm lặng như một chiếc hũ nút đứng bên cạnh ta.
Ta nói: “Ngươi không có gì muốn nói à?”
Lục Hành: “Huynh… nàng rất đẹp.”
“Đẹp hơn Hương Hà công chúa?”
“Đẹp hơn bất kỳ ai.”
123
Ta: “Vậy mà ngươi còn nhận nhầm người?”
124
Lục Hành:
“Ta từng nghĩ đêm đó thật sự là nàng, nhưng lại sợ đó chỉ là ảo tưởng của mình. Ta vốn định, chờ xong việc này, sẽ bất chấp tất cả để nói ra tâm ý của mình với nàng.”
“Vậy sao ngươi không nói?”
“Ta tưởng nàng thích A Cửu.”
125
Lục Hành lẩm bẩm:
“Ta còn lén so sánh, nàng và A Cửu có vài nét rất giống nhau, người khác còn nói đó là tướng phu thê.”
Ta: “…”
Có khả năng nào, đây không phải tướng phu thê, mà là con trai giống nương không?
Lục Hành:
“Đặc biệt là khi nàng mặc nữ trang, lại càng giống A Cửu.”
“… Đừng nói nữa, nói thêm nữa là ta thật sự muốn chửi rồi đấy.”
126
Lục Hành: “Ta thậm chí còn từng ước thầm, giá mà ta là thân nữ nhi thì tốt biết bao.”
Ta: “Ta phải cảm ơn trời đất vì điều ước đó không thành hiện thực.”
127
“Tống Khôn, ta đang nói lời trong lòng với nàng.“
“Ừ, ta nghe rồi mà ~”
128
Bên ngoài truyền đến âm thanh.
Cá đã vào lưới.
Có người bẩm báo: “Tướng quân, không hay rồi, Thuỵ Vương gia liên kết với Chinh Bắc Tướng quân, điều động năm vạn đại quân vào kinh thành.”
Trong kinh chỉ còn chưa tới một vạn binh mã có thể sử dụng, Thụy Vương đây là muốn ép vua thoái vị?
“Có khoảng một ngàn quân tấn công sứ quán, nhưng phe ta chỉ có chưa tới trăm người, viện binh vẫn chưa đến. Tiểu Kỳ Tướng quân đã cầm hổ phù ra khỏi thành tìm Trần Nam Tướng quân để xuất quân cứu giá.”
Lục Hành nắm chặt trường thương: “Chiến!”
129
Ta từng trải qua vô số trận chiến khó khăn, nhưng chưa từng có trận nào khốc liệt như đêm nay.
Quân địch đông đảo, phe ta ít ỏi, viện binh thì còn xa xôi.
Ta nghe có người hét lớn: “Giết Hương Hà công chúa trước!”
Ta không còn như xưa, có thể sánh vai cùng Lục Hành xông pha chiến trường, giờ đây hắn phải phân tâm bảo vệ ta.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lục Hành cũng sẽ chết.
Ta cắn răng, lao về phía ngược lại với Lục Hành, quả nhiên thu hút một lượng lớn đám địch.
“Tống Khôn”
130
Một mũi tên bắn tới, ta không kịp né tránh, Lục Hành lại ném trường thương, đập bay mũi tên đó.
Hắn không còn trường thương, bị kẻ khác chém trúng vai, máu chảy đầm đìa.
Lại thêm vô số mũi tên bắn về phía ta.
Ta thấy Lục Hành chạy về phía mình.
Thời gian bỗng chậm lại vô cùng.
Một bóng dáng quen thuộc lao vào ta.
“Lần này lại là ta nhanh hơn ngươi.”
131
Là A Cửu.
132
Lục Hành đẩy ta và A Cửu vào phòng, rồi đóng chặt cửa.
Không biết từ đâu hắn tìm được một cây trường thương, đứng trước cửa canh giữ.
“Chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối không cho bất kỳ ai bước vào!”
A Cửu sau lưng trúng năm mũi tên, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn không quên mỉa mai Lục Hành bên ngoài: “Hừ, lần này coi như ngươi ra dáng chút rồi đấy.”
“Đừng nói nữa!”
“Nương, người mặc nữ trang trông đúng như con tưởng tượng, rất đẹp.”
133
Ta muốn rút mũi tên ra cho A Cửu, nhưng đầu mũi tên có móc, A Cửu dường như đang chịu đựng cơn đau cực lớn, thở dốc liên tục.
“Nương, người có giận con vì không sớm tìm đến người không? Con rất muốn gặp người, nhưng khi đó con chưa đủ mạnh, chưa thể bảo vệ người. Vậy nên con gia nhập tổ chức mật thám, con muốn khi con đủ mạnh rồi, sẽ đưa đứa con của người từ Yên quốc về an toàn, trao lại cho người.”
“Đừng nói nữa, đợi ngươi khỏe lại, rồi từ từ kể cho ta nghe.”
134
“Nhưng con sợ mình không đợi được.”
“Sẽ không đâu.”
“Nương, con không hại hắn.”
“Ta biết, con đến Hồng Lư Tự là để cứu Lục Hành đúng không? Con là một đứa trẻ tốt.”
“Con không muốn cứu hắn, nhưng nếu hắn gặp chuyện, nương nhất định sẽ đau lòng. Con không muốn người đau lòng.”
“Ừ, ta biết mà.”
135
“Nương, con từng nói con rất hữu ích, người không thể bỏ rơi con, đừng đuổi con đi.”
“Là lỗi của ta.”
Là do ta yếu đuối, ta không biết phải đối mặt thế nào khi đứa con từng mất tích lại xuất hiện trước mặt.
Tổ chức bên kia luôn muốn dựa vào đứa trẻ để khống chế ta. Ta sợ, sợ rằng nếu để lộ tình cảm với đứa bé, bên kia càng không tha cho nó.
Ta vô dụng.
Ta chỉ có thể làm ngơ với đứa trẻ này.
136
“Mẫu thân?”
“Mẫu thân đây.”
137
“Mẫu thân…”
“Ừ, mẫu thân đây.”
138
“…”
“Mẫu thân vẫn đang ở đây.”
139
Cánh cửa mở ra.
Lục Hành toàn thân đầy máu, chống cây trường thương đứng ở cửa.
Bên ngoài là bóng dáng của đao thương kiếm kích: “A Khôn, viện binh đã đến, ta đưa mọi người về nhà.”
140
Ta nhìn Lục Hành.
Trong phút chốc, ta như thấy hình ảnh ngày trước, khi hắn dắt Tiểu Chính Thái xuất hiện ngoài cửa đại điện.
Trên người Tiểu Chính Thái như tỏa ra ánh sáng, thoáng chốc lại biến thành A Cửu.
A Cửu cười, vẫy tay về phía ta.
141
Ta khẽ nói: “A Cửu, trời đã sáng rồi, tỉnh dậy đi, phụ thân và mẫu thân đưa con về nhà.”