Cố Tịch Ninh đưa cho ta một chiếc nón:
“Tỷ cứ thế mà đi, không báo với Giang ca ca một tiếng sao?”
“Ta đã bảo thị nữ quay lại báo rồi, cũng để lại thư. Không cần nói lời tạm biệt nữa.”
“Có phải Giang ca ca chọc giận tỷ không? Tính khí của huynh ấy xưa nay vẫn vậy, tỷ nhịn được đến giờ cũng giỏi lắm rồi.”
Cố Tịch Ninh lại nói:
“Nhưng chúng ta đi lần này, phải mất mấy tháng, lỡ huynh ấy không đuổi theo…”
Ta phẩy tay:
“Muốn đến, thì nghìn sông vạn núi cũng không cản được. Không muốn đến, thì duyên chưa đủ.”
“Mọi thứ tùy duyên, chúng ta đi đường của mình, đừng bận tâm đến người khác.”
“Được.”
(Kết thúc toàn bộ câu chuyện)