Ngày Thái tử đại hôn với Thái tử phi, ngài sai người khóa chặt ta trong phòng chứa củi.
Ngài thở dài, nói:
“Nàng là một đứa ngốc, một lòng muốn gả cho ta. Nếu biết ta cưới chính phi, tất sẽ làm hại Thái tử phi.”
Thế là, ta bị nhốt trong phòng củi, đói khát suốt ba ngày bốn đêm.
Vì muốn lấp đầy bụng, ta đành nương nhờ vào người phu ngựa.
Sau đó, Thái tử phát hiện ta mất tích, liền lo lắng đến phát cuồng nổi điên.
Ngài đào bới khắp nơi, không từ bỏ việc tìm kiếm ta.
Cuối cùng, trong gian phòng của phu ngựa, ngài cũng tìm thấy ta, lúc ấy ta chỉ khoác trên người chiếc yếm đỏ.
01
Ngày Thái tử đại hôn, ta bị đưa đến trang viên ở vùng ngoại thành rồi bị nhốt trong căn phòng chứa củi.
Ngồi bên đống củi, ta khẽ hỏi, giọng run run:
“Ta thật sự phải ở đây sao?”
Người đứng ngoài cửa là tiểu thái giám thân cận bên cạnh Thái tử ca ca.
Khuôn mặt y tràn đầy nụ cười, giọng điệu như đang dỗ dành:
“Tiểu Quận chúa, đây là ý chỉ của Điện hạ. Bên ngoài không an toàn, xin Quận chúa hãy lưu lại đây vài ngày. Chẳng bao lâu nữa, Điện hạ sẽ đích thân đến đón người.”
Nói xong, tiểu thái giám lui ra ngoài. Cửa bị đóng lại, sau đó vang lên tiếng khóa rơi xuống. Bên ngoài, giọng nói đứt quãng của đám gia nhân truyền đến:
“Hôm nay là ngày Thái tử phi vào phủ, mọi người để mắt kỹ, đừng để con ngốc ấy chạy về gây chuyện.”
“Yên tâm đi, mấy ngày tới sẽ không mở cửa phòng củi đâu, tránh để nàng phát điên.”
Ta ôm gối, ngồi co ro bên đống củi, nghe mấy lời đó mà chỉ ngơ ngác chớp mắt.
Thì ra, hôm nay là ngày Thái tử ca ca cưới thê tử sao?
Thật ra họ không cần khóa ta lại. Ta sẽ nghe lời Thái tử ca ca, ngoan ngoãn, không gây chuyện đâu.
02
Mười lăm năm trước.
Hoàng hậu cùng Thái tử khi còn nhỏ gặp nạn trên đường hồi cung.
Phụ thân ta vì muốn bảo vệ Thái tử, đã sai ta và mẫu thân mặc vào y phục của Thái tử và Hoàng hậu, cùng nhau dốc sức bảo vệ để Hoàng hậu và Thái tử có thể an toàn thoát khỏi vòng nguy hiểm.
Trên đường chạy trốn, trải qua bao gian nan, cuối cùng cũng đến được kinh thành nhưng phụ thân cũng trọng thương mà qua đời. Còn ta và mẫu thân thì bị thổ phỉ bắt giữ, chịu đủ mọi khổ cực.
Sau đó, mẫu thân ta không chịu nổi sự nhục nhã, cắn lưỡi tự vẫn. Còn ta, trở thành một tiểu nha đầu ngây ngốc sống trong Đông cung.
Ta không nhớ được rõ gương mặt người khác, cũng thường xuyên quên mất nhiều việc. Nhưng duy chỉ có Thái tử ca ca – người cùng ta lớn lên, là ta nhớ mãi.
Dung mạo của huynh ấy, lời huynh ấy nói, ta đều nhớ rõ ràng.
Thuở nhỏ, ta luôn thích chạy theo sau lưng huynh ấy. Nhưng những năm gần đây, Thái tử ca ca bận trăm công ngàn việc. Phải lên triều, rồi lại xử lý quốc sự. Lần cuối ta gặp Thái tử ca ca là tại yến hội hoa đăng do Hoàng hậu nương nương tổ chức vào tháng trước.
Ta chỉ mới nhìn thấy huynh ấy một cái, vừa định chạy tới tìm thì Hoàng hậu nương nương đã nắm tay ta, mỉm cười nói:
“Tiểu Ý, con và Thái tử đều đã lớn, nam nữ có khác biệt, từ nay không nên đi tìm huynh ấy nữa.”
Ta có chút ngỡ ngàng.
Trong cõi đời mênh mông này, ta chỉ biết mỗi Thái tử ca ca mà thôi, nếu không được gặp Thái tử ca ca nữa, thì ta nên gặp ai bây giờ…
Hoàng hậu nương nương nói xong, kéo đến một thiếu nữ xinh đẹp, dịu dàng nói với ta:
“Tiểu Ý, từ nay về sau, hãy để Từ tỷ tỷ chăm sóc con nhé.”
Thái tử ca ca không thích ta bám theo huynh ấy, Hoàng hậu nương nương cũng không muốn, vậy nên người đã để Từ tỷ tỷ ở bên ta.
03
Từ tỷ tỷ, cũng giống như Hoàng hậu nương nương, luôn giữ nụ cười dịu dàng trên môi.
Tỷ ấy nói, ta là ân nhân cứu mạng của Điện hạ. Sau này tỷ sẽ thay Điện hạ chăm sóc ta thật chu đáo.
Tỷ mỉm cười giới thiệu cho ta biết rất nhiều quý nữ. Nói rằng ta là một tiểu cô nương xinh đẹp, không nên cứ mãi chơi đùa cùng đám nam nhân thô kệch. Từ nay phải kết giao với những tỷ muội cùng giới.
Ta nhìn thấy ánh mắt khinh ghét và miệt thị của các quý nữ ấy liền vô thức rụt tay lại.
Phải, họ không thích ta. Họ thì thầm gọi ta là kẻ ngốc, nói rằng mẫu thân ta phóng đãng, phục vụ nhiều tên thổ phỉ, và ta ở trong hang ổ bọn chúng lâu như thế, có lẽ đã không còn trong sạch.
Nếu ta có chút khí tiết, thì nên đi theo mẫu phi mà chết. Không ngờ, ta lại là loại người vô liêm sỉ như vậy. Không chỉ không tự kết liễu mà giờ còn dám dựa vào công lao từng cứu Thái tử để mộng tưởng được gả cho Thái tử.
Tương lai Thái tử sẽ kế vị ngôi báu, mỗi ngày đều bận rộn trăm công ngàn việc, một kẻ ngốc như ta, có thể giúp được gì cho huynh ấy? Đi theo huynh ấy, chỉ khiến huynh ấy thêm gánh nặng. Chỉ có Từ tỷ tỷ mới xứng làm Thái tử phi.
Họ còn nói rằng Thái tử đã sớm chán ghét ta, cái kẻ ngốc nghếch chẳng hiểu gì, chỉ biết bám lấy huynh ấy. Chỉ là Thái tử mang ơn nên mới chịu đựng ta đến giờ.
Ta cảm thấy buồn bã.
Thì ra, ta chính là gánh nặng của Thái tử ca ca. Huynh ấy thực sự không cần ta nữa sao?
Ta muốn gặp Thái tử ca ca, hỏi huynh ấy cho rõ ràng nên chạy ra ngoài. Từ tỷ tỷ vội vã đuổi theo ta. Nhưng không biết vì sao, ta chỉ hất tay tỷ ấy ra, và rồi tỷ ấy liền ngã xuống hồ.
Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử ca ca đều rất tức giận. Hoàng hậu sai người phạt ta mười trượng. Thái tử ca ca nhìn ta với ánh mắt thất vọng, nói:
“Tiểu Ý, ta từng nghĩ rằng muội là một cô nương thuần khiết, lương thiện.”
Huynh ấy xoay người bỏ đi, không chịu gặp ta nữa.
04
Ta đã bị nhốt trong phòng chứa củi ở trang viên này ba ngày rồi.
Họ không chịu mở cửa, cũng không đưa thức ăn cho ta. Đói đến mức hoa cả mắt, ta đành phải gõ cửa. Bên ngoài là một lão ma ma, bà ta nhìn ta với vẻ bực bội:
“Ngươi lại muốn gì nữa?”
Ta có chút ấm ức, hỏi nhỏ:
“Thái tử ca ca vẫn chưa đến đón ta sao?”
Bà ta cười nhạo:
“Điện hạ đã theo Thái tử phi về thăm nhà rồi, nào có rảnh lo ngươi!”
Ta lại nhỏ giọng xin:
“Ta đói quá, có thể cho ta chút đồ ăn được không?”
Bà ta trợn mắt:
“Ăn làm gì? Để có sức mà hại Thái tử phi à? Lần trước ngươi nghe nói Thái tử muốn cưới nàng, ngươi suýt chút nữa đã hại chết nàng, bây giờ Thái tử phi đã vào phủ, ngươi còn muốn gây họa thế nào nữa?”
“Đã ngốc thì thôi, lại còn tâm địa độc ác! Không có ăn đâu, cứ đói chết ngươi đi!”
Nói xong, bà ta liền khóa cửa “cạch” một tiếng.
Bên ngoài có người lo lắng hỏi:
“Chúng ta làm vậy, nếu Thái tử biết, có khi nào trách phạt không?”
Lão ma ma cười khinh bỉ:
“Từ khi Thái tử phi bị nàng ta đẩy xuống hồ, Hoàng hậu nương nương và Thái tử đã chán ghét nàng rồi, không thì đâu có nhốt nàng trong phòng chứa củi này chẳng đoái hoài. Lần này Thái tử phi vào phủ, Thái tử còn căn dặn hạ nhân phải hết sức cẩn trọng, nhốt chặt nàng ở đây, đừng để nàng ra ngoài làm hại Thái tử phi nữa.”
Người kia không nói thêm gì.
Nghe cuộc trò chuyện ấy, lòng ta chợt thắt lại.
Ta đã rất ngoan mà, ta đâu có muốn hại Từ tỷ tỷ. Nhưng… Thái tử ca ca đã không cần ta nữa rồi.
Có lẽ, Đông cung đã không còn là nhà của ta nữa rồi.
Ta không còn nhà nữa, và ta cũng không muốn huynh ấy nữa.
05
Đêm đến,người canh giữ bên ngoài đã vào trong nhà ngủ. Bất chợt, phòng củi bốc cháy.
Ta nằm trên đống rơm, nhìn ngọn lửa bừng sáng cả bầu trời. Nhưng lúc này ta đã đói đến mức không còn chút sức lực nào để đứng dậy.
Ta chớp mắt, đôi mắt đã nhòe đi.
Chết như vậy cũng tốt, sau này, sẽ không còn là gánh nặng cho Thái tử ca ca nữa.
Giữa cơn mơ hồ, một vật gì đó rơi trúng đầu ta, rồi ta ngất đi.
Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang nằm trên một chiếc giường cứng nhắc. Bên cạnh là một nam tử cường tráng, để trần thân trên, làn da màu đồng, cơ bắp rắn chắc. Trong tay hắn là một bát cháo, đôi mày nhíu lại, nhìn ta.
Ta chớp mắt, bụng kêu rộn ràng, ta khẽ mím môi nói:
“Ta đói rồi.”
Hắn đỡ ta ngồi dậy, im lặng đút cho ta ăn cháo.
Sau khi ăn xong, hắn quay người định rời đi nhưng ta vội nắm lấy bàn tay thô ráp của hắn, đôi mắt đỏ hoe, khẽ hỏi:
“Ca ca, đừng bỏ ta lại, được không? Tiểu Ý cũng có thể làm thê tử của huynh.”
Hắn đặt bát cháo xuống, bàn tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng áp lên trán ta.
Hồi lâu sau, hắn hỏi:
“Muội có biết ta là ai không?”