Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT Chương 7 PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT

Chương 7 PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT

3:53 chiều – 02/11/2024

Ý nghĩ của ta bị hắn cắt ngang, nhìn lên thì thấy Tạ Vô Diễn đã ngồi trên xe ngựa, đưa tay ra chờ ta.

Ta đứng đó mãi mà không nhúc nhích.

Nghĩ đến phụ thân ta dù là người của triều đình, nhưng lúc nào cũng coi mẫu thân ta là ưu tiên hàng đầu.

Dù có khi bất khả kháng, phụ thân ta cũng không che giấu mẫu thân ta bất cứ điều gì, mà cùng bà ấy đối mặt.

Ta biết, Tạ Vô Diễn không sai, chỉ là hắn không phải người tình trong mộng mà ta tìm kiếm.

Ta muốn cược một lần cuối.

Vậy là ta làm bộ làm tịch, bảo với Tạ Vô Diễn rằng ta muốn hắn ở lại đây với ta vài ngày.

“Huyện Đông Chiết có rất nhiều thứ hay ho, ngươi đưa ta đi dạo chút đi.”

Ta nghĩ, chỉ cần hắn do dự dù chỉ một chút thôi, ta cũng sẽ tha thứ cho những lần rời đi không lời từ biệt và nhiều điều che giấu của hắn…

Nhưng hắn không hề do dự, dứt khoát rút tay lại, chỉ để lại một câu cho ta:

“Để Tạ Thập Tam ở lại với nàng.”

Ta đã thua cuộc.

Sinh ra không có hoài bão lớn lao gì, ta chỉ muốn tìm một người cùng mình sống bình yên đến cuối đời. Nhưng ta cũng hiểu, không thể yêu cầu một người từ bỏ quốc gia mà chìm vào những ân ái thường tình với ta.

Cuối cùng ta vẫn theo Tạ Vô Diễn trở về kinh thành.

Hắn liên tục muốn nói chuyện với ta, nhưng cũng chẳng nói được mấy vì ta chẳng buồn đáp lời, sau đó ta chuyển sang ngồi xe của Đào Nhi và A Nguyệt, trong lòng vẫn có chút bức bối.

“Đào Nhi, có phải ta hơi vô lý không?”

“Hắn vì nước vì lê dân bá tánh nên mới như vậy, nhưng ta lại cứ lằng nhằng mấy chuyện vụn vặt…”

Đào Nhi lắc đầu.

Nàng nói rằng không ai có thể đánh giá đúng sai của Tạ Vô Diễn, giống như thời đại của nàng cũng có nhiều người vì đất nước và nhân dân mà hy sinh tính mạng, lỡ dở với người thân và người yêu của mình.

“Thế gian phần nhiều là người bình thường, còn Tạ Vô Diễn lại là loại người như thần minh sinh ra vì trăm họ, không thể giao phó đời mình cho chỉ một người.”

“Nhưng lý tưởng của quận chúa, muốn cùng một người sống đến đầu bạc răng long, cũng chẳng hề sai.”

Cũng chẳng hề sai…

Ta hít sâu một hơi, vỗ vai Đào Nhi.

“Về kinh đón Xuân Xuân, chúng ta lên đường hành hiệp giang hồ!”

Đào Nhi ngạc nhiên trước lời ta, chưa kịp phản ứng thì A Nguyệt giơ tay nhanh như chớp.

“Đưa ta đi với, ta có bàn tay vàng!”

27


Tạ Vô Diễn bận đến mức đầu tắt mặt tối.

Chuyện triều chính ta không thể chen vào, nhưng ta biết rằng Triệu Thị Lang đã bị bắt, và chẳng mấy chốc, hắn đã bị kết tội phản quốc.

Ta luôn muốn gặp Tạ Vô Diễn một lần để nói chuyện rõ ràng về chúng ta. Nhưng lần nào cũng vậy, chưa kịp nói vài câu, hắn lại bị gọi đi, câu chuyện cứ dang dở hết lần này đến lần khác.

Thế là cứ kéo dài mãi, đến tận hơn hai tháng.

Đào Nhi đã thu dọn hành lý, bốn người chúng ta đều nóng lòng chờ đợi ta mau chóng quyết định.

Vào đêm sinh nhật của ta, Tạ Vô Diễn lại bị hoàng thượng gấp rút triệu vào cung. Trước khi đi, ta giữ tay hắn lại.

“Tạ Vô Diễn, ta đã mười tám tuổi rồi đó.”

Hắn sững người một lúc, rồi nói một lời xin lỗi.

“Ta nghĩ ta đã trưởng thành, cũng nên bắt đầu nghĩ cho tương lai.”

Công công bên ngoài đã thúc giục, Tạ Vô Diễn có vẻ sốt ruột, nghe mà tâm trí lơ đãng.

“Đợi ta trở về rồi nói được không?”

Ta lắc đầu.

“Hôm nay ta sẽ cùng ngươi vào cung. Nhân tiện xin hoàng thượng cho phép chúng ta hòa ly.”

Đây là lần đầu tiên ta nghiêm túc và kiên quyết đến vậy khi nói muốn hòa ly với hắn.

Ta nói cho hắn nghe về hình ảnh tương lai mà ta mong muốn. 

Có lẽ ta sẽ đi về phía Bắc để ngắm núi tuyết, hoặc đến Giang Nam để thấy sông dài, hồ rộng.

“Ta muốn nhìn thấy sa mạc và biển cả, ngắm bình minh và hoàng hôn.”

“Có lẽ, ta cũng sẽ gặp được người trong mộng của mình.”

Ta cúi đầu, không nhìn Tạ Vô Diễn nữa.

Không khí trong xe ngựa im lặng như tờ, không hiểu sao, con đường đến hoàng cung đêm nay lại đặc biệt dài.

Một lúc lâu sau, hắn khẽ nói.

“Hãy để Tạ Thập Tam đi cùng nàng…”

“Không!”

Ta từ chối dứt khoát như vậy khiến hắn có chút bất ngờ.

Ta bảo đây là chuyện của nữ nhi, không cần một người đàn ông theo sau.

“Tạ Vô Diễn, ta có thể tự bảo vệ mình rồi. Không cần ngươi, cũng không cần Tạ Thập Tam.”

Bầu không khí trở nên quá nặng nề. Ta đành phải cười, vỗ vai hắn để an ủi.

“Yên tâm đi, hơn nữa ta còn có Đào Nhi và A Nguyệt!”

“Họ là những người đến từ thế giới khác, A Nguyệt có bàn tay vàng, Đào Nhi từng là quân nhân, rất giỏi!”

Chúng ta xuống xe ngựa, đi qua từng cổng cung, mặt trăng tròn treo trên bầu trời, sáng trong và rực rỡ.

Ta cứ mải nhìn ngắm khung cảnh đấy, không chú ý phía trước nên vô tình đâm vào lưng Tạ Vô Diễn, rồi bất ngờ bị hắn kéo vào lòng.

Chẳng ai nói gì…

Giữa đất trời chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo, ta bỗng cảm thấy mái tóc của mình hơi lỏng đi thì Tạ Vô Diễn đã buông ta ra và sải bước về phía trước.

Hắn giơ cao cánh tay qua đầu, và chiếc trâm mà hắn vừa gỡ khỏi đầu ta vẫn đang đung đưa trong tay hắn.

“Vật này, coi như là nàng bồi thường cho ta.”

28


Phụ thân ta tuy đau lòng nhưng vẫn dứt khoát tặng ta con bảo mã quý giá của ông.

Vì nghĩ đến Tiên Bối và Xuân Xuân, ta lại xin thêm một cỗ xe ngựa.

Trước khi đi, phụ thân vẫy tay chào trong nước mắt.

“Con gái, phải trở về bình an đấy.”

“Phải mang cả ngựa của ta bình an trở về nhé!”

Tạ Vô Diễn không đến tiễn ta.

Khi rời khỏi kinh thành, ta ngoái lại nhìn lần cuối, chỉ thấy thấp thoáng một góc áo xanh trên bức tường thành cao vút.

Chúng ta đi rất xa, không có mục đích gì rõ ràng. Chỉ có A Nguyệt là có mục tiêu rõ ràng.

Nàng bảo rằng nếu hệ thống không thể tìm ra nam chính thì nàng sẽ tự mình đi tìm. Dựa vào trái tim của chính mình, để xác định người nàng nên yêu trong cuộc đời này.

Tiên Bối cũng thường chu miệng nhỏ hỏi A Nguyệt rằng khi nào bé sẽ có cha. Mỗi lần như thế, A Nguyệt sẽ an ủi bé rằng, dù bé không có cha nhưng bé lại có rất nhiều mẹ.

Nàng chỉ vào mình: “Ta là mẹ cả.”

Rồi chỉ vào ta: “Đó là mẹ hai.”

Xuân Xuân là mẹ ba.

Còn Đào Nhi…

Ừm, Đào Nhi yêu cầu Tiên Bối gọi nàng là “chú”.

“Ta là chú nhé, là một người đàn ông thực thụ.”

Tiên Bối ngoan ngoãn gật đầu, sau đó với vẻ mặt ngây thơ hỏi nàng một câu.

“Vậy chú ơi, vậy cái ‘phần’ của chú đâu rồi?”

Đào Nhi sầm mặt.

“Phần đó của chú để lại thế kỷ 21 rồi. Đợi chú quay về sẽ cho ngươi thấy…”

A Nguyệt thẳng tay tát một cái vào đầu Đào Nhi.

“Cấm không được nói linh tinh!”

Chúng ta đã đi qua rất nhiều nơi.

Có ngôi làng nhỏ nghèo khó nhưng người dân nhiệt tình, hiếu khách, cũng có những thị trấn giàu có nhưng gia đình nào cũng keo kiệt.

Vì không mang theo nhiều bạc nên sau một tháng ăn uống thoải mái, trong tay chúng ta gom lại tổng cộng chỉ còn chưa đầy mười lượng. Vậy là chúng ta dừng lại ở một nơi gọi là trấn Tiểu Ngô, chuẩn bị kiếm chút tiền để đi tiếp.

A Nguyệt viết một cuốn sách, đặt tên là Vết Bẩn Trong Tay.

Cuốn sách vừa bày bán đã hết sạch, làm bao cặp vợ chồng trẻ ở trấn Tiểu Ngô hạnh phúc. Khẩu hiệu quảng cáo của Vết Bẩn Trong Tay là: “Bẩn cùng trời đất, pho mát đầy đủ.”

Nhìn thoáng qua, ta lập tức chui vào chăn thức trắng đêm đọc nó. 

Còn Đào Nhi, nàng chuyên tâm biểu diễn một thứ gọi là “quân thể quyền” trên phố.

Dĩ nhiên, nàng cũng có khẩu hiệu quảng cáo của riêng mình.

“Hãy yêu quý bản thân, tránh xa ‘vàng’, tránh xa ‘vàng’, tránh xa ‘vàng’.”

Xuân Xuân làm đậu hủ rất ngon nên được mời làm đầu bếp hai ngày trong tửu lâu. Sau đó ông chủ nhất quyết không chịu để nàng rời đi.

Còn ta, tự nhiên là đến Xuân Mãn Lâu, dạy mọi người nhảy rồi. Ta dù có hơi lông bông, nhưng ít ra khoản này vẫn có thể ra mắt được.

Nhưng bà chủ của Xuân Mãn Lâu lại chê điệu múa do ta biên, kể cả điệu “Kinh Hồng”.

Bà ấy bảo rằng đã nhiều năm rồi, đám đàn ông ở đây đã chán ngán những điệu múa uyển chuyển, dịu dàng kiểu này. Vậy là A Nguyệt dạy ta một điệu múa khác. Rất đơn giản, còn có bài hát kèm theo.

“Trong lòng gieo một hạt giống, la la la la la…”

Thật bất ngờ là nó lại trở nên nổi tiếng.

A Nguyệt nói đây là sức mạnh của internet, sinh viên ở thời đại của nàng rất thích điệu múa này.

Dù vậy, vẫn có người thích điệu “Kinh Hồng” của ta, đó là nàng Hải Đường ở Xuân Mãn Lâu. Nàng ấy hỏi ta rằng Kinh Hồng có câu chuyện nào không. Ta nghĩ rất lâu, cuối cùng mỉm cười đáp lại nàng.

“Là để tưởng niệm những người đã từng làm bừng sáng cuộc đời ta.”