Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại AI CŨNG XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC YÊU THƯƠNG Chương 5 AI CŨNG XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC YÊU THƯƠNG

Chương 5 AI CŨNG XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC YÊU THƯƠNG

2:54 chiều – 28/10/2024

10

Tôi cứ tưởng rằng, tình cảm giữa chú Cao và Nhung Hoa sẽ cứ thế dần phát triển theo thời gian.

Nhưng rồi, một vị khách không mời mà đến đã đột ngột xuất hiện tại thị trấn nhỏ của chúng tôi.

Có đôi khi, phát triển quá nhanh ở các vùng nông thôn cũng chẳng phải là chuyện tốt.

Thời gian gần đây, cảnh biển ở khu vực chúng tôi nổi tiếng, nhanh chóng biến nơi đây thành điểm du lịch.

Ban nhạc của cha ruột tôi cũng nhân cơ hội này, chọn đây làm điểm diễn.

Khi nghe tin, cả gia đình chúng tôi đang trong kỳ nghỉ hè.

Cái nóng hầm hập của mùa hè được chia đôi bởi ranh giới rõ ràng do máy lạnh tạo ra. Tôi và mẹ ở bên trong, còn chú Cao thì ở ngoài sân, đội mũ rơm trồng rau.

“Mình…mình…ôi dào…”

Mẹ tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không thể mở miệng nói được.

Chú Cao đang ghen, và lần này là ghen rất dữ dội.

Thấy vậy, tôi cười gian đưa ra ý kiến, bảo mẹ gọi chú là “chồng”, đảm bảo bệnh gì cũng khỏi.

Kết quả là bị mẹ véo tai rồi đẩy vào phòng làm bài tập hè.

“Anh tin em đi, em thật sự không có bất kỳ liên lạc gì với anh ta cả.”

“Ừ.”

Trên bàn ăn, chú Cao vẫn rất im lặng, trong ánh mắt chú có chút buồn bã.

Tôi thở dài, thầm cầu nguyện hai người họ sớm mở lòng với nhau.

Nhưng ông trời dường như rất thích trêu ngươi, vừa mới có chút dịu lại thì Lục Thu Vũ – cha ruột tôi – đã tìm đến nhà.

Nhờ có gương mặt trời đánh của tôi mà vừa gặp, ông ta đã biết tôi là con của ai.

Hai tay ông ta run rẩy, và khi nhìn thấy mẹ tôi, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn trào.

“Nhung Hoa, thì ra chúng ta có một đứa con…”

“Cút.”

Mẹ tôi không để ý đến ông ta, sợ hãi nhìn chú Cao phía sau.

Chú chỉnh lại gọng kính, sau đó đi vào nhà.

Lục Thu Vũ còn định nói gì đó, tiến tới muốn nắm tay mẹ tôi, nhưng bị bà gạt phăng ra.

“Tôi cảnh cáo anh, đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”

“Chuyện năm đó là tôi hiểu lầm. Tôi tưởng em thay lòng, muốn ở bên người đàn ông giàu có kia, nên mới chán nản bỏ đi.”

“Lần này về, nghe nói em đã… Tôi sai rồi, Nhung Hoa, chúng ta làm lại từ đầu được không? Quên hết mọi chuyện được không?”

“Không được. Như anh thấy đấy, tôi đã kết hôn rồi, vợ chồng tôi rất hạnh phúc, vì vậy đừng có gây phiền phức nữa.”

“Tôi biết mà, em chỉ cưới anh ta để trả tiền sính lễ cứu mạng thôi. Tiền tôi sẽ trả lại cho em, hắn là một tên tàn phế…”

Lục Thu Vũ chưa kịp nói hết câu đã bị mẹ tôi tát một cái.

Ông ta ôm mặt, ánh mắt đầy ngỡ ngàng.

Mẹ tôi lo lắng nhìn vào trong nhà, sợ rằng chú Cao đã nghe thấy câu vừa rồi.

“Lục Thu Vũ, tôi không quan tâm vì sao anh đến hay nghe được điều gì.”

“Việc anh rời bỏ tôi và mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc là sự thật.”

“Nói thật, anh là cha ruột của Tiểu Như, nếu có thể, tôi cũng không muốn chúng ta trở thành kẻ thù không đội trời chung.”

“Nhưng nếu anh tiếp tục làm phiền và gây tổn thương cho người tôi yêu, tôi có đủ cách để khiến anh thân bại danh liệt!”

Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc và tổn thương của Lục Thu Vũ, mẹ tôi quay người bước vào nhà, trước khi rời đi còn không quên quay lại cảnh cáo thêm lần nữa.

“Anh biết đấy, tôi nói được là làm được.”

11

Thực ra, tôi cũng không hiểu nổi, lần trước mẹ tôi đã nói nặng lời như thế rồi mà sao Lục Thu Vũ vẫn không chịu bỏ cuộc.

Sau lần thứ ba ông ta rình trước cửa nhà tôi rồi bị mẹ tôi cầm chổi đuổi đi, ông ta bắt đầu chuyển sang tiếp cận tôi.

“Tiểu Như, con có muốn gì không? Bố mua cho con nhé?”

“À… Tốt nhất là đừng tự xưng là bố nữa, nghe nổi da gà quá.”

Làm ngơ trước sự phản đối của tôi, ông ta dẫn tôi vào nhà hàng sang trọng nhất trong thị trấn, không rõ là theo sở thích của ai mà gọi một loạt món ăn trên thực đơn.

Ông ta cười tít mắt nhìn tôi, gương mặt phô bày sự yêu thương, chẳng ăn nhập gì với nét ngổ ngáo trên gương mặt kia.

Khiến tôi nổi cả da gà.

“Thực ra, tôi nghĩ những chuyện đã qua thì hãy để nó qua, không cần phải bị mắc kẹt trong quá khứ. Hãy sống cuộc sống của mình, không tốt hơn sao?”

“Chuyện của người lớn, con không hiểu đâu.”

Lục Thu Vũ phớt lờ lời khuyên của tôi, vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Thấy không khuyên nổi, tôi cũng chẳng buồn nói thêm.

Ông ta cứ làm phiền tôi thế này cũng tốt, để cho chú Cao và mẹ tôi có thêm không gian nói chuyện, biết đâu lại thúc đẩy tình cảm giữa họ.

Tôi cũng nhân cơ hội này mà được ăn chực vài bữa.

Vừa nghĩ vậy thì bên ngoài nhà hàng bỗng nhiên có một đám đông tụ tập.

Còn có rất nhiều người vác máy ảnh to như súng trường, đứng sau cửa kính mà chụp lia lịa vào chúng tôi.

Nhận thấy có gì đó không ổn, Lục Thu Vũ định che chắn cho tôi, nhưng đã có vài người táo bạo chạy vào, không ngừng lắc lư để chụp được mặt tôi.

“Anh Lục, đây có phải con riêng của an không?”

“Anh Lục, anh đến đây biểu diễn có phải là để gặp vợ và con gái mình không?”

Hàng loạt câu hỏi như bắn liên thanh về phía chúng tôi. Tôi chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, bèn đứng sững tại chỗ, đến cả việc che mặt cũng quên mất.

Khi tôi chưa biết phải làm gì, một chiếc áo khoác được trùm lên đầu tôi, rồi mùi hương quen thuộc xộc vào mũi.

“Lục Thu Vũ, anh đúng là đồ khốn nạn.”

Giọng của chú Cao vang lên, mang theo cơn giận mà tôi chưa từng nghe thấy trước đây.