28
Sau khi rời khỏi trấn Tiểu Ngô, chúng ta lại bị Hoàn Nhan Liệt chặn trên đường.
Ta vui mừng vẫy tay chào hắn.
“Đã lâu không gặp, Hoàn đại ca!”
Một cái liếc sắc như dao phóng tới:
“Lão tử họ Hoàn Nhan.”
Hiện tại hắn không xu dính túi, có vẻ là đã bị cha hắn đuổi ra khỏi bộ lạc rồi.
“Chậc, là lão tử không muốn làm thái tử nữa!”
“Bộ lạc Hoàn Nhan chỉ có mấy vạn người, binh sĩ có thể chiến đấu cũng chỉ hơn một vạn.”
“Ông già chết tiệt kia cứ ngày ngày nghĩ đến việc chiếm các quốc gia lớn, kế hoạch thất bại lại trút giận lên đầu lão tử.”
“Lão tử là con của ông ta chứ không phải chó của ông ta!”
“À… vậy làm sao ngươi tìm ra chúng ta?” A Nguyệt ngập ngừng hỏi.
Hoàn Nhan Liệt rút ra một cuốn sách.
Đó chẳng phải chính là tác phẩm của A Nguyệt, Vết Bẩn Trong Tay sao?
Hắn mở ra một trang, bắt đầu đọc to.
“Người đàn ông từ từ tiến đến, ngón tay lạnh buốt chạm vào…”
“Aaaaaa, im miệng!”
A Nguyệt vội vàng bịt tai Tiên Bối lại.
Và thế là, họ Hoàn Nhan kia đã bám theo chúng ta.
Hắn thường bế Tiên Bối, dỗ bé gọi hắn là cha.
A Nguyệt: “Ta còn chưa đồng ý mà!”
Dưới ánh hoàng hôn của núi Tây Ban, ba người bọn họ đùa giỡn đi trước. Ta quay đầu lại, thấy Xuân Xuân đang đút cho Đào Nhi một muỗng đậu hủ.
“Ta làm riêng cho ngươi đấy, chắc còn chưa hỏng đâu.”
“Haizz…”
Ta thở dài, giơ tay vỗ vào bảo mã của cha.
Đúng rồi, bây giờ nó đã có tên rồi, do A Nguyệt đặt, tên là “Đừng Chạm Vào Ta”.
“Đừng Chạm Vào Ta à, giờ chỉ còn ngươi và ta là hai kẻ cô đơn mà thôi.”
…
Chúng ta chỉ đi được hơn ba tháng thì lại phải dừng lại.
Lý do cũng đơn giản thôi. Đừng Chạm Vào Ta… có thai rồi!
Theo suy đoán, chắc nó có thai khi ở trấn Tiểu Ngô!
Biết tin này, Đào Nhi cười đến mức lăn ra đất, rút từ trong áo cuốn Vết Bẩn Trong Tay đưa ra trước mặt Đừng Chạm Vào Ta, hỏi nó có phải cũng đã đọc qua cuốn sách này không.
“Đã bảo là đừng dính đến mấy thứ đồi trụy mà!”
Ta gửi một bức thư cho phụ thân.
“Bảo bối của người có thai rồi, mau gửi bạc đến đi.”
Đào Nhi rút số bạc nàng tích góp ra để dùng tạm, nhưng nàng có điều kiện, đó là khi đẻ xong, ngựa con phải cho nàng cưỡi.
Chúng ta tìm người chuyên nghiệp để chăm sóc Đừng Chạm Vào Ta.
Nó là một con thuần chủng Hãn Huyết bảo mã, cha ta từng nói rằng dù nó có phối giống với bất kỳ con ngựa nào khác thì con của nó cũng đều là bảo vật quý giá.
Đào Nhi lại ra phố biểu diễn quân thể quyền. A Nguyệt thì bắt đầu viết sách mới. Hoàn Nhan Liệt hết lòng nỗ lực lấy lòng Tiên Bối, giờ đây mối quan hệ đó đã lên đến mức hắn được Tiên bối gọi là ” Hoàn thúc”. Chỉ khác với ta ở chỗ, hắn không nói với Tiên Bối mấy câu như “lão tử họ Hoàn Nhan”.
Đậu hủ của Xuân Xuân bây giờ được ưa chuộng khắp nơi.
Còn ta, mặc dù đã học múa hơn mười năm, lại chẳng thể gây tiếng vang trong đám dân thường. Cũng phải thôi, các tiểu thư nhà quyền quý có thời gian và công sức để học những điệu múa tinh tế, còn dân chúng thì không.
Họ thích văn hóa nhanh.
A Nguyệt bảo ta thử diễn hài độc thoại. Nàng nói rằng có ai đó từng bảo rằng: “Ai cũng có thể diễn hài độc thoại một phút.”
Ta bày quầy trên phố, lấy ra những câu chuyện chọc cười mà ta đã viết cả đêm, một ngày trôi qua mà không giữ chân được ai.
Sau đó liên tiếp nhiều ngày cũng chẳng có chút thành quả nào.
Ngày đó, khi mặt trời lặn, ta ngồi bệt xuống đất uống nước thì đột nhiên có tiếng nói vang lên trên đầu.
“Nhảy Kinh Hồng một điệu cho ta xem, được chứ?”
Ta ngẩng đầu lên, hắn đang đứng phía trước ta, cười rạng rỡ như ánh nắng phương Nam.
Là Lâm Tri Húc.
Đã lâu rồi không gặp hắn, lần trước về kinh rồi rời đi còn chưa kịp chào hỏi một tiếng.
Hắn ôm trong tay chú mèo nhỏ mà trước đây đã tặng ta.
“Quận chúa quên ta thì thôi, sao ngay cả nó cũng quên được?”
Ta vội vã đứng dậy, ôm lấy chú mèo vào lòng. Bàn chân nhỏ của nó cào vào áo ta, phát ra tiếng kêu yếu ớt.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Ta hỏi qua loa, vẫn chú tâm vào chú mèo nhỏ, cho đến khi nghe Lâm Tri Húc nói một cách nghiêm túc và đầy chân thành.
“Ta đến để theo đuổi nàng.”
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên:
“Theo đuổi… theo đuổi ta làm gì?”
“Làm thê tử của ta.”
“Khụ khụ…”
Ta ho khan vài tiếng, ngây ngô hỏi lại:
“Làm thê tử, của ai cơ?”
“Làm thê tử của ta.”
Không được rồi… Hắn thẳng thắn nói ra thế này, ta chịu không nổi…
29
Hiện tại chúng ta đang ở một thành nhỏ khá nhộn nhịp. Tên chính thức là Nam Châu phủ, nhưng nó còn một cái tên thân thuộc khác mà người dân hay gọi.
Sau khi Lâm Tri Húc gặp lại mọi người, hắn đặt lên bàn một đống ngân phiếu.
“Cái tên thân thuộc của nơi này là Song Mộc Thành.”
“Song Mộc, nghĩa là Lâm.”
A Nguyệt mắt sáng lên, vừa kéo đống ngân phiếu về phía mình vừa nịnh nọt Lâm Tri Húc.
“Tiểu tử này giàu thật, có thiếu bạn gái không?”
Nghe nói tổ phụ của Lâm Tri Húc khi buôn bán qua đây. Thấy nơi này còn nghèo nàn lạc hậu, ông đã khảo sát địa hình, sản vật và lượng khách thương qua lại, nhận ra đây là một vùng có tiềm năng phát triển. Thế là ông bỏ tiền mời thầy về dạy các bài học thương nghiệp, tạo nên Nam Châu phủ phồn thịnh như bây giờ.
Ngân trang ở đây, trừ của triều đình ra thì đều thuộc về Lâm gia.
Hắn tựa đầu trên cánh tay, cười với ta dưới ánh nắng chiếu vào, trông rất chói mắt.
“Tống Thư Ca, ta siêu giàu đấy!”
Nhưng ta không tin. Dựa vào đâu mà họ đều tự làm giàu được, còn ta thì không?
Không diễn hài độc thoại được, ta bắt đầu học làm đậu hủ với Xuân Xuân.
Ngày đầu tiên, Xuân Xuân thử một miếng rồi gật đầu.
“Hay là ngươi vẫn nên đi diễn hài đi.”
Thế nhưng, Lâm Tri Húc lại ăn hết cả bát lớn. Ăn xong hắn còn đưa tay ra, nói muốn thêm nữa.
Thật ra ta thấy cũng chẳng ngon gì, nhưng hắn cứ bảo là thích vị này, thế là hắn ăn hết sạch.
Đêm đó, ta gặp hắn khi đi ra ngoài, mặt hắn trắng bệch, bước chân loạng choạng, thỉnh thoảng còn run rẩy, rõ ràng là tiêu chảy rồi.
Ta kéo hắn vào phòng rồi đun một túi nước ấm cho hắn ôm.
Hắn bảo bây giờ chân yếu quá, đi không nổi nên cứ bám lấy phòng ta không chịu đi. Ta đành ngồi bên bàn, chống đầu ngủ gục. Rồi ta cảm thấy một cơn gió nhẹ lướt qua mi, ngưa ngứa, lúc mở mắt ra thì thấy Lâm Tri Húc đang cười với ta.
“Ta thật sự rất thích nàng.”
Ôi trời, đêm hôm mà tỏ tình cái gì chứ.
Ta giả vờ như đang mơ, lại nhắm mắt lại, nhưng hắn vẫn cứ nói.
Hắn kể rằng Lâm gia rất giàu, hắn không cần vào triều làm quan. Nhưng cứ như bị điều gì đó thôi thúc, hắn không thể chịu nổi khi nghĩ đến việc người con gái ấy đã đính ước với người khác, có thể không bao giờ gặp lại.
“Vậy nên ta nghĩ thử thi làm quan, như vậy dù chỉ là yến tiệc cung đình, ta cũng có thể nhìn nàng từ xa một lần.”
Ta mở mắt ra:
“Vậy sao khi ta đuổi theo ngươi, ngươi lại lờ ta đi?”
“Thế nên ta mới bị báo ứng.”
Hắn cười nhẹ, đôi mắt ánh lên chút buồn bã.
“Nàng không biết đâu, lúc nàng nói đời này nhất định sẽ gả cho ta, lòng ta vui sướng biết bao. Vui đến mất ngủ, rồi nghĩ rằng khi gặp lại nàng, nhất định sẽ nói cho nàng biết rằng ta cũng thích nàng. Nhưng thứ ta chờ được lại là tin nàng sắp gả cho người khác.”
“Nàng đã lừa ta…”
Ta ngượng ngùng cười:
“Chỉ là tình cờ thôi mà…”
Lời trên môi còn chưa dứt thì liền bị nghẹn lại.
Đôi môi mát lạnh chạm lên mu bàn tay ta, dù cách một lớp da dày, cũng đủ làm mặt ta đỏ bừng.
“Ngươi, ngươi hôn ta làm gì!”
“Không nhịn được.”
Ta: …
“Từ nay về sau không được hôn khi chưa có sự cho phép!”
“Vậy là ta sẽ đợi đến khi được nàng cho phép?”
“Gì cơ? Ta không có, ta…”
Hắn đứng dậy, không quay đầu lại mà bước ra ngoài. Chỉ để lại một câu, tan vào trong gió.
“Ta sẽ đợi, nhưng đợi ở bên cạnh nàng.”
…
Phụ mẫu đến thăm ta.
Khi đó, ta đang cho Lâm Tri Húc nếm thử bát đậu hủ thứ tám mươi tám mà ta làm.
Hắn ăn xong liền gật đầu, trước ánh mắt mong đợi của ta, hắn nói một câu:
“Có tiến bộ, bát này không làm người ta đau bụng nữa!”
“Thật chứ!!!”
Ta vui mừng nhảy cẫng lên. Hắn cười đến híp mắt, gật đầu mạnh:
“Thật thật đấy!”
Xuân Xuân thở dài, thì thầm:
“Đừng làm hỏng danh tiếng của ta.”
Đúng lúc đó, phụ thân ta xông vào, túm lấy tai Lâm Tri Húc.
“Thằng nhãi, ngươi là kẻ khiến bụng con gái ta lớn phải không?”
Mẫu thân thì đè ta xuống ghế, giọng hoảng hốt la lên:
“Đừng có nhảy nữa, kẻo lại rớt cháu ngoại của ta xuống.”
Trong thư, ta bảo là “bảo bối của cha” có thai, nhưng phản ứng đầu tiên của phụ thân lại nghĩ là ta.
Ta cảm động quá…