Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VỆ NGỌC Chương 4 VỆ NGỌC

Chương 4 VỆ NGỌC

8:28 chiều – 27/10/2024

“Kỷ Uyên là người có phẩm hạnh cao quý, hôn sự này không tệ. Của hồi môn của mẫu thân con sẽ là sính lễ cho con, đến lúc đó ta và di mẫu cũng sẽ chuẩn bị thêm một phần. Ngày sau đệ đệ con lấy thê, chúng ta cũng sẽ lo liệu cho, con không cần phải lo lắng.”


Ta buông đũa, mỉm cười nói.

“Cữu cữu có muốn đặt cược vào con không? Đánh cược một phen đổi thay nhà cửa, một bước lên mây xanh.”

7

Ta mặc trên mình bộ vải thô, đeo hành lý, bước ra khỏi phủ Bình Viễn Hầu, đi qua con đường phố xá phồn hoa, rồi gõ cửa phủ Chiêm sự.

Quản gia nhìn thấy ta, dụi mắt, dường như không thể tin nổi.


Sau khi nhận ra đúng là ta, ông lăn lộn chạy vào bên trong, vừa chạy vừa hét lên:

“Phu nhân, lão gia, đại tiểu thư về rồi!”

Khuôn mặt đang hớn hở của phụ thân ta bỗng tối sầm lại, thịt trên má ông ta run lên.

“Nó về làm gì?”


Ta mỉm cười, ánh mắt lướt qua Vệ Châu đang đứng bên cạnh ông ta.


“Tất nhiên là về để hiếu kính với phụ thân đại nhân rồi.”

Trong những năm ta ở trong cung, ông ta đã tìm cho Vệ Châu và Vệ An một xuất thân tốt.

Ông ta đưa Vệ An và Vệ Châu vào danh sách của nhị phòng.

Ông ta vốn định ghi họ là con của chủ mẫu.

Ta từng gửi một con dao găm từ trong cung về cho ông ta.


Từ đó, Vệ Châu và Vệ An chỉ còn là con thứ.

Dù là con thứ, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc ông ta dồn tâm sức vào hai người họ.


Ông ta mời thầy giỏi về dạy Vệ An, còn mời nữ sư phu dạy cho Vệ Châu cầm kỳ thi họa và phong thái của tiểu thư quý tộc.


Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Vệ Châu đã nổi danh là tài nữ.


Sau khi đưa Vệ Châu và Vệ An vào nhị phòng, phụ thân còn mời mấy võ sư về trông coi nhị phòng, sợ rằng ta sẽ làm hại đến bảo bối của ông ta.


Bên ngoài cửa phòng ta có vài bà lão lực lưỡng đứng canh, không cho ta ra ngoài.

Phụ thân sau khi ra ngoài thăm dò một hồi, trở về với khuôn mặt biến sắc.

Ông ta đạp tung cửa phòng ta, nắm lấy ta, ném vào nhà kho.

“Ngươi đã về rồi thì đừng mong ra khỏi cửa phủ Vệ.

“Giờ ngươi đã đắc tội với công chúa, Hầu phủ cũng đuổi ngươi ra ngoài, còn ai đến bảo vệ ngươi nữa?


“Vệ Lệnh Nghi, món nợ của ngươi với Thu Liên, chúng ta sẽ từ từ tính.”

Ta bị canh giữ nghiêm ngặt, nhưng ông ta không dám lén giết ta, bởi vì gia đình Ngự sử họ Dương có người đến hỏi thăm về hôn sự của ta.

Dương đại nhân là Tuần diêm Ngự sử, tiền nhiều, mà phụ thân lại đang lo không có tiền chuẩn bị sính lễ cho Vệ Châu và con đường sự nghiệp cho Vệ An.

Trong số những ma ma canh giữ ta, có người đã được di mẫu ta mua chuộc, mỗi đêm đều lén mang cho ta ít cơm canh sạch sẽ.


Sinh thần của Ninh Chiêu, Vệ phủ sự bất ngờ nhận được thiếp mời.


Phụ thân ta không biết phải xử lý ra sao, ánh mắt âm u quét qua ta.

“Công chúa có ý gì đây?”


Ta nằm trong đống củi, đáp: “Không biết.”

Ông ta nắm lấy ta, nghiến răng ken két: “Đừng giở trò với ta.”

Ánh mắt ông ta đảo qua đảo lại, định để ta dẫn theo Vệ Châu đến gặp Ninh Chiêu để gây ấn tượng tốt, nhưng lại sợ ta làm tổn thương bảo bối của ông ta.


Cuối cùng, ông ta chỉ để ta tự đi một mình.

Ta bị sắp xếp ngồi ở vị trí thấp nhất, trong bữa tiệc, đủ mọi ánh mắt và lời nói mỉa mai hướng về phía ta, nhưng ta chỉ cúi đầu im lặng, mỉm cười đón nhận.


Ngồi ở vị trí cao quý trên cùng, nữ nhân cao sang ấy càng lúc càng siết chặt chiếc ly trong tay.


Sau khi tiệc tàn, ta đứng dậy rời đi, cung nữ của Ninh Chiêu chặn đường ta.

Ninh Chiêu trầm mặt nhìn ta, hừ lạnh.


“Ngươi gan to lắm, dám lấy cắp áo choàng mà mẫu hậu ta để lại! Vệ Lệnh Nghi, ngươi đáng tội chết!”

Ta cúi đầu, quỳ xuống dập đầu: “Công chúa bớt giận, thần nữ nhận tội.”

Nàng ấy nghẹn lời, nghiến răng, đi qua đi lại vài bước, có chút tức giận.


“Bổn cung phạt ngươi, thêu lại chiếc áo choàng này cho hoàn chỉnh!”

Ta cúi đầu nhận tội: “Việc thêu thùa cần đôi tay khéo léo, mềm mại của nữ tử, thần nữ không thể làm được.”


Nàng ấy giận dữ nắm lấy tay ta: “Ngươi có gì mà không làm được?!”

Nàng ấy đột nhiên im bặt, ánh mắt khựng lại, nhìn thấy những vết sẹo và vết thương nứt toác trên tay ta, nhất thời cứng họng không nói nên lời.


“Ai đã làm?”


“Không ai cả, áo choàng của công chúa, thần nữ không thể sửa được, xin công chúa nhờ người khác giỏi hơn. Cổng cung sắp đóng rồi, thần nữ xin cáo lui.”

Ta rút tay về từ tay nàng ấy, cúi đầu, bước đi khập khiễng.

“Vệ Lệnh Nghi!” nàng ấy chạy theo, giọng run rẩy, “Chân ngươi bị sao vậy?”

“Không sao cả.”


Ta gần như chạy trốn, nàng ấy ở phía sau đuổi theo không ngừng.

Ninh Ngọc mang theo quà đến gặp Ninh Chiêu, nhưng khi đi ngang qua xe ngựa của ta, nghe thấy mấy nhũ mẫu và xa phu đang cười nhạo ta.

“Người đó còn tưởng mình là đại tiểu thư sao, mẫu thân đã chết rồi, Hầu phủ giờ vì nàng ta mà đắc tội với công chúa, chẳng quan tâm gì đến nàng ta nữa, ngươi nói xem, lão gia còn để nàng ta sống được mấy ngày?”


“Khà khà, lão gia giờ chỉ bắt nàng ta giặt giũ quần áo, bổ củi, cọ rửa bô, cho nàng ta ăn ít cơm thiu thôi, cũng không để nàng ta chết đâu.”

“Sao lại thế?”


“Ngươi chưa biết à, lão gia định gả nàng ta làm thiếp cho Dương gia, Dương gia là Tuần diêm Ngự sử, sính lễ chất đầy nửa thuyền.

“Lão gia định dùng nửa thuyền sính lễ đó để lo liệu cho nhị tiểu thư và nhị thiếu gia.”

“À, Dương đại nhân còn lớn hơn lão gia nhà ta năm tuổi, mà nhị tiểu thư và nhị thiếu gia đều là con của ngoại thất, sao lại sống tốt hơn cả đại tiểu thư.”

“…”

Hộp quà trên tay Ninh Ngọc rơi xuống đất với tiếng “bốp”, Ninh Chiêu cũng đứng khựng lại, hốt hoảng chắn trước mặt ta.


“Họ nói, có thật không? Là vì ta sao? Lệnh Nghi, ta…”


Ta tránh tay nàng ấy, quỳ xuống, dập đầu cầu xin nàng ấy tha thứ.


“Điện hạ, là do thần nữ mơ tưởng hão huyền, vọng tưởng đến ca ca của ngài, là thần không biết tự lượng sức. Thần đã biết sai rồi.

“Điện hạ tha cho thần nữ đi, không lâu nữa, phụ thân sẽ gả thần cho Dương đại nhân làm thiếp, thần cũng sẽ rời kinh thành, theo Dương đại nhân đi nhậm chức ở Dương Châu, sẽ không làm phiền điện hạ nữa.”

Ninh Chiêu hét lên.

“Sao ngươi có thể gả cho Dương Tuấn Đồng, nhà hắn thiếp thất mỗi năm đều chết không lý do, sao ngươi có thể…”


Ta mỉm cười, ngắt lời nàng ấy.


“Đây chẳng phải là điều điện hạ muốn sao?”

Ninh Chiêu tức giận nói: “Ngươi nghĩ là ta đã sắp xếp như vậy sao?! Vệ Lệnh Nghi, ta coi ngươi là bạn bè thân thiết, ngươi lại nghĩ về ta như vậy!”

Ta cười khẩy, gần như tuyệt vọng.

“Thần nữ thân phận thấp hèn, làm sao có thể làm bạn của công chúa? Có thể công chúa không ra lệnh cho Dương Tuấn Đồng cầu hôn ta, nhưng ai ai cũng biết công chúa ghét bỏ và chối bỏ ta.


“Ngài là công chúa, là người được bệ hạ yêu thương nhất, đương nhiên có vô số người muốn lợi dụng cơ hội giẫm đạp lên ta để lấy lòng ngài.

“Ninh Chiêu, những năm qua, ta đối xử với ngài không tốt sao?

“Ta đã làm gì sai chứ? Chỉ vì ta yêu thích ca ca của ngài, mà ta đáng phải chịu đựng những điều này sao?!


“Ngài có biết, ta đã từng có thể gả cho Trạng nguyên Kỷ Uyên, nhưng giờ đây, tất cả đều bị hủy hoại rồi, ta chẳng còn gì cả.


“Nếu ngài và ca ca ngài vẫn thấy chưa hả giận, thì cứ giết ta đi.”


Môi nàng ấy run rẩy, nước mắt tuôn rơi, niềm kiêu hãnh của nàng vào khoảnh khắc này bị đánh tan, như thể nàng ấy đã trở về khoảnh khắc đêm mưa sấm sét, khi nàng ôm chặt lấy ta, nghẹn ngào khóc gọi mẫu hậu.

“Lệnh Nghi, không phải vậy, ta không biết, ta không biết gì cả.”

Nàng ấy khóc, cố kéo tay ta, nhưng ta quay người tránh né.