23
“Thưa cô nương, nhị công tử có gửi vài quyển sách, bảo nô tỳ đọc cho cô nương nghe.”
Ta ngạc nhiên, chẳng phải hôm đó cậu ta gào lên một tiếng rồi bỏ đi sao?
“Sách gì?”
“《Nữ Giới》…”
Nghe tên thôi ta đã biết chẳng phải loại sách hay ho gì, ta liền bảo nha hoàn.
“Đổi thành 《Nam Đức》 rồi gửi trả lại cho hắn.”
Tối hôm đó, ta thổi gió bên tai Giang Hạc Liên, bảo hắn dặn đệ đệ đừng quản ta nữa. Hắn liền đáp ứng ngay. Còn nắm tay ta đặt lên bụng mình.
“Thê tử, nàng cảm nhận thử bụng ta, có phải săn chắc hơn rồi không?”
Ta sờ thử, quả thật cứng hơn.
“Trên đời này, người có vóc dáng đẹp như ta không nhiều đâu. Ngày nào ta cũng dậy từ sáng sớm để luyện tập.”
“ Thái tử bận rộn suốt ngày liệu có làm được như ta không? Ta cá là dưới lớp áo gấm của hắn chỉ toàn mỡ gà luộc.”
Không khác gì ngươi đâu.
“Để nàng có trải nghiệm tốt hơn, ta nhất định sẽ duy trì luyện tập, giữ gìn vóc dáng đẹp nhất. Gần đây ta còn học theo mẹ đắp mặt nạ dưa chuột nữa.”
Ta gật đầu hài lòng,
“Ý thức cũng tốt đấy.”
Dù ta không thấy được, nhưng những gì thuộc về nam nhân thì không thể thiếu. Giang Hạc Liên hôn ta một cái, rồi nói:
“Ta nghe người ta bảo, thần y lừng danh thiên hạ gần đây sẽ đến kinh thành du ngoạn. Đến lúc đó, ta sẽ mời ông ta đến để chữa lành mắt cho nàng.”
“Như vậy nàng có thể nhìn thấy ta rồi.”
Thế thì tốt quá. Dù không nhìn thấy ta cũng sống rất thoải mái, nhưng chắc chắn sẽ không thể sánh bằng việc có thể thấy rõ ràng.
Những nam nữ chính, nam phụ, phản diện được miêu tả đẹp xuất sắc trong tiểu thuyết, cùng với những bờ ngực, bụng săn chắc. Hiện giờ chỉ có thể chạm và cảm nhận, nhưng nếu phối thêm với thị giác, hiệu quả chắc chắn sẽ tuyệt vời hơn nữa.
24
“Phu nhân vẫn chưa đổi ý sao?”
Giang Hạc Liên vừa bước ra khỏi cửa trước, thì Tiêu Thanh Lâm ngay sau đó đã leo cửa sổ vào. Hắn quen thuộc đến mức tự mình kéo ghế ngồi xuống bên cạnh ta.
“Những ngày gần đây, nhị công tử Giang Trì hẳn đã không ít lần đến quấy rầy phu nhân. Hắn tỏ rõ sự bất mãn với nàng, bởi trong lòng hắn, người xứng đáng làm tẩu tẩu phải là tiểu thư nhà họ Cố.”
Tiêu Thanh Lâm hàng ngày kiên nhẫn đến để chia rẽ và tìm cách đào bới, mong chen chân vào giữa ta và Giang Hạc Liên.
“Người thân cận với Giang Hạc Liên còn như vậy, lâu dần nàng nghĩ hắn sẽ thế nào?”
“Hôm nay, có lẽ nàng không biết, Giang Hạc Liên nói với nàng rằng hắn chỉ ra ngoài gặp gỡ bằng hữu, nhưng tại buổi tụ họp đó, tiểu thư Cố Tịch Ninh cũng được mời đến. Giang Hạc Liên thì toàn bạn bè là nam nhân, chỉ riêng nàng ta là nữ.”
“Một sự hiện diện đặc biệt như vậy, phu nhân thật không quan tâm sao?”
Hôm nay Tiêu Thanh Lâm rõ ràng có phần bất an hơn, có lẽ vì sau bao ngày cố gắng chia rẽ, mà ta và Giang Hạc Liên vẫn sống vui vẻ như thường. Cuộc sống phu thê của chúng ta hòa hợp đến mức khiến Tiêu Thanh Lâm tức giận, đập vỡ vài cái bình trong nhà.
Hắn cứ cố gắng chen chân làm kẻ thứ ba, nhưng rồi chẳng thành công. Ngày nào hắn cũng tỉ mỉ kể lể rằng Giang Hạc Liên làm gì khi ta không thể nhìn thấy, rồi thêm mắm dặm muối.
Ngay cả việc Giang Hạc Liên luyện tập, hắn cũng bẻ lái thành bạo lực, giống kẻ hay bạo hành gia đình, mong ta sớm rời xa hắn.
“Phu nhân thật sự thích hắn như vậy sao?”
Tiêu Thanh Lâm giận đến mức nắm chặt tay, muốn đập xuống bàn nhưng lại không dám. Nếu lỡ tay đập mạnh, dọa đến Thẩm Quân Ngữ khiến nàng ấy nghĩ hắn có vấn đề thì sao?
“Thích chứ.”
Ta nghe hệ thống mô tả sắc mặt của hắn. Mặt hắn đen như mực, cảm xúc dường như vỡ nát, đến mức muốn lật tung cả căn phòng này.
“Phu nhân.”
Phải một lúc lâu sau ta mới nghe thấy hắn nói tiếp. Khoảng thời gian im lặng đó, Tiêu Thanh Lâm đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc, điều chỉnh lại tâm trạng.
“Người như phu nhân tốt đẹp thế này, Giang Hạc Liên một mình khó mà chu toàn. Chi bằng, nàng hãy thu nhận ta đi.”
“?”
Hệ thống:
“…? Phản diện định làm kẻ thứ ba của ngươi và nam chính sao?”
Ta cứ nghĩ rằng, với cương vị Thái tử, ít ra hắn cũng có chút tự tôn. Nếu lúc đầu ta ở bên Thái tử, Giang Hạc Liên có thể sẽ lén lút đến tìm ta để làm kẻ gian phu. Nhưng Tiêu Thanh Lâm, ta nghĩ hắn sẽ không làm vậy.
Vậy mà thật không ngờ, khi không chen chân được, hắn lại đề nghị hạ mình làm kẻ thứ ba…
25
“Điều này không thích hợp đâu.”
Thế giới trong tiểu thuyết này thật điên rồ. Tiêu Thanh Lâm nói:
“Có gì không thích hợp? Phu nhân còn trẻ, không cần phải vội vã định đoạt hôn nhân. Về sau, nếu hai người không hòa hợp, chẳng phải sẽ lãng phí cả cuộc đời sao?
Sao nàng không một lần thử trước hôn nhân? Phải thử qua rồi mới biết ai là người phù hợp nhất.”
Tiêu Thanh Lâm vừa nói vừa cởi áo, đặt tay ta lên bụng hắn. Trời đất Ta nuốt nước bọt.
“Thật sự không thích hợp.”
Ta vừa nói, vừa… sờ thử. Sao cảm giác bụng hắn cũng rắn chắc không kém. Hắn về kinh thành chẳng lẽ cũng luyện tập gấp đôi?
Tiêu Thanh Lâm vẫn giữ tay ta, gương mặt trắng trẻo hơi ửng đỏ, thở gấp.
“Chỉ cần không để Giang huynh biết là được, ta sẽ giữ bí mật. Người trong viện đã lui xuống hết rồi. Không phải là phu nhân làm gì sai cả, mà là do ta khao khát phu nhân, quyến rũ phu nhân.”
“Phu nhân, vô tội.”
Ta bị ôm ngang người, màn trướng buông xuống nhẹ nhàng. Tấm rèm lụa mềm mại, quyện vào không khí êm ái. Tay ta và Tiêu Thanh Lâm dần bị cuốn vào sợi chỉ đỏ mảnh, ngón tay siết chặt, sợi chỉ càng thêm chặt.
“Đừng để lại dấu.”
Ta nắm lấy tóc hắn. Dù sao đây cũng là phủ tướng quân. Miệng Tiêu Thanh Lâm nói “được”, nhưng hành động của hắn thì lại khác.
Đúng là không phải người.
26
Lúc đầu ta có chút hối hận. Sao hôm đó ta lại bị cuốn theo đến thế. Ta chẳng biết định lực của mình kém đến mức nào nữa.
Không biết Giang Hạc Liên có phát hiện không. Nếu có phát hiện chắc sẽ nói ra.
Lần trước ta còn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lần này thì ta đã biết rõ.
“Bịch!”
Tiếng người ngã xuống đất cắt ngang dòng suy nghĩ của ta. Nha hoàn bên cạnh chạy tới kiểm tra tình hình.
“Cô nương, là tiểu thư nhà họ Cố.”
Đó chẳng phải là nữ chính sao. Nữ chính đến đây làm gì?
Hệ thống nói:
“Nàng ta trèo tường vào, vừa nhìn thấy ngươi thì vô ý ngã từ trên tường xuống. Nữ chính đúng là khổ mà.”
Ta băn khoăn không biết có nên ngồi dậy từ ghế xích đu hay không. Nhưng đối phương đã nhanh chóng đi đến trước mặt ta.
“Chào tỷ tỷ, ta là Cố Tịch Ninh.”
Quả nhiên là nữ chính, giọng nói khác biệt hẳn, nghe thật êm tai.
“Chào muội, ta là Thẩm Quân Ngữ.”
Cố Tịch Ninh kéo nhẹ tóc đuôi ngựa của mình, mặt đỏ lên,
“Vừa nãy thật ngại quá, ta trèo tường không cẩn thận nên ngã, hy vọng không làm tỷ tỷ hoảng sợ.”
Ta lắc đầu.Nàng ấy ngồi phịch xuống bên cạnh ta,
“Ta đã muốn đến thăm tỷ từ lâu, nhưng Giang huynh không cho, nói sợ tỷ hiểu lầm, bảo ta giữ khoảng cách, tránh để kinh thành lại đồn thổi truyền đến tai tỷ.”
“Kinh thành nhiều kẻ hay tung tin đồn lắm, ta trước đó đã đánh một đám, chúng mới tạm lắng xuống, giờ lại bắt đầu lan truyền khắp nơi, Giang huynh giận đến nỗi đi bắt hết những kẻ tung tin.”
“Tỷ tỷ đừng hiểu lầm nhé, ta với Giang huynh chỉ như huynh đệ thôi, bọn họ coi ta như huynh đệ nên mới chơi với ta như vậy, cha mẹ ta cũng thường nói ta chẳng giống một cô gái chút nào.”
“……”
Nữ chính này đúng là người nhiều chuyện. Ta trả lời một câu, nàng ấy có thể đáp lại ta mười câu. Nhưng những gì nàng ấy nói khiến ta khá hứng thú.
Nàng ấy từ nhỏ không lớn lên ở kinh thành, không chịu những lễ nghi ràng buộc như các cô gái khác, nên tính cách có phần phóng khoáng.
Nàng ấy rất thích du ngoạn, thường cưỡi một con ngựa, mang theo ít lộ phí, đi khắp nơi. Đã từng thấy nhiều cảnh sắc mà những cô gái bình thường không thể thấy. Thật trùng hợp, ta cũng từng thấy những cảnh tương tự. Chúng ta trò chuyện rất vui vẻ.
Ta tò mò không biết với giao thông cổ đại bất tiện thế này, nàng ấy làm sao có thể đi khắp nơi mà vẫn thoải mái. Càng nói chuyện, Cố Tịch Ninh càng hăng say, không hề muốn rời đi.
Tuy nàng ấy là tiểu thư nhà họ Cố, nhưng do sống phóng khoáng từ nhỏ, nàng ấy khác hẳn những đứa em trai em gái đã được dạy dỗ kỹ càng.
Cha nàng ấy thường nói nàng ấy sinh nhầm giới, nếu là nam tử có lẽ đã trở thành một người phong lưu, nhưng lại là một nữ tử. Nàng ấy không bận tâm. Ai quy định nữ tử sinh ra phải như thế nào?
Nàng ấy đã đi nhiều nơi, gặp nhiều kiểu nữ tử khác nhau. Nam tử hay nữ tử, đều sinh ra trần trụi, khóc oa oa, sao về sau lại phải phân biệt rõ ràng đến thế.
Nhưng nàng ấy cũng nhận ra mình không thể hòa nhập vào vòng tròn nữ tử kinh thành. Những thứ họ nói nàng ấy không hiểu, còn những gì nàng ấy biết họ lại không biết.
Những cảnh sắc họ nhìn thấy khác với những gì nàng ấy từng chứng kiến, nên họ ít khi nói chuyện được với nhau. Vì vậy, khi trở về kinh thành, nàng ấy chẳng tìm được ai có chung ngôn ngữ.
Không phải vì nàng ấy chỉ chơi với nam nhân, mà là thế giới này chỉ cho nam nhân cơ hội đi du ngoạn, và sự hiểu biết của nàng ấy cũng chỉ tương đồng với họ phần nào.
Cố Tịch Ninh vốn là người không thể ngồi yên, lại nhiều lời, bắt nàng ấy ở một chỗ thì không thể nào chịu được. Đây là lần đầu tiên nàng ấy gặp được người có thể trò chuyện lâu như vậy với mình.
Mà lại là một nữ tử nữa.
27
“ Quân Ngữ tỷ tỷ thực sự muốn thành thân với Giang huynh sao? Tỷ đã từng nhìn thấy nhiều cảnh đẹp như vậy, sao lại có thể cam lòng dành cả đời chỉ ở trong hậu viện?”
Cố Tịch Ninh chính vì vậy mà không muốn kết hôn. Nhưng bên ngoài đồn rằng nàng ấy thầm yêu Giang Hạc Liên, giữ thân vì hắn, nhưng lại bị bỏ rơi. Ta chỉ vào đôi mắt của mình, cười nhẹ.
“Thê tử, ta về rồi ta mua được loại bánh mà nàng thích nhất đây…”
Giang Hạc Liên vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy Cố Tịch Ninh, sắc mặt hắn thay đổi.
“Sao muội lại ở đây, ai cho phép muội đến?”
Cố Tịch Ninh bĩu môi,
“Sao huynh về sớm vậy, ta với Quân Ngữ tỷ tỷ còn chưa nói chuyện xong, huynh có thể đi được không?”
Giang Hạc Liên nổi gân xanh trên trán,
“Đây là nhà ta, đây là thê tử của ta, nếu có ai phải đi thì là muội, đừng làm phiền cuộc sống vợ chồng của chúng ta.”
“Quân Ngữ tỷ tỷ, Giang huynh thật hung dữ, người như vậy tuyệt đối không phải là phu quân tốt. Hay tỷ về nhà họ Cố với ta, rồi suy nghĩ lại, chúng ta cũng có thể nói chuyện vui vẻ với nhau.”
“Cố Tịch Ninh! Mau cút về nhà muội đi!”
Cố Tịch Ninh lao đến ôm lấy eo ta,
“Sự thật là vậy mà, tỷ tỷ, huynh ấy hung dữ với ta, ta chưa nói gì mà đã bị huynh ấy mắng, chẳng lẽ Giang huynh không cho phép tỷ có cuộc sống và bạn bè riêng sao, thật là một người độc đoán.”
Ta chưa từng bị một nữ nhân ôm như thế này. Có chút lúng túng. Nhưng ta vẫn đứng về phía nàng ấy,
“Chàng la lớn như vậy làm gì.”
Cố Tịch Ninh giống như một chú chó nhỏ, hít hà mũi, như thể đang ngửi gì đó.
“Tỷ tỷ, tỷ thơm quá.”
“……”