11
Tống Thanh An hỏi về chuyện tam tiểu thư và Lý ngũ tiểu thư.
“Sao ngươi vừa nói mà bọn họ đã chịu xin lỗi vậy?”
Ta cười đáp:
“Đó là vì ta nhìn thấy bọn họ giả vờ tình cờ gặp Trạch Thiện công tử, sợ bị ta vạch trần nên họ đương nhiên phải e sợ.”
“Nhưng ta cũng không có ý định nói ra đâu. Dù Khương gia chúng ta không để ý chuyện này, nhưng ta cũng biết những tiểu thư nhà khác rất coi trọng danh dự.”
Dù ta thấy hai người đó không thuận mắt, nhưng ta cũng không định hủy hoại danh dự của họ, ảnh hưởng đến việc đính hôn sau này.
Tống Thanh An nắm chặt tay ta, cảm thán:
“Tuệ nhi, ngươi thật sáng suốt, yêu ghét phân minh. Ta thật thích tính cách của ngươi.”
Ta cảm thấy hơi ngại ngùng:
“Ta hiểu việc hôn nhân đối với một cô gái quan trọng đến thế nào. Đối với nhiều người, việc cưới chồng cũng giống như một lần tái sinh, không thể để bất kỳ điều gì ảnh hưởng.”
Nhưng mà…
“Thanh An, ngươi không cần phải lo lắng về điều đó. Bây giờ ngươi là người của Khương gia chúng ta rồi, phụ thân, mẫu thân và các huynh trưởng đã nói rồi, không cần sợ cưới phải kẻ không ra gì. Nếu đối phương không tốt, ngươi cứ trở về nhà hoặc đánh hắn về, Khương gia chúng ta không có ai phải chịu thiệt cả.”
Tống Thanh An mỉm cười:
“Nhưng ta nào biết đánh mà đánh trả đây?”
“Vậy thì ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ đi, ta sẽ giúp ngươi đánh trả. Ngươi chỉ cần gọi ta một tiếng ‘tỷ tỷ tốt’, rồi bảo muốn đánh ai, ta sẽ đánh người đó cho ngươi.”
Ta vỗ ngực, bảo đảm rằng sau này nhất định sẽ bảo vệ nàng.
Thanh An không chịu, nàng nói đã hỏi qua rồi, nàng sinh trước, lẽ ra nàng mới là tỷ tỷ. Ta cũng không chịu làm muội muội, ta nhất quyết muốn làm tỷ tỷ.
Hai chúng ta tranh cãi một hồi nhưng cũng chẳng phân định được, đành phải bỏ qua.
Thể trạng của Tống Thanh An quả thật không tốt, mới nói được vài câu đã mệt mỏi, liền ngủ sớm. Nhưng giấc ngủ của nàng không ngon, nửa đêm cứ trở mình vài lần.
Ta liên tục kiểm tra tay và trán của nàng, lo lắng sợ nàng bị bệnh vào ban đêm.
Sáng hôm sau, nhà ta chuẩn bị thức ăn riêng cho nàng, cả nhà cũng ăn chay theo.
Phụ thân ta lén lút cảm thán:
“Nhà họ Tống thật sự tận tâm với Thanh An, cả nhà cùng ăn chay vì nàng. Trước kia ta còn thấy Tống Triết An và Tống Tư An ra ngoài lén ăn gà nướng, còn vì thế mà trêu chọc Tống Văn Phong. Nghĩ lại thật không nên.”
Phụ thân ta cảm thấy nếu bắt ông kiêng thịt, ông e rằng không thể làm nổi, nhưng nhà họ Tống thì làm được. Điều đó khiến ông khâm phục.
“Ta đã nhìn lầm, Tống Văn Phong không phải là kẻ yếu hèn.”
Mẫu thân cũng nói với ta:
“Tống đại nhân và Tống phu nhân làm tất cả những điều này vốn dĩ là vì con. Họ coi Thanh An như con gái của mình. Họ là một đôi cha mẹ tốt, nếu con lớn lên ở nhà họ Tống, chắc chắn cũng sẽ trở thành một cô gái tốt.”
Bà khuyên ta lần sau khi gặp Tống đại nhân và Tống phu nhân, hãy chủ động làm lành.
“Tuệ nhi, con nhớ nhé, gọi họ là phụ mẫu không có nghĩa là phản bội chúng ta. Họ vốn dĩ đã là cha mẹ của con. Con có thêm người yêu thương mình, chúng ta cũng vui mừng.”
“Về sau nhà họ Tống cũng là nhà của con, nhà họ Khương cũng vậy. Giống như con đã nói, con chỉ có thêm một gia đình, thêm một đôi cha mẹ và huynh đệ tỷ muội.”
Ta gật đầu, lòng thầm nghĩ lần sau gặp Tống đại nhân, nhất định sẽ gọi ông một tiếng ‘phụ thân’.
12
Vài ngày sau, ta cùng Thanh An ra ngoài dạo phố thì gặp ông. Ta đã lưỡng lự một lúc nhưng vẫn không gọi ra được một tiếng “phụ thân” đó. Ông cũng có vẻ bối rối, lục lọi trong áo lấy ra một ít bạc vụn.
“Mua… mua thứ gì mà các con thích.”
Nhà họ Tống thanh liêm, không giàu có gì. May mà Tống phu nhân biết cách quản lý, nếu không cả nhà chắc phải đói mà chết.
Ta từ chối nhận bạc thì ông giận dữ nhét vào tay ta rồi bỏ đi. Nghĩ một lúc thì ông quay lại, lục tìm trong người, rồi đưa cho Thanh An thêm ít bạc.
“Chăm sóc bản thân cho tốt.”
Nói rồi mới thật sự rời đi.
Ta và Thanh An nhìn bạc trong tay, không nhịn được mà mỉm cười.
Thanh An nói:
“Phụ thân lúc nào cũng vậy, rất công bằng, lại còn cố chấp nữa.”
Ta cười đáp:
“Thật trùng hợp, phụ thân của ta cũng thế.”
Chúng ta vào tiệm trang sức để mua quà cho gia đình, vô tình gặp được Trạch Thiện công tử.
Trạch Thiện Công tử quả thực rất tuấn tú, trong kinh thành này chắc chỉ có đại lý tự thiếu khanh mới có thể sánh bằng.
Chàng trò chuyện với chúng ta vài câu, thấy chúng ta đang chọn trang sức, bèn nói mình cũng muốn mua quà cho Tuyên Bình Vương, nhờ chúng ta giúp chọn ngọc.
Ta chọn cho chàng miếng lớn nhất, đắt nhất:
“Thể hiện sự giàu có, hợp với thân phận hoàng tộc của các ngươi.”
Thanh An cười che miệng, Trạch Thiện công tử cũng không để tâm mà thật sự mua miếng lớn nhất, xấu nhất đó.
Để tỏ lòng biết ơn, chàng tặng chúng ta một món quà nhỏ, coi như cảm tạ.
Ban đầu ta không muốn nhận, nhưng chàng bảo nếu không nhận thì sẽ gửi đến tận nhà. Không còn cách nào khác, chúng ta đành nhận.
Ta biết ngay mà, nhận món quà này chẳng tốt lành gì, vài ngày sau, trong kinh thành đã lan truyền đủ loại tin đồn.
“Tống Thanh An, không đúng, bây giờ nên gọi là Khương Thanh An mới phải, thực ra chỉ là con gái thứ. Năm xưa Khương tướng quân có con với một thiếp thất gầy yếu bên ngoài, xuất thân hèn mọn chẳng khác gì nô tỳ. Thế mà nàng ta lại dám quyến rũ Trạch Thiện công tử.”
“Thật là mơ tưởng hão huyền. Với thân thể và thân phận như vậy, sao nàng ta dám mơ mộng chuyện vào hoàng gia?”
“Ôi trời, nhà họ Tống nuôi con cho nhà họ Khương suốt bao nhiêu năm, không ngờ lại nuôi nhầm một đứa con thứ, còn con gái của chính mình thì lại bị coi là con thứ nuôi lớn. Thật là xui xẻo!”
Những lời đồn nhắm vào Thanh An cuối cùng cũng đến tai nhà họ Tống. Họ cẩn thận tới hỏi han, ai ngờ Thanh An lại nghe thấy được. Về thân thế của nàng, xem ra không thể giấu thêm nữa.
…
Mẫu thân của Thanh An tên là Doãn Nương, là một nữ nhân đáng thương, bị người ta nuôi lớn như một “ngựa gầy” để bán đi với giá cao hoặc đem ra làm quà tặng.
“Ta bị đồng hương tính kế, trong một bữa tiệc rượu đã làm sai chuyện với nàng, rồi đem nàng về. Tính tình nàng hiền lành, phu nhân đã chấp nhận nàng, đối xử với nàng như muội muội ruột. Chỉ là không ngờ, chỉ có lần đó mà lại khiến nàng mang thai.”
Những kẻ nuôi Doãn Nương chỉ coi nàng như một món hàng trao đổi, chẳng hề nghĩ nàng có thể sống lâu hay sinh con cái. Vì thế, họ đã cho nàng dùng nhiều loại thuốc độc để giữ dáng và nhan sắc, điều này đã làm tổn hại đến gốc rễ, khiến lục phủ ngũ tạng của nàng đều mang độc.”
Vì thân thể của Doãn Nương yếu ớt nên việc mang thai rất khó khăn. Đại phu còn nói, đứa bé sinh ra cũng sẽ có thể chất yếu, thậm chí có khả năng yểu mệnh sớm. Nhưng nếu phá thai, sẽ nguy hiểm đến tính mạng của nàng, đành phải để nàng sinh con.
Phụ thân và mẫu thân ta đã tìm nhiều phương thuốc để dưỡng thân cho Doãn Nương, nhờ vậy nàng mới vượt qua được thời gian mang thai.
“Khi đó ở miếu Quan Âm, thật ra không phải ta sinh, mà là Doãn Nương sinh Thanh An. Chỉ là sau khi sinh ra không bao lâu, nàng đã qua đời. Ta sinh được ba đứa con trai, không có con gái, nên đã đem đứa bé về nuôi, coi như con ruột mà dạy dỗ.”
Mẫu thân vuốt ve đầu ta, cũng chẳng thể ngờ rằng đứa con gái mà bà đã nuôi như con ruột, lại là con của người khác.
Ta lúc nhỏ vô tình biết được thân thế của mình, buồn bã vài ngày, rồi nghĩ cũng chẳng có gì to tát. Cũng vì sợ Thanh An buồn, nên mọi người quyết định giấu nàng. Ai ngờ, chuyện này lại bị ai đó tung ra ngoài.
Mẫu thân ta trừng mắt nhìn phụ thân:
“Chắc chắn là những kẻ đồng hương biết chuyện năm xưa của chàng rồi.”
Phụ thân ta rất hổ thẹn:
“Là lỗi của ta.”
Tống Văn Phong hỏi:
“Các người mấy ngày trước không nói, phải chăng sợ chúng ta xem thường Thanh An?”
Phụ thân ta càng hổ thẹn:
“Chúng ta sợ Thanh An để ý, dẫu sao các ngươi cũng là người đọc sách, hay xem trọng chuyện chính thất thứ thất.”
Tống Văn Phong hừ lạnh:
“Chúng ta là người đọc sách, nhưng không phải là gỗ đá.”
Thanh An đã đỏ mắt, ta bèn khuyên:
“Chuyện chính thất hay thứ thất, nhà họ Khương chúng ta không quan tâm những thứ ấy. Ngươi đừng buồn, ngươi xem ta kìa, chẳng phải sống rất thoải mái sao?”
Nàng đáp:
“Nhưng khi ngươi mới biết chuyện này, nhất định ngươi đã rất đau lòng, đúng không? Nỗi đau đó vốn là của ta, nhưng ngươi lại chịu thay ta. Là ta nợ ngươi.”
Ta: “…”
Cô gái này, sao lại suy nghĩ lung tung như vậy?
Ta vỗ lên đầu nàng:
“Thôi nào, ta không buồn, ngươi cũng chẳng nợ gì ta. Giờ thì nên nghĩ xem kẻ nào dám phỉ báng ngươi, chúng ta sẽ tính sổ với hắn.”
Dù là nhà họ Khương hay nhà họ Tống, chẳng ai quan tâm đến chuyện con thứ.
Những kẻ đó ngoài việc nhắm vào Thanh An ra thì còn muốn gây chia rẽ mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta, thật đáng giết.
Còn nữa, tên Trạch Thiện công tử kia, hắn xuất hiện quá đúng lúc.
13
Để thể hiện sự quan tâm dành cho Thanh An và thắt chặt mối quan hệ giữa hai nhà, hai vị mẫu thân thường xuyên dẫn chúng ta ra ngoài dự yến tiệc, ân cần thân mật, vô cùng hòa thuận.
Còn về chuyện hôn sự của Thanh An, hai mẫu thân cũng đã thống nhất với nhau.
“Thân thể Thanh An không tốt, tuổi còn nhỏ, chúng ta định giữ nàng ở lại thêm vài năm, chẳng có gì phải vội vàng tính chuyện hôn sự. Đứa trẻ này hiền lành, chúng ta dự tính sẽ tìm một gia đình thật thà, dù có bị bắt nạt thì hai nhà họ Tống và họ Khương chúng ta cũng có thể đè bẹp được đối phương.”
Những lời đồn đại lẽ ra đã nhanh chóng bị phá tan, chỉ tiếc rằng công tử Tiêu Trạch Thiện thỉnh thoảng lại xuất hiện trong các buổi yến tiệc, còn tới trò chuyện với chúng ta, khiến ánh mắt của mọi người trở nên đầy ẩn ý.
Ta chặn Trạch Thiện công tử ở một nơi vắng vẻ, hỏi rõ ý đồ của hắn.
“Trạch Thiện công tử, ngươi chơi đùa với nữ nhi như thế, cảm thấy rất thú vị sao?”
Hắn lại nhìn ta cười nói:
“Tuệ nhi cô nương sao có thể khẳng định ta chỉ là đùa giỡn mà không phải là thật lòng?”
“Có thật là chân thành không?”
Hắn lại thở dài:
“Những lời người ta nói quả thật chỉ là lời đồn, vì cô nương mà ta thật lòng mến mộ chính là…”
Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, khiến ta nổi da gà.
Nếu ta không nhận ra ý tứ của hắn, thì đúng là kẻ ngốc. Nhưng ta giả vờ không hiểu, xoay người chạy mất.
Phụ thân đã dạy, gặp kẻ tính toán quá nhiều thì tốt nhất đừng nên do dự, hoặc là giả ngu, hoặc là chạy.
Với Tiêu Trạch Thiện, cách duy nhất chính là như vậy.
Ta không dám kể chuyện này với người nhà, nhưng mẫu thân lại cho rằng việc này nên để Tống Văn Phong đến phủ Tuyên Bình Vương thăm dò ý tứ.
Dù sao, Tuyên Bình Vương gia và Tống Văn Phong thời trẻ từng là bằng hữu, có chút giao tình.
Nhưng đúng lúc đó, Tống Văn Phong gặp chuyện.
Ông tìm ra manh mối về vụ tham ô, sợ mất cơ hội nên tự mình dẫn người ra ngoài thành điều tra.
“Ông ấy chỉ là một quan văn tay trói gà không chặt, còn chạy loạn làm gì?”
Ta tức giận vô cùng, Tống đại nhân còn bảo phụ thân ta là kẻ lỗ mãng, ta thấy ông ấy cũng chẳng khác gì.
Ta đẩy Thanh An về phía Tống phu nhân, vung roi nhảy xuống, tháo ngựa khỏi xe liền phi thân lên ngựa. Động tác dứt khoát của ta khiến hai mẹ con họ ngơ ngác nhìn.
Ta ngồi trên lưng ngựa nói vọng lại phía sau:
“Ta sẽ đi tìm phụ thân, nhất định tìm được Tống đại nhân, Tống gia mẫu thân, người đừng lo.”
Nói rồi, ta thúc ngựa đi, trước tiên phải tìm phụ thân. Phụ thân nghe xong cũng chửi vài câu, rồi lập tức chọn ra ba mươi người, dẫn đại ca theo, cùng ta đi về hướng cửa thành.
Phụ thân cử người dò la tin tức, biết được Tống đại nhân đi đâu, rồi cho thám báo đi điều tra. Đến tối, chúng ta mới phát hiện Tống đại nhân đã bị bọn buôn người bắt đi.
“Bán quan lại triều đình?”
Phụ thân giật mình:
“Mấy tên đó điên rồi sao? Một tên thư sinh gầy yếu cứng đầu như Tống Văn Phong thì có gì đáng bán? Ai mua?”
Đại ca lắc đầu ngao ngán:
“Phụ thân, trọng điểm là bọn chúng muốn bịt miệng Tống đại nhân, để ông ấy không tiếp tục điều tra số bạc tham ô.”
Phụ thân ta cũng biết, chỉ là ông quá nóng lòng nên nói bừa.
Chúng ta thúc ngựa phi nước đại cả đêm, không dám dừng bước, cuối cùng đến sáng thì tìm được bọn người kia.
Phụ thân ta vung tay, chia mọi người thành từng nhóm tiến công, còn ta cầm dao xông lên xe ngựa.
Vén rèm lên thì thấy Tống đại nhân đang bị kề dao vào cổ, tên cướp mặt mày dữ tợn nói:
“Muốn hắn sống thì đưa ta một con ngựa, để ta đi.”
Để dọa chúng ta, hắn còn ấn mạnh con dao vào cổ Tống đại nhân.
Xe ngựa chật hẹp không tiện ra tay, ta chỉ có thể lùi ra ngoài.
“Ta đưa ngươi ngựa, thả ông ấy ra.”
Ta dắt ngựa tới, còn treo cả túi hành lý của mình lên lưng ngựa.
“Trong này có lương khô và bạc, ngươi có thể chạy rất xa, thả người đi.”
Tên cướp rõ ràng đã động lòng, hắn định kéo Tống đại nhân lên ngựa nhưng Tống đại nhân không chịu đi:
“Khương Tuệ Nhi, hắn là nhân chứng quan trọng của vụ án này, đừng lo cho ta, mau bắt hắn lại giao cho đại lý tự.”
Tên cướp nổi giận, giáng một cú đấm mạnh vào đầu ông, khiến tim ta nhảy dựng lên.
“Sắp chết đến nơi rồi, im mồm!”
Tống đại nhân bị đánh đau đến mức không nói nổi nhưng vẫn trừng mắt nhìn ta, còn cố gắng bắt lấy tên cướp.
Tên cướp bị chọc tức, vung dao định chém ông.
Ta vội nói:
“Ông ấy cứng đầu không hợp tác, chi bằng thả ông ta, mang ta đi.”
Ta chủ động vứt vũ khí xuống.
“Ta chỉ là một nữ nhân, chỉ biết chút võ vẽ quyền cước, sức lực không bằng ngươi. Hơn nữa, ta dễ khống chế hơn, lại bán được giá cao.”
Tống đại nhân bị đánh đến mơ màng, kinh ngạc nhìn ta. Ta giơ hai tay lên, tỏ vẻ ngoan ngoãn hợp tác.
“Mang ta đi sẽ có lợi hơn.”