30
Tạ Vô Diễn cũng đến.
Hắn nấp ở sau cửa, nếu không phải phụ thân ta lôi ra thì có lẽ hắn đã không định xuất hiện.
Chúng ta cùng nhau ăn một bữa, chính là đậu hủ ta đích thân làm. Nhìn một vòng, ai cũng nhăn mày, chỉ có Lâm Tri Húc là ăn một cách hài lòng. Tạ Vô Diễn cũng thử một miếng, nhưng chẳng bao lâu liền lấy cớ rời bàn.
Phụ thân ta liên tục ra hiệu, bắt ta đi ra ngoài tìm hắn. Ta giả vờ như không nhìn thấy, múc bát đậu hủ ra mời phụ thân ăn. Ông nếm một miếng, rồi thấp giọng nói ta ra ngoài xem Tạ Vô Diễn thế nào.
Trước khi ta đi, Lâm Tri Húc kéo vạt áo ta, vẻ mặt buồn bã.
…
Tạ Vô Diễn đang luyện kiếm ở sân sau.
Ta ra sức vỗ tay, hô lớn vài tiếng “Đẹp quá!”
Hắn không để ý, cất kiếm rồi quay đi.
“Tạ Vô Diễn…”
Giữa ánh tà dương vàng cam, ta khe khẽ gọi hắn một tiếng. Lưng hắn khẽ khựng lại, mái tóc nửa buông nửa xõa, nhìn có chút buồn bã.
Ta vòng ra trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, đứng ngược sáng.
“Ta nghĩ, ta đã tìm thấy ý trung nhân của mình rồi.”
“Lần đầu tiên ta rung động vì hắn, là ở rừng đào ngoài kinh thành. Khi ta đang múa, hắn thì hái hoa để nấu rượu. Một thoáng kinh diễm xuyên qua muôn ngàn cánh hoa hồng phấn.”
“Lần thứ hai là ở phố lớn Song Mộc Thành, ta ngồi dưới ánh chiều tà uống nước, còn hắn chẳng biết đã đứng phía sau từ bao giờ.”
Hắn nói: “Diễn khúc Kinh Hồng cho ta xem, được không?”
Hắn vì ta mà vào triều, rồi lại theo ta phiêu bạt bốn phương.
Hắn ăn đậu hủ ta làm, dù có bị tiêu chảy mỗi đêm.
Hắn thẳng thắn, tha thiết và chân thành nói với ta: “Tống Thư Ca, ta thật sự rất thích nàng.”
Ta vô thức mỉm cười, nghiêm túc nói với Tạ Vô Diễn:
“Ta nghĩ, hắn chính là người mà ta có thể nắm tay đi đến cuối đời.”
Không gian im lặng hồi lâu, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc. Cho đến khi ánh vàng cam cuối cùng khuất nơi chân trời, Tạ Vô Diễn bước nhanh ba bước về phía ta, đôi tay như muốn ôm ta, nhưng mới đưa lên nửa chừng đã không cử động tiếp.
Hắn nói: “Ta chúc nàng…”
“…Được như ý nguyện.”
…
Tạ Vô Diễn quay về kinh thành.
Hôm ấy, Lâm Tri Húc vừa nơm nớp lo sợ vừa theo sát, đến cả khi ta đi vệ sinh cũng đứng canh ngoài cửa. Đến khi ngựa của Tạ Vô Diễn khuất hẳn nơi cuối con đường, hắn mới thở phào.
Ta lặng lẽ kéo ống tay áo hắn, bảo hắn ghé sát vào một chút, sau đó khẽ nói bên tai hắn.
“Lâm Tri Húc, ngươi không cần đợi nữa.”
Hắn sững sờ hồi lâu, cuối cùng quỳ phịch xuống trước mặt cha mẹ ta.
“Tại hạ Lâm Tri Húc, nguyện cả đời đối xử tốt với Tống Thư Ca!”
Thật lòng mà nói, phản ứng của hắn khiến ta cũng phải mất một lúc mới kịp hiểu, huống hồ là phụ mẫu ta.
Phụ thân ta ngơ ngác một hồi, bảo là ông không đồng ý. Ông không đồng ý thì tất nhiên mẫu thân ta cũng không đồng ý.
Lâm Tri Húc buồn bã viết mấy phong thư về nhà, hy vọng cha mẹ hắn đến đây nói đỡ một chút. Nhưng thư hồi âm chỉ vỏn vẹn một câu.
“Là ngươi lấy vợ chứ không phải lão tử, tự mà giải quyết!”
Sau đó, Hoàn Nhan Liệt bày cho hắn một kế, nói rằng muốn thuyết phục người lớn thì phải lấy lòng trẻ con trước. Ví như hắn muốn lấy lòng A Nguyệt, thì phải bắt đầu từ Tiên Bối.
Lâm Tri Húc nhìn ta:
“Nhưng ta đã nắm được nàng rồi.”
Hoàn Nhan Liệt lắc đầu.
“Con gái mà Tống phụ yêu quý không chỉ có mình nàng.”
Lâm Tri Húc hiểu ra ngay.
Chừng mười ngày sau, hắn đem đến một con ngựa. Là con Xích Thố thuần chủng mà cha ta tìm mười mấy năm vẫn chưa có.
Lâm Tri Húc nói đợi đến khi con “Đừng Chạm Vào Ta” của ta sinh sản, cho ghép đôi với nó, ngựa con sinh ra sẽ là “cực phẩm”.
Thế là phụ thân ta cười đến nỗi không khép được miệng.
Đào Nhi chỉ lắc đầu hỏi “Ai dạy hắn nói mấy từ này vậy?”, rồi như tự hiểu ra: “Có lẽ là ta đã buột miệng nói qua rồi nhỉ?”
Đào Nhi không quan tâm con “Đừng Chạm Vào Ta” phối với con nào, hắn chỉ muốn cưỡi con ngựa con đó. Nhưng, chúng ta thực sự không thể ngờ được, con “Đừng Chạm Vào Ta” sinh ra không phải là ngựa.
Mà là một con… la.
A Nguyệt cười đến nỗi vỗ vai Đào Nhi cả buổi.
“Hahaha, con cưỡi của ngươi đây, cưỡi của ngươi đây!”
Ta cũng kinh ngạc không thôi. Thì ra đối tượng của “Đừng Chạm Vào Ta” là một con lừa…
Phụ thân ta tức lắm, liên tục chửi rủa con lừa đó mười ngày trời.
Thành ra, so với chuyện này, thì Lâm Tri Húc quả là một chàng rể tốt. Ít nhất hai chúng ta sẽ không sinh ra loài nào khác.
31
Phụ thân dắt mẫu thân cùng chú ngựa Xích Thố bảo bối trở lại kinh thành.
Trước khi đi, ông đặt tay ta vào bàn tay của Lâm Tri Húc, thở dài rồi nói:
“Nếu ta phải chọn, thì vẫn là Tiểu Tạ hợp ý ta hơn….”
Mẫu thân kéo tai ông, hỏi rằng ông chọn mình hay chọn Tiểu Tạ. Phụ thân cười ha hả, ôm bà vào lòng, bảo đương nhiên là chọn phu nhân của ông rồi.
Hai người cùng một con ngựa hướng về phương Bắc, dần dần khuất bóng trong dòng người náo nhiệt.
Trong tay ta nắm bức thư mẫu thân viết cho. Dưới ánh nắng, mực sáng lấp lánh, trong từng nét chữ có chút nước mắt vương vấn.
Đời này qua đời khác. Mẫu thân bảo phụ thân thích Tạ Vô Diễn là vì thấy được hình ảnh tuổi trẻ của mình trong hắn.
Thuở ấy cũng có một thiếu niên đầy nhiệt huyết bảo vệ đất nước, gắng gượng gánh vác núi sông trên đôi vai gầy guộc.
Phụ thân ta thật may mắn, suốt mấy chục năm thăng trầm trên triều chính, người ông yêu luôn bên cạnh. Vì thế dù cuộc đời có gian truân, con đường phía trước mờ mịt, ông vẫn hạnh phúc đi đến cuối cùng.
“Tiểu Tạ có con đường của riêng mình, nữ nhi của ta cũng vậy. Tiểu Tạ không sai, và con gái của ta tất nhiên cũng không sai. Ta chỉ mong rằng cả hai sẽ đều hạnh phúc.”
Ta gấp bức thư lại, bao nhiêu năm qua vốn vô tư không lo nghĩ, giờ phút này lại nghẹn ngào không thành tiếng.
Những năm tháng qua, ta chỉ thấy tình yêu của phụ thân dành cho mẫu thân mà đâu từng hiểu những nhọc nhằn bà phải chịu.
Hai người đã cùng nhau vượt qua nửa đời trước, và sẽ tiếp tục nắm tay nhau đi trọn nửa đời sau.
…
Lâm Tri Húc ôm lấy ta, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ về lưng, thì thầm bên tai:
“Tống Thư Ca, ta sẽ dùng cả đời mình để chứng minh.”
Ta lau nước mắt trên vai hắn, nghẹn ngào hỏi:
“Chứng minh điều gì?”
Hắn buông ta ra, nở một nụ cười đầy tự tin trả lời.
“Chứng minh rằng ta sẽ là cha nàng!”
Hả?
“À, ý ta là sẽ giống như cha nàng.”
“Sẽ đối xử tốt với nàng, như cha nàng đối với mẹ nàng vậy.”
Đào Nhi và A Nguyệt đã cười ngả nghiêng ngay từ câu “ta sẽ là cha nàng.”
Xuân Xuân thì ngồi xổm nói chuyện với con lừa nhỏ của Đào Nhi. Hoàn Nhan Liệt cõng Tiên Bối trên vai, hỏi liệu bé có thể gọi hắn là cha được không?
Tiên Bối ôm cổ hắn, reo lớn:
“Cha Hoàn !”
Hoàn Nhan Liệt loạng choạng, mặt cười tươi như hoa nở.
…
Nam Châu Phủ còn được gọi là Song Mộc Thành…
Không náo nhiệt như kinh thành, không có quan to quý tộc, và cũng chẳng liên quan gì đến những tranh giành triều chính.
Ở đây có rất nhiều cây đào, đợi đến mùa xuân, cánh hoa sẽ bay ngập cả bầu trời. Mọi người sẽ dắt vợ con đi ngắm xuân.
Ta nắm tay Lâm Tri Húc, kiễng chân hôn nhẹ lên má hắn.
“Sau này chúng ta sẽ cử hành hôn lễ ở đây nhé.”
Ta luôn tin rằng…
Tin rằng sẽ có người sẵn lòng giữ lại mảnh trời riêng của mình ở một thị trấn nhỏ, chẳng thấy buồn chán.
Tin rằng sẽ có người sải bước đầy tự tin trên triều đình, bảo vệ muôn ánh đèn, từng dặm núi sông.
Tin rằng Tạ Vô Diễn sẽ gặp được người có thể cùng hắn sánh vai. Và chúng ta sẽ mãi mãi, ở thị trấn nhỏ xa xôi Giang Nam này, biết ơn hắn, cũng mãi mãi, chúc phúc cho hắn.
End