Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA CÓ HAI PHU QUÂN Chương 7 TA CÓ HAI PHU QUÂN

Chương 7 TA CÓ HAI PHU QUÂN

3:37 sáng – 30/10/2024

34

Ta đã trò chuyện với Cố Tịch Ninh cả buổi chiều. Tưởng rằng Tiêu Thanh Lâm hẳn đã rời đi từ lâu. 

Chiều đến, khi ta mở tủ để lấy đồ, bỗng chạm phải một cái đầu người, khiến ta giật mình. Tiêu Thanh Lâm vẫn chưa đi, tay hắn còn cầm chiếc áo yếm màu hồng của ta, trên đầu cũng treo một cái. Đúng là kẻ lưu manh.

“Ngươi đã ở đây cả buổi sáng à?”

“Phải, người trong lòng vứt bỏ ta ở đây, ta không nỡ rời đi.”

Tiêu Thanh Lâm u oán nói: 

“Cô nương đó là tiểu thư nhà họ Cố, đúng không? Ta thật không ngờ nàng lại có sở thích thu nạp người tình cũ chưa thành thân, hay là hương vị của ta chưa đủ?”

“Đừng nói bậy, ta coi Tịch Ninh như muội muội.”

“Tỷ muội thông thường lại có thể như thế sao, trèo lên giường, ôm ấp rồi ngửi hít khắp nơi, chẳng khác gì chó cả.”

“Sao lại không?”

Ta sống ở hiện đại cũng có bạn bè, tình bạn giữa các cô gái như vậy là bình thường.

35

Thần y nổi danh cuối cùng cũng được mời đến phủ tướng quân.

“Đừng kéo ta nữa, ta đã có tuổi rồi mà còn bị mấy đứa nhỏ các ngươi kéo đi khắp nơi như vậy. Rốt cuộc ai đã để lộ hành tung của ta? Ta vừa xuống xe ngựa đã bị vác đến đây, còn bị ném ngay trước cửa phủ tướng quân, không cho ta đi nữa. Thật tức chết ta.”

Thần y vừa bắt mạch cho ta vừa không ngừng lải nhải. Giang Hạc Liên không nhịn được liền ngắt lời:

 “Ngươi đừng nói nữa, tập trung vào, ngươi khám sai thì sao.”

“Ngươi đang nghi ngờ ta à?”

Thần y không thể tin nổi liền nói:

 “Ngay cả khi ta dùng ngón chân bắt mạch cũng có thể xem chuẩn xác, ngươi đang nghi ngờ ta không thể một tâm hai việc sao? Ngươi nghĩ danh hiệu thần y của ta là nhặt được à?”

Giang Hạc Liên uể oải đáp:

 “Không, ngài thiên hạ vô địch, mau xem mắt của thê tử ta thế nào đi.”

Thần y nói:

 “Cô nương, thân thể có chút yếu, chuyện phòng the không nên quá đà.”

“Khụ, khụ…”

Ta và Giang Hạc Liên cùng lúc ho khan, cả hai đều đỏ mặt. Thần y vẫn điềm nhiên: 

“Có thể chữa được. Ở kinh thành việc ăn ở của ta sẽ do phủ tướng quân bao trọn chứ?”

Giang Hạc Liên chẳng còn để tâm đến xấu hổ, liên tục gật đầu: 

“Chỉ cần ngài chữa khỏi mắt cho thê tử của ta, bao ngài cả đời cũng không sao.”

36

Thời gian chữa trị mắt cũng không quá dài. Có lẽ do mỗi ngày thần y đều đến bắt mạch. Ngày nào còn điều trị, ngày đó ta phải cấm dục.

Đến ngày tháo băng vải. Ta chậm rãi mở mắt. Đôi mắt vẫn còn chưa quen với ánh sáng đột ngột, có chút nước mắt lăn ra. Giang Hạc Liên đưa tay vẫy trước mặt ta.

“Thê tử, có nhìn thấy ta không, nàng nhìn xem đây là mấy ngón tay?”

Lúc đầu chỉ là hình bóng mờ ảo. Rồi dần dần trở nên rõ ràng hơn. Ta nhìn thấy trong phòng có Cố Tịch Ninh, Giang Hạc Liên, và một nam nhân trông rất giống hắn, chỉ là có chút non nớt hơn. Khi ta liếc qua, ánh mắt người đó còn hơi tránh né. Chắc là Giang Trì.

“Năm ngón.”

Mặt Giang Hạc Liên lập tức xịu xuống, vì hắn chỉ giơ hai ngón tay. Ta cười nói:

 “Ta trêu chàng thôi, là hai ngón.”

37

Nhìn thấy vẫn hạnh phúc hơn là không nhìn thấy. Ví dụ, nhan sắc của những người trong thế giới tiểu thuyết này quả thực rất cao. Cộng thêm vóc dáng tuyệt mỹ. Ta nhìn mà còn chảy nước miếng.

Không ngờ rằng ta đã ngủ cùng những nam nhân tuyệt phẩm như thế này nhiều năm rồi. Tiêu Thanh Lâm cũng không kém cạnh. Hắn và Giang Hạc Liên là hai kiểu đẹp trai khác nhau. Cả hai ăn táo đều có cách riêng để thu hút.

38

Rồi thì làm việc ác ắt sẽ có quả, rồi cũng tới ngày bị bắt tại trận. Thường đi gần bờ sông, sao có thể không ướt giày. Thường đi trên hai con thuyền, làm sao mà không lật thuyền.

Một buổi sáng rất bình thường. Giang Hạc Liên dậy sớm ra ngoài. Tiêu Thanh Lâm sau đó liền vào cửa. Thế nhưng chưa được bao lâu, Giang Hạc Liên lại quay lại bất ngờ.

Ta liền đạp một cước cho hắn xuống đất, bảo hắn tìm chỗ mà trốn đi. Tiêu Thanh Lâm nghiến răng, chịu nhục mà chui vào tủ quần áo.

“Thê tử.”

Giang Hạc Liên đột nhiên xông vào, ngớ ngẩn nói: 

“Đi đến cửa rồi mới nhớ ra, hôm nay còn chưa có hôn buổi sáng.”

Ta bị hắn dọa suýt chết.

“Đừng làm loạn nữa, ngươi không định đi sao?”

Ta sợ Giang Hạc Liên nổi hứng vào lúc này. Tiêu Thanh Lâm còn đang ở đây. Ta không có cái sở thích gì kỳ lạ là làm chuyện đó trước mặt người khác.

“Không muốn đi, muốn chết trên giường của nàng thôi.”

Giang Hạc Liên hôn lên cổ ta, đột nhiên kéo chăn đắp lên người ta. Hắn lùi lại vài bước. Lúc đó ta còn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, mơ màng nhìn hắn lui về phía tủ quần áo, bất ngờ mở tủ ra.

“!”

Giang Hạc Liên không biểu cảm nói:

 “Ta bảo sao căn phòng này có mùi của loài chó hoang.”

Tiêu Thanh Lâm ung dung tháo chiếc áo yếm đang treo trên người mình ra. Hắn bước ra từ trong tủ, khiêu khích: 

“Ngươi đang tự nói chính mình đấy à?”

Ta chui vào chăn, giả làm con rùa rụt đầu. Đừng lôi ta vào chuyện này, chuyện khác thì dễ nói.

Giang Hạc Liên túm lấy cổ áo của Tiêu Thanh Lâm, giận dữ nói: 

“Có phải ngươi uy hiếp nàng ấy không, đồ khốn nạn.”

“Ngươi không biết rõ sao, ta đã nói rồi, ngươi chẳng có chút hy vọng nào cả, nàng ấy không thích ngươi. Nàng ấy dùng tiền ngươi cho và nhà ngươi xây để nuôi ta đấy.”

“Ngươi có thân phận chính đáng thì sao, nàng ấy không hài lòng về ngươi, nếu không thì sao nàng ấy lại tìm đến ta?”

Ta không có! Ta chỉ là một lúc hồ đồ, một khoảnh khắc không kìm nén được cảm xúc, một lần bị cám dỗ mà thôi.

Giang Hạc Liên tung một cú đấm mạnh vào mặt Tiêu Thanh Lâm, phát ra âm thanh nặng nề.

“Ngươi lừa nàng ấy suốt những ngày đó còn chưa đủ sao, ngươi còn muốn chia rẽ chúng ta, đồ khốn nạn!”

“Không được yêu mới là kẻ thứ ba, ngươi chỉ lợi dụng việc quen nàng ấy sớm hơn ta thôi. Nếu ta gặp nàng ấy trước ngươi, ngươi nghĩ nàng ấy còn ở bên ngươi không?”

“Ngươi nói nhảm, ngươi là kẻ không danh không phận, tự đẩy mình vào đây mà thôi, đồ vô liêm sỉ.”

“Ngươi có danh có phận, ngươi nghĩ ngươi là quân tử thật sao? Ngươi chỉ lợi dụng lúc nàng ấy mù lòa, nhân cơ hội mà chen vào.”

“Mẹ kiếp, ngươi đánh vào mặt ta, đồ tiểu tam ghen tuông thối tha.”

“…”

Trong lúc đánh nhau, họ bắt đầu vạch trần những vết thương lòng, đột nhiên nhận ra điều gì đó, cả hai cùng nhìn chằm chằm vào ta. Vô tình, họ đã nói ra hết những chuyện trước kia. Cả hai dừng lại, ngây ngẩn nhìn ta.

Ta vốn đã mặc xong quần áo, định chuồn qua cửa sổ. Ta chẳng nghe rõ họ đang nói gì.

“Các ngươi, có định tiếp tục không?”

Bất ngờ, Tiêu Thanh Lâm ngã quỳ xuống, mặt tái nhợt, môi run rẩy. Mặt hắn bầm dập, xanh tím đủ chỗ. Giang Hạc Liên cũng chẳng khá hơn là bao.

“Thê tử, ta xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta, nàng có đánh mắng hay phạt ta thế nào cũng được, chỉ cần đừng bỏ rơi ta. Ta có thể không cần danh phận, sau này ta tuyệt đối sẽ không làm loạn nữa.”

Tiêu Thanh Lâm thật sự sợ rằng Thẩm Quân Ngữ sẽ bỏ rơi hắn. Nếu vậy thì cuộc đời hắn còn ý nghĩa gì nữa.

Giang Hạc Liên không chịu kém, cũng quỳ xuống: 

“Thê tử, ta không nên giấu giếm nàng, mọi lỗi lầm đều do hắn mà ra. Nếu nàng tức giận thì hãy tức giận ta, nhưng đừng bao giờ tha thứ cho hắn.”

“……”

Ta rút lại chân vừa định bước qua cửa sổ. Đã có cơ hội tốt như vậy để bỏ qua hành vi xấu xa này, lại còn có thể chân đạp hai thuyền. Vậy thì ta cứ nhân cơ hội này mà tiến lên thôi.

“Các người quá đáng lắm rồi!”

Hai người đàn ông cúi đầu, bị câu nói này làm cho giật mình. Chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn mặt ta thôi, cũng chẳng đến mức bị diễn xuất tồi tệ của ta dọa đến thế. Ta vừa từ tốn bước ra ngoài, vừa nói:

 “Ta sẽ không tha thứ cho các người đâu, ở đó mà quỳ cho tử tế.”

Đây chỉ là cách tạm thời thôi. Chuyện đạp hai thuyền vốn dĩ không thể kéo dài mãi được. Hơn nữa, có khi để họ suy nghĩ lại, từ từ lột trần mọi thứ, họ sẽ nhận ra ta đã biết rõ chuyện giấu diếm từ đầu đến cuối.

Dù sao thì ta cũng chẳng giỏi diễn xuất. Thật là đau đầu, hay là trốn đi nhỉ, không có đàn ông mới là cuộc sống hạnh phúc.

“ Quân Ngữ tỷ tỷ!”

Cố Tịch Ninh ngồi trên bức tường, vẫy tay với ta rồi nhảy xuống, chạy nhanh tới trước mặt ta.

“Mắt tỷ đã hoàn toàn khỏi chưa?”

“Khỏi rồi, có chuyện gì vậy?”

“Tỷ lúc trước có tò mò cách ta đi đây đi đó, giờ tỷ có muốn đi cùng ta không? Ta dẫn tỷ đi chơi những nơi khác. Tỷ yên tâm, mọi thứ đã có ta lo.”

Mắt ta sáng lên, nữ chính đúng là tiểu thiên sứ! Ta đang buồn không biết trốn hai người kia ở đâu, lại còn được đi chơi.

Phủ tướng quân dù lớn đến đâu cũng không thể lớn bằng thế giới. Có cơ hội này, ta tất nhiên chọn đi khám phá thế giới.

“Đi thôi.”