Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KHÔNG AI BIẾT HẦU GIA LÀ MỘT NỮ NHÂN Chương 5 KHÔNG AI BIẾT HẦU GIA LÀ MỘT NỮ NHÂN

Chương 5 KHÔNG AI BIẾT HẦU GIA LÀ MỘT NỮ NHÂN

5:34 sáng – 03/11/2024

89

Ta dùng tay trái bóp ngực nàng, là thật.

Tay phải ta dò xét vùng dưới, là trống không.

90

Hương Hà công chúa lặng lẽ nhìn ta.

Lần này đến lượt ta cười khan: “Xin lỗi, dạo này ta hơi nhạy cảm.”

Một giọng nói âm u vang lên từ bên cạnh: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

91

Lục Hành, kẻ luôn xuất hiện vào những lúc không nên xuất hiện.

92

Lục Hành dường như đang đưa ra một quyết định khó khăn.

“A Khôn, huynh muốn làm gì ta cũng giúp huynh, nhưng cái này thì thực sự không được.”

Ta lãnh đạm: “Cái này, ta cũng thực sự không làm được.”

93

Sau khi Hương Hà công chúa bị tấn công ban ngày, hoàng đế đã hạ lệnh, Lục Hành thực sự phải bảo vệ công chúa suốt mười hai canh giờ.

Công chúa thương nhớ A Cửu, ban đêm liền dọn đến hầu phủ của ta, Lục Hành đành theo chân công chúa quay về ở cùng.

Cũng giống như lúc này, nàng đang ngủ trong phòng, còn ta và Lục Hành thì ngồi chồm hỗm trên nóc nhà.

Không khí có phần gượng gạo, ta đành mở miệng bắt chuyện: “Việc tra khảo đám hắc y nhân có kết quả gì chưa?”

Lục Hành gật đầu: “Bọn chúng thực sự đến để ám sát công chúa Hương Hà.”

Quan hệ giữa Ninh quốc và Yến quốc không hòa thuận, nhiều năm qua vẫn thường xảy ra tranh chấp. Nếu không nhờ Lục Hành dẫn quân ở biên giới liên tục đánh bại quân Yến, Yến quốc cũng sẽ không chủ động cầu hòa.

Mà Hương Hà công chúa lại là ái nữ được hoàng đế Yến quốc cưng chiều nhất. Nếu nàng chết tại kinh đô Ninh quốc, quan hệ hai nước chắc chắn sẽ lại rơi vào căng thẳng.

Lòng người phức tạp, không phải ai cũng mong muốn cuộc đàm phán thành công.

Ta hỏi: “Vậy đã điều tra ra được bọn chúng là ai chưa?”

Lục Hành quay sang nhìn ta, ánh mắt thanh tú tựa ánh trăng:

“A Khôn, huynh có biết về bọn mật thám của Yến quốc cài trong Ninh quốc không?”

94

Làm sao mà ta lại không biết? Ta biết quá rõ là đằng khác, trên đời này không ai hiểu mật thám Yến quốc hơn ta.

Ta tỏ vẻ điềm tĩnh: “Ý ngươi là, bọn mật thám có ý đồ hại công chúa? Điều này không hợp lý, mật thám đã là người của Yến quốc, sao lại hại công chúa của nước mình?”

Lục Hành nói: “huynh có biết đàm phán hòa bình đồng nghĩa với điều gì không?”

Ta lười nhác đáp: “Đồng nghĩa với hòa bình thế giới, mọi người đều vui vẻ.”

“Không, điều đó có nghĩa là những kẻ ẩn náu trong bóng tối sẽ không còn chỗ ẩn thân.”

Ma quỷ gặp ánh sáng sẽ tan thành mây khói.

Lục Hành lại hỏi ta: “A Khôn, nếu huynh là mật thám của Yến quốc, huynh sẽ lựa chọn thế nào?”

“Ta ư? Có lẽ vẫn muốn một lần đứng dưới ánh sáng quang minh chính đại, cho dù chỉ một khoảnh khắc.”

Lục Hành mỉm cười: “Có ta ở đây, huynh sẽ không chỉ có một khoảnh khắc.”

Ta vỗ mạnh vào gáy Lục Hành: “Nói nhảm, ta còn muốn sống đến khi tứ đại đồng đường!”

95

Ta hỏi: “Ngày A Cửu bị thương, ngươi định nói gì với ta?”

Lục Hành im lặng một lúc lâu rồi nói: “Ta rất khâm phục sự dũng cảm của Hương Hà công chúa.”

Ta đảo mắt: “Biết là ngươi thích công chúa Hương Hà rồi, nhưng có ích gì chứ? Người ta thích là A Cửu cơ mà.”

Nghĩ đến A Cửu, lòng ta lại nhói đau.

Đáng giận, tại sao đêm đó lại là hắn!

Lục Hành muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Bên dưới bỗng có động tĩnh, Hương Hà công chúa từ phòng mình đi thẳng về phía phòng của A Cửu.

Ta rơi vào tình trạng lưỡng lự.

Có nên se duyên cho Hương Hà công chúa với A Cửu không?

Như vậy thì Lục Hành sẽ thuộc về ta, hí hí.

Lục Hành nắm chặt lấy ta, kéo ta đi theo.

96

Chết tiệt, sao ngươi lại gấp gáp đến thế!

97

Khi ta và Lục Hành đến nơi, phòng của A Cửu đã sáng đèn, bóng người lay động.

Ta nhướn mày, không ngờ công chúa Hương Hà lại là người hành động nhanh đến vậy.

Ta giả bộ: “Làm phiền người ta thế này không tốt cho lắm…”

Còn chưa nói hết câu, Lục Hành đã đá tung cửa.

Trong phòng có ba người.

Trong mắt A Cửu còn chưa kịp giấu đi sát khí, Hương Hà công chúa la lên: “Dám truy đuổi đến tận đây ám sát bản cung!”

Dứt lời, từ trong tay áo nàng lóe lên ánh sáng lạnh, thẳng hướng cổ họng kẻ địch.

Một nhát dao chí mạng.

Lục Hành nói: “Ngươi nên giữ lại mạng để thẩm vấn.”

Hương Hà công chúa ngang ngược đáp: “Hắn muốn giết bản cung, bản cung còn phải khách sáo với hắn?”

Nàng quay người tìm A Cửu, sờ từ trên xuống dưới: “Mỹ nhân, ngươi không bị thương chứ?”

A Cửu phức tạp nhìn nàng, lùi lại một bước: “Ý tốt của công chúa ta xin nhận, nhưng ta thích nam nhân.”

Hương Hà công chúa im lặng một lúc, trên mặt mang theo chút vui mừng kín đáo và sự thăm dò:

“Trùng hợp thay, bản cung thực ra là nam nhân.”

98

Công chúa, để cưa cẩm mà người nói gì cũng được nhỉ.

99

“Không tin à?” Hương Hà công chúa khẽ rung rung tà áo, “Bản cung từng làm nam nhân đấy.”

Ánh mắt ta hạ xuống, nàng nổi giận: “Bản cung không phải hoạn quan!”

Chúng ta dùng sự im lặng để phản đối mớ lời hoang đường của công chúa.

“Dù sao thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ là người một nhà, bản cung không giấu các ngươi nữa. Các ngươi từng nghe về chuyện Trang Chu mộng điệp chưa? Bản cung trong giấc mộng ấy, ở một thế giới không khác gì hiện tại, đã làm nam nhân suốt hơn hai mươi năm.”

Im lặng, vẫn là chủ đề của đêm nay.

Hương Hà công chúa rõ ràng có chút tức giận: “Các ngươi vẫn không tin sao?”

Ta run rẩy giơ tay: “Ta tin. Vừa nãy ta gặp công chúa trong nhà xí, nàng đứng mà tiểu.”

Lục Hành: “…”

Ta nói tiếp: “À, nàng còn định rút …, nhưng không có.”

Lục Hành loạng choạng một bước, run rẩy lấy tay che miệng.

100

Có người mất con, có người mất tình yêu, và cũng có người mất cả khúc gậy.

Sự bi ai của thế gian này, đôi khi cũng có chung một điểm đến.

101

Ta có chút tò mò về thế giới khác mà Hương Hà công chúa nhắc đến, nhưng nàng không định nói thêm, chỉ bẽn lẽn nhìn A Cửu.

“Như vậy là không có vấn đề gì nữa rồi đúng không? Bản cung có thể tiếp tục thích ngươi được rồi chứ?”

A Cửu không nói gì.

Ta thở dài.

Thật tội nghiệp cho công chúa, vấn đề này chỉ càng phức tạp thêm thôi!

102

Ta đưa mắt nhìn quanh, bỗng cảm thấy căn phòng này tràn ngập những bóng dáng nam nhân, ngột ngạt đến khó thở.

Ta, nữ giả nam, vốn là nữ.

A Cửu, nam giả nữ, vốn là nam.

Mà Hương Hà công chúa, lại là nửa nam nửa nữ.

Lại nhìn Lục Hành, trên người hắn tỏa ra một luồng sáng bình thường mà chói lòa.

Ta không nhịn được mà hỏi: “Lão Lục, ngươi chắc không có điều gì giấu ta về giới tính đấy chứ?”

Lục Hành: “…”

103

Ta tìm một cơ hội để bí mật nói chuyện riêng với A Cửu.

Ta hỏi: “Người đó không phải đến để ám sát công chúa, mà là để tìm ngươi phải không?”

Thời cuộc hỗn loạn, hai nước đàm phán, ta và A Cửu không thể đứng ngoài.

Ta vẫn còn thắc mắc, tại sao không có ai tìm đến ta, thì ra họ đã trực tiếp liên hệ với A Cửu.

“Hắn nói gì với ngươi?”

“Tóm lại không phải những gì ngươi muốn biết. Muốn phá hoại cuộc đàm phán hòa bình, đâu cần phải phức tạp đến vậy, giết nàng là xong.”

104

Ta lẽ ra nên biết rằng, với tư cách là một mật thám, A Cửu tuyệt đối không phải là một mỹ nhân ngốc nghếch vô hại.

105

Ta nói: “Công chúa một đao hạ sát, là cố ý che giấu cho ngươi.”

“Đó là do nàng ngu ngốc.”

“Không, vì nàng thích ngươi. Nếu không phải nàng ra tay, Lục Hành nhất định sẽ nhận ra thân phận của ngươi.”

A Cửu lạnh lùng: “Vậy thì giết luôn hắn.”

“Vì sao ngươi lại có thù hằn lớn đến vậy với Lục Hành?”

A Cửu cười, ánh mắt nhìn thẳng vào ta, đuôi mắt đỏ lên, vô cớ thêm phần cuồng loạn.

“Ta hận không thể giết chết hắn.”

Ta tát một cái thật mạnh vào mặt A Cửu.

Cái điên cuồng đang bùng phát trên người hắn dừng lại.

Ta nói: “Ngươi lem mất trang điểm rồi.”

“…”

“Ta dạo này rất có kinh nghiệm về trang điểm, có muốn ta dặm lại cho không?”

A Cửu lắp bắp: “C-có được không?”

107

A Cửu mang gương mặt được ta dặm cẩn thận ra ngoài, quả thật là lông mày như giun, mắt như đáy nồi.

Hắn còn cố ý lượn lờ trước mặt Lục Hành, ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo.

Lục Hành lén hỏi ta: “A Cửu bị Hương Hà công chúa kích thích đến phát điên rồi à?”

A Cửu nói: “Ngươi biết gì chứ, đây là kiểu trang điểm đen mới nhất, chính tay Hầu gia ta làm cho ta đấy!”

108

Kiểu trang điểm đen do ta thiết kế cẩn thận bắt đầu lặng lẽ trở thành trào lưu.

Ngày hôm sau, Hương Hà công chúa cũng đổi sang kiểu trang điểm này.

Lục Hành không ngồi yên được, lại đến hỏi ta: “Kiểu trang điểm này, có phiên bản nam không?”

Ta: “…”

109

Không bình thường đúng là sẽ lây lan.

110

Hôm nay hai nước thảo luận các điều khoản hòa đàm,  Hương Hà công chúa là đại diện của Yên quốc, tất nhiên sẽ tham gia.

Lục Hành dẫn đầu một đội quân đi bảo vệ.

Trời âm u, ta đi tìm A Cửu, phát hiện hắn không có trong phòng.

Đến chiều tối, có tin báo rằng công chúa Hương Hà bị ám sát, Lục Hành bị giam giữ.

Có người chỉ chứng, Lục Hành đã câu kết với kẻ ác để mưu hại Hương Hà công chúa.

111

A Cửu đã trở về.

Ta ngồi trong phòng hắn, mở lời: “Ngươi thu dọn đi, lập tức mang đứa nhỏ rời khỏi kinh thành.”

A Cửu hỏi: “Ngươi đuổi ta đi?”

“Phải.”

“Ngươi dựa vào đâu mà đuổi ta?”

“Ta và ngươi không hề có quan hệ, ngươi dựa vào đâu mà ở lại phủ hầu của ta?”

“Không quan hệ? Vậy đứa trẻ là gì?”

“Ta đã điều tra rồi, sáu năm trước ngươi chưa vào tổ chức mật thám. Vậy nên người bỏ thuốc đêm đó không phải ngươi, người ta gặp cũng không phải ngươi.”

112

A Cửu mắt đỏ hoe nhìn ta: “Ngươi vì Lục Hành mà nói những lời tổn thương ta như thế, đúng không? Ngươi nghĩ ta đã hại Lục Hành phải không? Ta không có, ta…”

Ta ngắt lời hắn: “Vậy hôm nay ngươi đã đi đâu?”

“…”

“Có người nói đã nhìn thấy ngươi gần Hồng Lư Tự. Ngươi giỏi mị thuật, kẻ chỉ điểm Lục Hành liệu có phải bị ngươi mê hoặc không?”

Cơn giông bão đang dần hình thành trong mắt A Cửu: “Phải! Tất cả đều do ta làm! Ta hận không thể giết hắn! Hắn hèn nhát, vô dụng, hắn đã hại chết ngươi! Ta dù có giết hắn ngàn vạn lần cũng không nguôi giận! Vì tên nhu nhược đó, ngươi muốn đuổi ta đi?”

“Lục Hành là người ta yêu quý, còn ngươi là gì của ta? Đã không có bất kỳ liên hệ gì với ta, xin hãy mau chóng rời khỏi phủ hầu của ta.”

“Sao lại không có liên hệ! Sao lại vô duyên vô cớ! Ta… trong người ta chảy dòng máu của ngươi, ngươi lẽ ra phải là người thân nhất của ta trên đời này, ngươi là… ngươi là mẫu thân của ta!”

A Cửu nghẹn ngào đầy ủy khuất: “Mẹ, sao ngươi có thể không nhận ta!”

113

Ta hít một hơi thật sâu.

Cái thế giới tồi tệ này còn bao nhiêu bất ngờ nữa mà ta chưa biết?

114

Ta trừng mắt nhìn A Cửu, từ một mỹ nhân yêu kiều biến thành một kẻ uất ức rơi lệ trong chớp mắt.

A Cửu thút thít, giọng đầy ủy khuất: “Ngươi không tin? Ta biết ngay là ngươi sẽ không tin, nên ta chưa từng nói ra…”

“Ta tin.”

Hắn sững sờ nhìn ta, nước mắt lăn dài.

Ta bất đắc dĩ thở dài: “Đến Hương Hà công chúa là nam ta còn tin, ngươi còn gì mà ta không tin được?”

Ta vẫy tay: “Lại đây.”

115

Ta đánh ngất A Cửu.

116

Ta gọi tâm phúc vào.

“Ngươi hãy đưa họ rời khỏi kinh thành, sắp xếp nơi ổn thỏa. Nếu ta thành công, hãy đón họ về. Nếu ta thất bại, hãy tìm một nơi sơn thủy hữu tình cho họ sống yên bình.”

“Tôn chủ, ngài tin những gì hắn nói sao?”

“Tin, sao lại không tin?”

Ngày ấy ta hóa trang cho A Cửu, nhìn thấy gương mặt thật dưới lớp trang điểm dày cộp.

Con người có thể nói dối, nhưng huyết thống thì không.

Hắn nói muốn giết Lục Hành, nhưng bao nhiêu lần có cơ hội, hắn đều không ra tay.

Một mật thám sao có thể ngu ngốc đến mức thật sự lấy nhầm thuốc? Ta cẩn thận vẽ lại từng đường nét trên khuôn mặt A Cửu.

“Hắn giống ta, nhưng tính cách lại giống Lục Hành.”

Tâm phúc nhìn ta, biểu cảm có phần khó tả: “Tôn chủ, ngài có phải hiểu nhầm điều gì không?”

“Hừ, ngươi biết gì chứ. Nếu hắn sinh ra trong một gia đình bình thường, hắn chắc chắn sẽ trở thành một anh hùng kiệt xuất như Lục Hành.”

Ta thay bộ y phục khác.

Đã đến lúc vào cung xin tha cho Lục Hành.