28
Trong lúc đang xoắn tóc ta, Giang Hạc Liên bực bội nói.
“Nàng ta chắc chắn không có ý tốt!”
“Không đâu, ta cảm thấy nàng ấy rất đơn thuần mà.”
“Nàng nghe nàng ta nói chưa, rõ ràng là nhằm vào ta, đơn thuần chỗ nào.”
“Ta thấy không sao cả, tính cách nàng ấy rất tốt, Chàng nghĩ nhiều rồi.”
“Thế còn chuyện nàng ấy nhào vào người nàng, ngửi mùi hương trên người nàng thì sao?”
“Đều là nữ tử mà.”
“Nữ tử thì sao?! Nữ tử cũng phải đề phòng chứ! Ý nàng là ta vô lý phải không, có phải nàng nghĩ ta đa nghi quá mức không?”
Ta trở mình,
“Không phải, chàng rất dễ thương, nhưng hôm nay chàng có chút vô lý thật. Ta chỉ xem nàng ấy như muội muội thôi.”
“……”
“Đừng tưởng khen ta vài câu là mọi chuyện xong xuôi, trừ khi nàng cho ta một chút gì ngọt ngào.”
Biết thế không thèm dỗ hắn. Dù sao hắn cũng tự biết cách dỗ mình.
29
Hôm nay dường như Giang Hạc Liên có việc phải giải quyết. Trời còn chưa sáng, hắn đã rời giường, mặc quần áo, hôn nhẹ lên trán ta, dặn dò người hầu chăm sóc tốt cho ta rồi rời đi.
Vừa bước ra sau bình phong, thì người khác đã leo vào giường của ta. Tiêu Thanh Lâm đến, ta thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nói của Giang Hạc Liên bên ngoài.
“Ngươi cũng to gan thật đấy.”
Hơi ấm trong chăn vẫn chưa kịp nguội, hắn đã lấp đầy khoảng trống.
“Không gan lớn, sao làm được ngoại thất không danh không phận.”
Gan không lớn thì làm sao mà cướp được miếng thịt từ miệng Giang Hạc Liên. Hắn chỉ ôm ta ngủ một canh giờ, trời sáng thì dọn dẹp và rời đi.
Ta lờ mờ nghe thấy tiếng hắn nói chuyện với thuộc hạ. Hệ thống còn thuật đại âm thanh truyền thẳng vào tai ta. Nghe giọng thì vẫn là tên thuộc hạ đó.
“Thái tử điện hạ, ngài tôn quý thế này, hà tất phải làm vậy, thiên hạ thiếu gì hoa thơm cỏ lạ.”
“Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, cô nương Thẩm có thể chẳng hề thích ngài. Nếu không, sao lại để ngài làm ngoại thất? Hôn kỳ của cô ấy và tiểu tướng quân Giang sắp định rồi, cả phủ tướng quân đang bận rộn chuẩn bị. Đến đêm tân hôn của người ta, ngài lại cô đơn, lạnh lẽo…”
“Câm miệng.”
Tiêu Thanh Lâm rõ ràng tức giận,
“Nếu nàng ấy không thích ta, sao lại để ta làm ngoại thất? Nếu không, sao nàng ấy không chọn ngươi làm ngoại thất, chẳng phải vì ngươi không đáng sao.”
Thuộc hạ: “……”
Thuộc hạ vẫn kiên trì khuyên nhủ:
“Thái tử điện hạ, thật sự không cần thiết đâu, gọi là ngoại thất nghe còn hay, chứ nói thẳng ra chẳng là gì cả. Người ta nuôi ngoại thất còn cho nhà cửa, vàng bạc châu báu, ngài thì lần nào cũng phải tự leo tường vào. Chỗ ngài ngủ cũng là phòng của phu quân trên danh nghĩa, giường cũng là giường của cặp phu thê đó.”
“Trước đây ngài còn nói đây chỉ là kế sách tạm thời, để dùng cô nương Thẩm kiểm soát tiểu tướng quân Giang. Giờ thế này, đừng nói là kiểm soát tiểu tướng quân Giang, ngay cả cô nương Thẩm ngài cũng không nắm được, để bị người ta đùa cợt trong lòng bàn tay.”
Tiêu Thanh Lâm im lặng một lúc, dường như bị thuộc hạ nói trúng tim đen, không còn mặt mũi.
“Ngươi là do Giang Hạc Liên phái đến phải không?”
“Thuộc hạ tuyệt đối trung thành với Thái tử điện hạ, không có lòng dạ nào khác.”
“Thế ngươi cố sức khuyên ta rời xa nàng, ấy để Giang Hạc Liên và nàng ấy thành thân là ý gì?”
“…Thuộc hạ chỉ muốn tốt cho Thái tử điện hạ.”
“Nếu thật sự muốn tốt cho ta, thì ngay từ đầu ngươi đã nên đập Giang Hạc Liên mất trí nhớ, để hắn không thể trở về trọn vẹn thế này.”
“Thuộc hạ luôn ở bên cạnh Thái tử, không tham gia vào lần đó.”
“Chậc,”
Tiêu Thanh Lâm lộ vẻ khó chịu,
“Nói đi nói lại vẫn là lỗi của ta, mau đi lo cho xong việc. Cố gắng làm cho hôn sự của họ bị hoãn càng lâu càng tốt, ta sẽ thổi gió vào tai nàng ấy, sớm muộn gì cũng phá được cuộc hôn nhân này.”
“Ta chỉ tạm thời làm ngoại thất thôi, ngươi hiểu gì chứ.”
Dù có khoảng cách, ta cũng cảm nhận được sự bất lực của tên thuộc hạ.
30
Tiêu Thanh Lâm, ta sẽ không chấp nhận hắn. Những lời hắn thổi gió bên tai, ta coi như gió thoảng qua tai.
Nhưng đi nhiều bên bờ sông, sao có thể không ướt giày. Giang Trì đã nhìn thấy hắn ra vào viện của ta.
31
“Huynh trưởng!”
Sau vài ngày lo lắng, Giang Trì quyết định thông báo chuyện này cho huynh trưởng. Nhưng hắn nói rất ẩn ý. Dù gì đối phương cũng là Thái tử. Ai mà biết được liệu hắn có dùng thân phận ép buộc hay không…
“Huynh trưởng có biết chuyện giữa Thái tử và Thẩm cô nương không?”
Hắn thay đổi cách xưng hô, không còn gọi ta là tẩu tẩu nữa. Dù sao huynh trưởng hắn vẫn chưa thành thân với ta, thêm vào đó ta thường khiến hắn bực bội.
Lần trước hắn gửi sách qua, ta lại đổi thành sách “Nam Đức” rồi trả lại. Nhưng sách đó nói có vài phần đúng thật. Nam nhân không giữ mình cũng là nam nhân không đáng tôn trọng.
Giang Hạc Liên sắc mặt thay đổi, giọng nghiêm nghị:
“Ngươi biết chuyện này từ đâu?”
Hắn nghĩ Giang Trì biết chuyện của Tiêu Thanh Lâm và Thẩm Quân Ngữ ở ngôi làng nhỏ. Dù sao, thế gian không có bức tường nào không lọt gió.
“Không cần biết ngươi nghe từ đâu, tốt nhất là giữ kín trong lòng, nếu để lộ ra ngoài, ta sẽ truy cứu ngươi đầu tiên.”
Lời này khiến Giang Trì nuốt lời định nói ra, mắt mở to,
“Huynh trưởng, huynh… huynh biết sao? Huynh biết chuyện họ…”
Hắn không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt lập tức thay đổi, nhìn Giang Hạc Liên đầy thất vọng và oán hận.
“Ta hiểu rồi, ta không ngờ huynh trưởng lại là người như vậy. Thẩm cô nương dù xuất thân thấp kém, nhưng vẫn là ân nhân cứu mạng của huynh, huynh lại dựa vào việc nàng ấy mù mà lừa dối nàng ấy như thế.”
Giang Hạc Liên thoáng nghi ngờ trong lòng, lời của đệ hắn sao nghe có vẻ kỳ lạ thế. Nhưng tính Giang Trì thường nói chuyện vòng vo, nếu không dành chút thời gian suy nghĩ, thật khó hiểu hắn đang nói gì.
Giang Trì vung tay áo, tức giận quay người rời đi. Hắn không ngờ, huynh trưởng chính trực và anh dũng trong ký ức của mình lại có thể vì muốn lấy lòng Thái tử mà… Hắn nghĩ rằng Giang Hạc Liên biết chuyện Tiêu Thanh Lâm ra vào khuê phòng của Thẩm cô nương mà không can thiệp.
“Chẳng phải mặc định thừa nhận hay sao! Lại dựa vào việc nàng ấy mù lòa, xuất thân thấp kém, cái gì cũng không hiểu mà lừa dối nàg ấy sao?”
Giang Trì tức giận đến đỏ hoe mắt, vừa nghĩ đến việc trước đây mình cũng chưa từng nói lời tử tế với nàng ấy, trong lòng bỗng chồng chất nỗi day dứt và đau lòng, càng thêm u uất.
Nếu huynh trưởng không yêu thương nàng ấy, vậy hắn sẽ bù đắp gấp đôi cho nàng ấy. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ nói ra sự thật, giúp nàng ấy rời khỏi kinh thành.
Một kẻ đạo đức giả như huynh trưởng, hoàn toàn không xứng với nàng ấy. Nghĩ đến đây, hắn đã vô thức đến trước cửa viện của Thẩm Quân Ngữ.
32
Giang Trì đứng trước cửa viện, do dự mãi không biết có nên gõ cửa không. Tìm nàng ấy vào giờ này. Liệu có phải không hay cho lắm.
Nàng ấy liệu đã đi ngủ chưa. Nhưng trong phòng vẫn còn ánh đèn. Nhưng một nam nhân đến tìm nàng ấy vào ban đêm thế này quả thật không ổn. Ảnh hưởng đến thanh danh nàng ấy. Giang Trì thở dài, đang định rời đi thì nghe thấy một giọng nữ từ bên trong.
“Ai ngoài đó?”
“Sao sao, là ta, ca ca của ta.”
“……”
Giang Trì suýt chút nữa cắn đứt lưỡi mình.
Cứu với!
Đây là cái kiểu nói năng gì vậy!!! Ta vừa mở cửa, chỉ kịp thấy bóng lưng Giang Trì vội vã chạy trốn.
33
“Thần y đã đến kinh thành, ta sẽ lập tức sai người mang ông ấy đến. Ồ không, là thỉnh ông ấy đến.”
Sáng sớm đã có người đến báo tin này, Giang Hạc Liên phấn khởi bật dậy khỏi giường.
“Thê tử, ta sẽ lập tức mời thần y đến chữa lành mắt cho nàng, như vậy nàng có thể nhìn thấy phu quân anh tuấn oai hùng của mình rồi.”
Sáng sớm, ta bị Giang Hạc Liên hôn đến ướt cả mặt, ta chỉ đành tức giận yêu cầu hắn giúp ta rửa ráy sạch sẽ. Khi hắn rời đi, phía sau lại có một thân thể ấm áp dán vào.
“Sáng sớm, hắn thật to gan mà dám làm phiền nàng nghỉ ngơi, nếu là ta, ta chắc chắn sẽ nhẹ nhàng nói, để nàng ngủ thêm vài canh giờ.”
“Thần y, ta đã sai người đi mời từ sáng sớm, không như hắn chậm chạp thế này, làm sao mà hết lòng được.”
“……”
Hắn thật sự là quá chuyên nghiệp. Lúc nào cũng tranh thủ được vài câu.
“Quân Ngữ tỷ tỷ ! Ta đến tìm tỷ đây!”
Ta tỉnh ngay lập tức, đá một cái vào người phía sau.
“Mau, trốn đi.”
Tiêu Thanh Lâm lần đầu tiên gặp phải tình huống này. Nhưng hắn chẳng hề hoảng hốt, làm kẻ thứ ba còn mong mọi người biết đến.
“Trốn ở đâu?”
“Tủ áo, gầm giường, chỗ nào cũng được, mau trốn đi.”
Tiêu Thanh Lâm đứng dậy nói:
“Ép ta thế này, sau này nàng phải bù đắp nhiều cho ta đấy.”
“Bù đắp cho ngươi cái đầu ngươi ấy, chính ngươi tự chọn giờ mà tới.”
Hắn thở dài, kéo cửa tủ quần áo rồi chui vào. Ngay sau đó, Cố Tịch Ninh bước ra từ sau bình phong.
“Tịch Ninh, sao muội đến sớm thế?”
Ta còn chưa kịp dậy.
“Ta vừa luyện công xong liền đến, mấy ngày không gặp tỷ, ta rất nhớ tỷ. Ta có thể lên giường của tỷ không?”
Tiêu Thanh Lâm trong tủ ban đầu chỉ nghĩ đây là cuộc gặp gỡ thông thường giữa các cô nương, chán chường nghịch vài dải lụa quanh mình. Nhưng càng nghe, hắn càng thấy có gì đó không ổn. Lên giường?
“Ừm muội ên đi.”
Thê tử lại còn cho phép nàng ta lên, tiểu thư nhà nào mà vô phép tắc như vậy!
Cố Tịch Ninh vừa lên giường đã ôm lấy eo ta, có vẻ nàng ấy rất thích ôm chỗ này.
“Tỷ ơi, tỷ thật thơm quá. Lần trước tỷ gửi ta cánh hoa để tắm, ta cũng dùng rồi, nhưng không có hương thơm như trên người tỷ.”
Gì cơ??? Chuyện này có bình thường trong cuộc trò chuyện giữa các cô nương không?
Ta nói:
“Có lẽ là do hương phòng, muội đi thì mang ít về nhé.”
Cố Tịch Ninh cười,
“Tỷ tốt với ta quá. Giờ vẫn còn sớm, vừa hay ta có thể ngủ thêm một giấc, dậy rồi ta sẽ cùng tỷ dùng bữa sáng.”
Giấc ngủ này vốn dĩ phải thuộc về ta chứ! Đây là cô gái từ đâu chui ra thế này.