Ta chớp mắt, ngây ngô cười:
“Huynh là ca ca đã lớn lên cùng Tiểu Ý, giờ Tiểu Ý chỉ còn mình huynh thôi. Huynh đã từng nói, khi lớn lên sẽ lấy Tiểu Ý làm thê tử, giờ ta đã lớn rồi, có thể làm thê tử của ca ca chưa?”
Hắn nhíu mày nhìn ta một hồi lâu, rồi khẽ lắc đầu, thở ra mấy chữ:
“Sao lại càng ngốc hơn lúc trước thế này…”
06
Ta dường như đã có một giấc mơ dài.
Khi tỉnh dậy, ta quên mất rất nhiều chuyện, chỉ nhớ rằng ta tên Tiểu Ý, còn có một ca ca cùng ta lớn lên, chúng ta nương tựa nhau mà sống.
Ca ca đối xử với ta rất tốt, nói rằng khi lớn lên, huynh sẽ lấy ta làm thê tử. Sau khi thành thân, chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau. Nơi nào có ca ca, nơi đó chính là nhà của Tiểu Ý.
Vậy nên từ nhỏ, ước mơ lớn nhất của ta chính là lớn lên để được làm thê tử của ca ca.
Ca ca hiện tại là phu ngựa ở trang viên ngoài thành của Thái tử.
Mỗi ngày, huynh ấy phải ra ngoài làm việc ban ngày, chỉ tối muộn mới quay về phòng. Sợ làm ta bị ám mùi nên mỗi khi về đến nơi, huynh ấy đều tắm nước lạnh rồi mới vào phòng.
Giờ Tiểu Ý đã lớn rồi, nhưng mỗi lần ta nói muốn làm thê tử của huynh ấy, huynh ấy đều im lặng.
Ta có chút lo lắng, chẳng phải huynh ấy đã hứa sẽ lấy ta sao? Chẳng lẽ huynh ấy hối hận rồi?
Ta mơ hồ nhớ có người từng nói, hai người mà cùng nhau ngủ trong tình trạng không y phục, thì sẽ trở thành phu thê.
Vậy nên tối đó, ta cởi hết, chỉ mặc mỗi chiếc yếm nhỏ, đi chân trần bước đến bên ca ca đang nằm trên đất, ôm chặt lấy huynh ấy.
Ca ca bị ta làm giật mình tỉnh dậy, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào ta. Yết hầu huynh ấy khẽ chuyển động, giọng khàn khàn hỏi:
“Muội đang làm gì vậy?”
Ta rụt rè nhìn huynh ấy, hai tay ôm chặt vòng eo săn chắc của huynh:
“Tiểu Ý muốn gả cho ca ca, làm thê tử của huynh.”
Ánh mắt huynh ấy càng thêm sâu thẳm, khàn giọng nhìn ta hỏi:
“Muội không hối hận sao?”
Ta lắc đầu thật mạnh:
“Tiểu Ý không hối hận.”
Huynh ấy cắn chặt răng, cúi đầu nhìn ta chăm chú hồi lâu, sau đó một tay ôm lấy eo ta, hơi thở dần trở nên nặng nề.
07
Đúng lúc ấy, bên ngoài sáng rực ánh đuốc. Tiếng người ồn ào vang lên, xen lẫn tiếng ngựa hí, tiếng bước chân và cả tiếng quát tháo. Ca ca hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo.
Huynh ấy ngồi dậy, hỏi ta:
“Tiểu Ý, muội có biết ta là ai không?”
Ta gãi đầu, bực bội nói:
“Tiểu Ý vô dụng, lại quên mất rồi.”
Huynh ấy nắm tay ta, nói khẽ:
“Ta là Hiên Viên Minh, đó là tên của huynh.”
Ta gật đầu thật mạnh:
“Vâng, Tiểu Ý sẽ nhớ.”
Hiên Viên Minh bấy giờ mới bế ta đặt lên giường, kéo chăn đắp kín cho ta.
Sau đó, huynh ấy xoay người bước ra ngoài.
08
Thái tử vừa trải qua một giấc mộng. Trong giấc mộng đó, Thái tử thấy Tiểu Quận chúa Trình Ý ngã xuống vực sâu.
“Tiểu Ý!”
Ngài ấy thét lên, giật mình choàng tỉnh từ giấc mơ.
Trên trán Thái tử đẫm mồ hôi lạnh, ngài ngồi dậy, hồn còn chưa định. Thái tử phi bị tiếng kêu làm thức giấc, cũng ngồi dậy theo.
Nàng nhẹ nhàng lấy khăn lau mồ hôi trên trán Thái tử, dịu dàng hỏi:
“Điện hạ, là đang nhớ Tiểu Quận chúa phải không?”
Thái tử hạ mặt xuống:
“Không có.”
Thái tử phi thở dài, khẽ nói:
“Tiểu Quận chúa chỉ vì quá yêu Điện hạ, nên khi nghe tin người cưới thiếp, mới kích động như vậy. Muội ấy chỉ là đứa trẻ, tính tình trẻ con, không có ác ý, mong Điện hạ đừng giận muội ấy nữa.”
Nghe vậy, sắc mặt Thái tử càng thêm trầm xuống, hừ lạnh một tiếng:
“Không có ác ý? Muội ấy dám đẩy nàng xuống sông, rõ ràng là muốn đoạt mạng nàng!”
“Những năm qua, là ta đã quá nuông chiều muội ấy, mới khiến muội ấy trở nên ngông cuồng không sợ trời đất như vậy.”
“Đủ rồi, đừng khuyên ta nữa. Muội ấy là kẻ ngốc, lúc nào cũng chẳng nhớ được điều gì. Chỉ khi chịu khổ nhiều mới biết ghi nhớ.”
Thái tử lắc đầu, còn Thái tử phi vẫn lo lắng nhìn ngài.
Thái tử thở dài một tiếng, nói:
“Không cần xin tha cho nàng ấy nữa, ngủ đi.”
Nói xong, Thái tử nằm xuống, nhắm mắt lại.
Có lẽ giấc mơ đó đã làm ngài kinh hãi nên vừa nhắm mắt, trong đầu ngài lại hiện lên cảnh Trình Ý rơi xuống vực.
Tâm trạng bồn chồn, lật qua lật lại mãi vẫn không ngủ được. Thái tử phi thấy vậy, liền bước xuống giường thắp đèn, dịu dàng nói:
“Điện hạ, đã lâu không gặp Tiểu Ý, thiếp cũng có chút nhớ nàng. Phòng chứa củi ở trang viên kia vốn không thoải mái, mà nàng lại ở một mình xa xôi nơi đó, có lẽ sẽ sợ hãi. Hay là bảo người đón nàng về đây?”
Thái tử nghe xong thì khoác thêm ngoại bào rồi bước xuống giường.
Nắm lấy tay Thái tử phi, ngài khẽ nói:
“Nàng lúc nào cũng thiện lương như thế, lấy được một thê tử như nàng, ta còn mong gì hơn.”
Nói rồi, ngài nhẹ nhàng ôm Thái tử phi vào lòng. Sau đó, ngài gọi tiểu thái giám đến, gương mặt trầm xuống:
“Ngươi đi đến trang viên xem thế nào, nếu Trình Ý biết lỗi rồi thì đưa nàng ấy về, để nàng quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với Thái tử phi.”
Tiểu thái giám nhận lệnh, lập tức lên đường.
09
Đã ba, bốn ngày trôi qua từ khi phòng chứa củi ở trang viên bốc cháy.
Sáng sớm hôm sau, khi lão bà đứng gác bên ngoài phát hiện ra thì căn phòng đã cháy rụi không còn gì.
Ban đầu bà ta rất hoảng hốt, nhưng sau khi nghĩ lại, cảm thấy Thái tử đã bỏ mặc Tiểu Quận chúa ở trang viên này thì hẳn không còn quan tâm đến sống chết của nàng nữa. Vậy là họ quyết định giấu kín chuyện này, không báo lên.
Cho đến khi tiểu thái giám của Đông cung đến tìm Trình Ý, lúc ấy, không thể che đậy được nữa, bọn họ mới thực sự hoảng loạn.
Họ kể lại mọi chuyện một cách chi tiết, không dám giấu diếm gì thêm.
Nghe xong, tiểu thái giám sợ đến mặt mày tái mét, không dám chần chừ thêm liền lập tức trói hai bà gác cổng lại, một mình vội vã quay về Đông cung.
Vừa gặp Thái tử, tiểu thái giám liền quỳ sụp xuống, đập đầu vang dội:
“Nô tài đáng chết! Cầu xin Điện hạ thứ tội!”
Thái tử thấy chỉ mình hắn quay lại, liền cau mày:
“Trình Ý sao không cùng ngươi về? Chẳng lẽ nàng vẫn chưa chịu nhận lỗi?”
Thái tử phi vội vàng an ủi:
“Điện hạ đừng giận, lần đầu tiên người nổi giận với nàng lớn như vậy, trong lòng nàng tức giận cũng là bình thường.”